Hứa Hạo Quang vừa nghe, sắc mặt liền khó coi, nhìn thoáng qua ánh mắt nghi vấn của Hứa Hạo Nhiên, khẽ thở dài một hơi, kể lại chuyện xảy ra từ đầu tới cuối.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên nghe xong, gương mặt lập tức âm trầm dọa người, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Chuyện như vậy còn có gì phải báo, trực tiếp giết chết là được.”
“Dạ!” Quản sự ngoại đường vội vàng xoay người thi lễ, say gáy chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Đợi đã!” Hứa Hạo Quang ngăn cản quản sự ngoại đường vừa định rời khỏi, than nhẹ một tiếng nói: “Vẫn nên thả bọn họ đi đi, tội không liên quan đến vợ con.”
Hứa Hạo Nhiên hơi lắc đầu, có chút tức giận trách Hứa Hạo Quang: “Thập nhất đệ, đệ vẫn mềm lòng như vậy!” Nói xong, quay đầu ra lệnh cho quản sự ngoại đường: “Phái người áp giải bọn họ về thôn, dặn thôn trưởng mới nhậm chức coi chừng bọn họ, nếu lại để bọn họ chạy ra khỏi thôn, sẽ lôi hắn ra hỏi.”
“Dạ!” Quản sự ngoại đường cúi đầu, khom người, cho đến khi rời khỏi, mới thẳng lưng lên, giơ tay lau một lớp mồ hôi lạnh sau gáy.
Đuổi quản sự ngoại đường đi rồi, lực chú ý của nhóm người lại tập trung đến thẻ bài trên cửa phòng Hứa Tử Yên. Kiềm chế cơn nôn nóng trong lòng, mấy người lẳng lặng đứng ở ngoài cửa phòng Hứa Tử Yên. Những ngoại đường tân đệ tử ở gần đó vừa thấy tộc trưởng và một vài đường chủ trong gia tộc đều đồng loạt đứng ở ngoài cửa phòng Hứa Tử Yên, đang chờ Hứa Tử Yên xuất quan, một đám không khỏi có cảm giác khiếp sợ rồi lại thấy tự hào.
Khiếp sợ bởi, chuyện như vậy thật sự sẽ xảy ra trước mắt mình, còn tự hào bởi Hứa Tử Yên là lão đại của bọn họ. Ở phòng cách vách Hứa Tử Yên, Hứa Thanh Tuyết ngồi ở trên giường, siết chặt hai nắm tay, trong lòng chỉ có một giọng nói: “Mình cũng muốn như vậy! Mình cũng muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người!”
Ở trên sườn núi cách đó không xa, Hứa Hổ Nữu yên lặng quan sát mọi chuyện xảy ra trước cửa phòng Hứa Tử Yên, trong lòng nghĩ, có nên đợi sau khi Hứa Tử Yên xuất quan, lại đi nhờ một lần nữa, khuyên Hứa Tử Yên đồng ý đảm nhiệm chức bang chủ Mai Hoa bang, hoặc là bản thân dẫn đầu đệ tử Mai Hoa bang trực tiếp đầu nhập vào Hứa Tử Yên, nhưng nếu nàng không đồng ý chứa chấp Mai Hoa bang thì phải làm sao đây?
Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu cũng đồng thời đứng ở một góc sườn núi, ánh mắt phức tạp nhìn trước cửa phòng Hứa Tử Yên, lúc này bọn họ rốt cuộc đã không còn ý niệm tranh chấp cùng Hứa Tử Yên, ngay cả đối xử với Hứa Hổ Nữu cũng khách khí hơn rất nhiều, hy vọng có thể thông qua Hứa Hổ Nữu cải thiện quan hệ trước đó với Hứa Tử Yên. Phải biết rằng, ở trong lòng bọn họ, Hứa Tử Yên lúc này chỉ mới là tu vi Hậu Thiên, mà đã được gia tộc coi trọng như thế, nếu đợi đến khi nàng bước vào Tiên Thiên, kia chẳng phải sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc? Bọn họ đâu thể nhìn theo bóng lưng được nữa?
Bầu trời, dần dần tối đi, mặt trời đang phát ra nhiệt lượng còn sót lại, lưu luyến lặn xuống phía tây. Hứa Hạo Lượng hơi nhíu mày, nói với Hứa Hạo Nhiên: “Đại ca, đợi như vậy cũng không phải cách, không bằng gọi Hứa Tử Yên kia xuất hiện đi!”
“Không thể!” Hứa Hạo Nhiên vội vàng xua tay ngăn cản Hứa Hạo Lượng, có chút phẫn nộ nói: “Cửu đệ, đệ cũng không phải không biết, thời điểm tu giả bế quan là không được quấy rầy nhất, như vậy sẽ làm hỏng đường tu luyện của Yên nhi. Nhẹ thì hạ cảnh giới, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Đệ làm sao có thể nói như vậy?”
Phu phụ Hứa Hạo Quang đứng bên cạnh cũng phẫn nộ trừng Hứa Hạo Lượng, Hứa Hạo Lượng kia xấu hổ cười cười, nói: “Đệ đây chẳng phải là sốt ruột thôi sao? Hiện tại gia tộc đã đến thời điểm nguy nan, nàng bế quan một lần này, nếu liên tục mấy tháng, kia chẳng phải làm lỡ đại sự của gia tộc?”
Hứa Hạo Quang ở một bên lạnh lùng hừ một tiếng đáp trả: “Nhưng mà, nếu nữ nhi của ta bởi vì ngươi mà tẩu hỏa nhập ma, kể cả ngươi gọi nó ra, nó cũng có năng lực gì giúp cho gia tộc?”
Biểu cảm Hứa Hạo Lượng lập tức cứng đờ, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, nhưng e ngại Hứa Hạo Nhiên ở trước mặt, hơn nữa gia tộc hiện tại cần Hứa Tử Yên trợ giúp, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Hạo Quang một cái, quay đầu không nói thêm gì.
Hứa Hạo Bác đứng ở bên cạnh luôn trầm tư, đột nhiên ánh mắt sáng rực, ngẩng đầu nói: “Đại ca, đệ còn nhớ Hứa Văn Lệ kia nói tối hôm đó lúc Yên nhi cứu giúp bọn họ, Yên nhi đã phóng ra nhị phẩm phù, hơn nữa cuối cùng còn lấy ra một tấm ngũ phẩm phù!”
“Đúng vậy!”
Trên mặt Hứa Hạo Nhiên chấn động, tiếp đó mừng như điên. Ánh mắt nóng rực nhìn cửa phòng Hứa Tử Yên, kích động nói: “Vậy chẳng phải là nói, Yên nhi có thể chế tác nhị phẩm phù! Nhưng mà, tấm ngũ phẩm phù kia lại là thế nào?”
Ánh mắt cả đám người đều tập trung trên người Hứa Hạo Quang, Hứa Hạo Quang vội vàng xua tay nói: “Đừng hỏi ta, ta chẳng biết gì đâu. Chỉ biết, mấy tháng trước khi Yên nhi rời khỏi thôn, ở bên ngoài thôn ngẫu nhiên gặp được một tiên nữ, nàng dạy cho Yên nhi công pháp tu luyện và thuật chế phù, nhưng lại không thu Yên nhi làm đồ đệ, nói là có duyên gặp lại.”
“À!” Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ giật mình: “Tiên nữ kia có lẽ chính là tiên nhân trong tông môn, tấm ngũ phẩm phù có khả năng cũng là do tiên nữ kia đưa cho Yên nhi.”
Mọi người nghe xong đều gật đầu, nhưng chỉ mỗi việc Hứa Tử Yên có thể chế tác nhị phẩm phù đã đủ khiến bọn họ hưng phấn. Vào thời điểm gia tộc nguy nan, có một tin tức tốt như vậy, làm sao lòng người có thể không phấn chấn! Kể cả lòng Hứa Hạo Lượng lúc này cũng sôi trào không thôi. Một mặt là vì gia tộc xuất hiện nhân tài như thế mà mừng rỡ, mặt khác cũng bởi vì Hứa Tử Yên không thuộc bên phe mình mà cảm thấy mất mát.
Hứa Tử Yên ở trong phòng lúc này cũng đã đạt tới cảnh giới quên vật quên mình, liên tục vận chuyển chân nguyên trong kinh mạch, Thủy Băng quyết không ngừng thoáng hiện trong ý thức, mỗi lần vận chuyển một vòng Đại Chu thiên, cảnh giới của Hứa Tử Yên liền ổn định một phần, đồng thời cũng lĩnh ngộ Thủy Băng quyết sâu thêm một tầng.
Chân nguyên lần lượt vận chuyển ở trong kinh mạch, rồi chảy từ từ vào đan điền, khi cảnh giới đang củng cố từng chút, trên người Hứa Tử Yên chậm rãi bắn ra một luồng uy lực, kề sát trên da thịt Hứa Tử Yên, theo nhịp hô hấp của Hứa Tử Yên, hết phun lại thu, vừa ẩn vừa hiện.
Bên ngoài, đám người Hứa Hạo Nhiên nhìn sắc trời, vẫy tay gọi Hứa Thiết Ngưu luôn đứng ở nơi xa len lén nhìn sang bên này, dặn dò: “Ngươi ở chỗ này đợi Hứa Tử Yên đi ra, nàng vừa ra, lập tức bảo nàng tới đại điện, nói cho nàng chúng ta ở nơi đó chờ nàng.”
Hứa Thiết Ngưu ưỡn ngực một cái, ồm ồm đáp: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Hứa Hạo Nhiên vừa lòng gật đầu, dẫn theo mọi người rời đi. Sau khi mọi người về tới đại điện, ào ào ngồi xuống. Hứa Hạo Bác hưng phấn nói: “Đại ca, có nhị phẩm phù của Yên nhi, chúng ta liền có thêm một phần bảo đảm. Kể cả Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia kết minh, chúng ta cũng có thể ngăn cản được đôi chút.”
“Không thể nói như vậy…” Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên sầu lo xuyên qua cửa đại điện, nhìn về phía bầu trời đêm.
Dưới trời đêm, Phiêu Tuyết phong.
Ánh trăng treo lơ lửng ở chân trời, dừng trên người Hứa Lân, phủ một tầng ánh sáng bàng bạc lên người hắn. Ánh mắt Hứa Lân ở trong bóng đêm nhìn chỗ ở của Hứa Tử Yên từ xa, khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ vui sướng, trong lòng xuất hiện một giọng nói: “Tử Yên không chết, nàng còn sống!”