Tốc độ ngự kiếm phi hành rất nhanh, ước chừng mười lăm phút, Hứa Lân bay dẫn đầu đằng trước liền bắt đầu đáp xuống dưới. Đám người Hứa Tử Yên theo sát sau đó, đáp xuống một rừng cây. Lúc này rừng cây trước mắt gần như đã hoàn toàn bị phá hoại, xung quanh đều là thân cây gãy đổ. Ánh mắt Hứa Tử Yên quan sát xung quanh, không phát hiện thi thể nào, liền quay đầu hỏi Hứa Lân: “Lân sư huynh, thi thể những người đó đâu?”
“Đều bị ta thiêu!” Hứa Lân hồi đáp.
“Thế túi trữ vật của bọn họ?” Hứa Tử Yên khẽ cau mày hỏi.
“Đều ở trong này.” Hứa Lân lấy ra một cái túi trữ vật không gian lớn ở bên hông, kế tiếp từ trong đó lấy ra mười lăm cái túi trữ vật, thả trên mặt đất.
Hứa Tử Yên nhìn mười lăm túi trữ vật trước mặt, hỏi: “Lân sư huynh, huynh đã kiểm tra trong túi trữ vật có gì chưa?”
“Đã kiểm tra, ngoại trừ một ít đan dược và phù bọn họ tự mang theo, đều là vài viên nhị phẩm yêu đan, còn có chút da xương yêu thú cùng một số thứ hữu dụng trên mình yêu thú. Còn lại là một ít thảo dược.”
“Ừ.” Tinh thần lực của Hứa Tử Yên nhanh chóng đảo qua mười lăm cái túi trữ vật. Phát hiện vài viên yêu đan hệ thủy, tuy rằng phẩm cấp hơi thấp, nhưng Hứa Tử Yên vì tiểu Côn Bằng, vẫn lấy chúng ra, tổng cộng chỉ có ba viên, còn có một viên là nhất phẩm.
“Ba viên yêu đan hệ thủy này ta muốn.”
Mọi người đương nhiên không có dị nghị gì, từ lần trước ở trong động nhện, Hứa Tử Yên đã nói bản thân cần yêu đan hệ thủy, tuy rằng mọi người không biết nguyên do. Nhưng nếu bọn họ có yêu đan hệ thủy, khẳng định sẽ không chút do dự đưa cho Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên thấy mọi người không có dị nghị, liền thu yêu đan hệ thủy kia, sau đó lại chú ý tới mười cái lọ có hình dáng giống nhau ở bên trong, mặt trên cũng không có đánh dấu tên đan dược. Hứa Tử Yên phất tay một cái, liền lăng không thu lấy một lọ, mở nắp ra xem, thì ra là một ít máu nhị phẩm yêu thú. Hứa Tử Yên thu hơn mười bình máu này vào trong túi trữ vật của bản thân, nhẹ giọng nói: “Số máu yêu thú này ta cũng muốn.”
Hứa Kỳ nhìn hành động của Hứa Tử Yên, hơi khó hiểu hỏi: “Tử Yên, muội muốn máu này làm gì?”
“Dùng chúng nó chế phù mạnh hơn chu sa rất nhiều.”
“À.” Mọi người giật mình, Hứa Tử Yên chế phù là vì mọi người, mọi người liền càng thêm không có ý kiến.
Thấy không còn thứ gì mình có thể dùng, Hứa Tử Yên chỉ vào mười lăm cái túi trữ vật trên mặt đất nói: “Mỗi người một cái túi trữ vật, đan dược cùng phù bên trong thuộc về cá nhân chúng ta, nhưng cũng không có thứ gì tốt, đan dược chỉ là Uẩn Linh đan, phù cao nhất cũng chỉ là nhị phẩm.”
Tất cả mọi người tùy tiện cầm một cái túi trữ vật, nhìn xong đều không có chút biểu cảm. Nếu là trước kia, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này. Trong từng túi trữ vật ít nhất cũng có một lọ Uẩn Linh đan, khoảng chừng trăm viên, còn có chút đan dược bổ khí linh tinh. Trước đây bọn họ bỗng dưng có một lọ Uẩn Linh đan, thì đã sớm hưng phấn nhảy dựng lên, càng không cần nói đến nhị phẩm phù.
Nhưng hiện tại những đệ tử Hứa gia đã không còn như thời điểm mới rời khỏi gia tộc. Bây giờ bọn họ đã mở rộng tầm mắt, những thứ trên người chỉ sợ còn không kém tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên của bọn họ. Làm sao còn coi trọng mấy thứ trước mắt này, cho nên thần sắc mỗi người đều vô cùng bình tĩnh, thản nhiên xem xét đồ trong túi trữ vật.
Nhìn biểu cảm bình tĩnh của mọi người, Hứa Tử Yên cảm thán mọi người đã biết nhìn xa trông rộng, đồng thời cũng thật vừa lòng sự trưởng thành của mọi người, ánh mắt lần lượt đảo qua mọi người, nghiêm trọng nói: “Mọi người hãy thay trang phục của thợ săn trong túi trữ vật, sau đó điều chỉnh tu vi bản thân đến tu vi chân thật, từ nơi này tới Lang Gia trấn, chúng ta chính là một tiểu đội săn bắn.” Nói tới đây, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu và Lăng Nhu Nhi: “Đương nhiên, Lăng huynh và Lăng sư tỷ vẫn nên điều chỉnh tu vi đến Luyện Khí kỳ tầng thứ năm.”
“Ừ.” Trên người Lăng Tiêu và Lăng Nhu Nhi vốn còn có Liễm Tức phù, nghe lời Hứa Tử Yên nói, lập tức điều chỉnh tu vi đến Luyện Khí kỳ tầng thứ năm.
Mà người khác cũng đều nghe theo lời dặn của Hứa Tử Yên, điều chỉnh tu vi bản thân đến cảnh giới chân thật. Hứa Thiên Lang vừa điều chỉnh tu vi của bản thân, vừa khó hiểu hỏi: “Tử Yên, vì sao thế? Chẳng phải chúng ta nên che giấu tu vi sao? Bây giờ chúng ta hoàn toàn hiển lộ tu vi bản thân, liệu có bại lộ thân phận của chúng ta không?”
“Sẽ không, nếu không hiển lộ tu vi chân thật của chúng ta, mới sẽ bại lộ thân phận.” Ánh mắt Hứa Tử Yên lóe ra tia sáng suốt, nhìn mọi người nói tiếp: “Hiện tại chúng ta là từ rừng rậm Vô Tận đi ra ngoài, nếu vẫn là một đám tu vi Hậu Thiên, nhất định sẽ khiến cho những người kia hoài nghi. Nơi này là chỗ nào? Là rừng rậm Vô Tận, thì làm sao có thể có một đám Hậu Thiên tiến vào? Nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì đi ra. Tu vi chúng ta hiện tại đều đã tăng cao, không còn là tu vi trước đây, người đuổi giết chúng ta nhất định sẽ không nghĩ ra, chúng ta lại đột phá trong thời gian ngắn như vậy. Huống chi, hiện tại chúng ta đã không còn là mười người, mà còn có Lăng sư huynh và Lăng sư tỷ gia nhập, cũng có thể tạo thành hiệu quả mê hoặc kẻ địch.”
Mọi người nghe xong đều bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng khâm phục Hứa Tử Yên thêm một bậc. Đến cả Lăng Tiêu kia cũng âm thầm bội phục trí tuệ của Hứa Tử Yên, đã có hơn một năm kinh nghiệm đào vong, hắn đương nhiên đã sớm nghĩ tới vấn đề này. Còn muốn tìm một cơ hội nhắc nhở Hứa Tử Yên một chút, thật không ngờ Hứa Tử Yên đã sớm nghĩ tới.
Mấy ngày nay tới giờ, càng ở chung thời gian dài với Hứa Tử Yên, Lăng Tiêu càng sinh lòng tò mò với Hứa Tử Yên, lúc này hắn cũng đang dùng đôi mắt hổ nhìn Hứa Tử Yên. Lăng Nhu Nhi đứng cạnh thấy bộ dạng ca ca, không khỏi hé miệng cười, đôi mắt đẹp cong thành vầng trăng khuyết.
Sau khi hiểu rõ ý định của Hứa Tử Yên, mọi người liền chia ra nam nữ, từng người tìm một góc rừng, bắt đầu thay quần áo săn bắn. Rất nhanh, mọi người đã thay xong quần áo, từng người bước ra từ trong rừng cây. Thấy mọi người cải trang cũng giống khuông giống dạng, Hứa Tử Yên cười nói: “Hôm nay chúng ta phải đi cả một ngày đường, tranh thủ trước khi trời tối tới khu rừng cạnh Lang Gia trấn, rồi ở nơi đó nghỉ ngơi hồi phục một đêm, sáng ngày thứ hai, chúng ta sẽ rời khỏi rừng rậm Vô Tận, tiến vào Lang Gia trấn.”
“Rõ.” Mọi người đồng loạt xác nhận, phi kiếm vòng ra, dưới ánh mặt trời rực rỡ ban chiều, thân hình mọi người nhảy lên, giẫm trên phi kiếm, vọt thẳng tới tận trời, phóng về phía trước.
Ánh chiều tà càng thêm xán lạn, phảng phất biết bản thân sắp bị hắc ám cắn nuốt, cố gắng đem tia sáng cuối cùng của bản thân chiếu rọi toàn bộ thế giới. Dưới nắng chiều rực lửa, mười hai thân ảnh xẹt qua trời cao, nhẹ nhàng lao tới. Hứa Tử Yên ở không trung dõi về phương xa, trong lúc mơ hồ, thấy được quang cảnh Lang Gia trấn.
“Lang Gia trấn.” Hứa Mai trên phi kiếm mừng rỡ hô.
“Chúng ta đi xuống.” Hứa Tử Yên hô.
Mười hai thân ảnh ngự kiếm đáp xuống đất. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi, đặc biệt là Lăng Nhu Nhi ngự trên cùng một thanh phi kiếm với Hứa Lam còn đang ở giai đoạn khôi phục, nên càng mệt mỏi chịu không thấu.
“Tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ chân chính bước lên hành trình về nhà, không biết sẽ có loại gian nguy gì đang chờ đợi chúng ta.” Hứa Tử Yên nói nhàn nhạt.
Hiện giờ tâm trạng mỗi người vừa hưng phấn, vừa có chút lo lắng, nhìn phương hướng Lang Gia trấn, chỉ một thoáng đã suy nghĩ ngàn vạn điều. Trong khoảng thời gian ngắn đều mất đi hứng thú nói chuyện, từng người im lặng dùng đồ ăn, rồi ăn vào một viên đan dược, tiến vào điều tức.
Màn đêm buông xuống, trong rừng rậm Vô Tận bao trùm hắc ám. Nhờ việc điều tức, một đêm nhanh chóng trôi qua.
Trong đêm tối vô tận, đột nhiên chân trời dần hiện ra một đường trắng sáng. Tia sáng kia nhanh chóng lan tràn khắp đêm tối vô tận. Tiếp đó là một vùng đỏ rực, một vầng mặt trời đang dần mọc lên từ đường chân trời xa xôi.
Hứa Tử Yên đứng trên một cành cây, thân hình nhẹ nhàng bị gió núi thổi lay động, toàn bộ thân thể được bao bọc bởi một tầng ánh sáng mặt trời chói mắt, trông như một con hỏa phượng đang đậu trên ngọn cây.
Hứa Tử Yên ngắm mặt trời mọc, tâm trạng phảng phất cũng muốn cất cánh bay lên. Trong lòng bất chợt sinh ra hào khí, mở rộng hai tay, đón lấy ánh mặt trời, nhẹ giọng chậm rãi ngâm:
“Thái dương sơ xuất quang hách hách,
Thiên sơn vạn sơn như hỏa phát.
Nhất luân khoảnh khắc thượng thiên cù,
Trục thối quần tinh dữ tàn nguyệt.”
Tiếng ngâm vừa dứt, hơn mười thân hình đan xen, lần lượt nhảy lên ngọn cây, thân hình theo ngọn cây đung đưa lên xuống, ngắm mặt trời mọc nơi chân trời. Ánh mặt trời chiếu rọi lên những người trẻ tuổi này, giống như phượng hoàng tắm lửa niết bàn, tràn ngập sinh mệnh, tràn ngập tinh thần phấn chấn, tương tự thái dương mới mọc kia.
Ai nấy đều đắm chìm vào sự rung động của mặt trời mọc, giờ khắc này, mỗi người đều có những thấu hiểu khác nhau, tâm cảnh kéo lên theo mặt trời mọc, linh khí trong cơ thể bắt đầu không ngừng khởi động. Bên tai quanh quẩn câu thơ của Hứa Tử Yên, cảm thấy bản thân có thể nghiền nát tất cả trở ngại chắn ngang trên đường đi của mình, giống như thái dương kia, thế không thể đỡ, đẩy lui quần sao và trăng tàn.
Cho đến khi ánh mặt trời đỏ rực lên cao, đẩy lui tất cả hắc ám, mọi người mới bừng tỉnh từ trong cảm ngộ. Mỗi người đều phát hiện tu vi bản thân lại tăng lên, mơ hồ có dấu hiệu đột phá. Điều này làm cho ai nấy đều vui sướng dị thường, suy nghĩ thấy lần này mọi người rời đi, chẳng những được mở rộng tầm mắt, trưởng thành hơn nhiều, hơn nữa tu vi gia tăng không phải thời điểm ở gia tộc có thể sánh bằng. Nếu cả đám có thể đạt được thêm một lần đột phá, lại an toàn về đến gia tộc dưới sự vây giết của các thế lực khắp phương bắc. Chẳng biết mấy trưởng bối liệu có kinh ngạc đến rớt luôn cả tròng ra khỏi hốc mắt hay không.
Tâm trạng sung sướng khiến mọi người bất kể trên tinh thần hay thể lực đều đạt tới đỉnh cao, ngắm quang cảnh Lang Gia trấn xa xôi mơ hồ, nghĩ đến bắt đầu từ giờ khắc này, sẽ bước trên hành trình về nhà, tâm trạng ai nấy đều vô cùng kích động.
“Xuất phát đến Lang Gia trấn ăn cơm.” Hứa Tử Yên phất tay áo, nhẹ giọng quát.
“Được, đi Lang Gia trấn ăn thật ngon một bữa.” Vừa nghĩ đến có thể ăn một bữa thật ngon, tinh thần mỗi người đều phấn chấn.
Chỉ một thoáng, dưới ánh mặt trời còn chưa lui hẳn, hơn mười thân ảnh ngự kiếm bay đi, ào ào bay tới Lang Gia trấn…