“Yên tâm, bang chủ chờ chúng ta tại lôi đài giết ba người các nàng trước, trừ bỏ một ít thực lực, đến khi các nàng rời khỏi Tán Tiên thành, sẽ diệt cỏ tận gốc luôn.”
“Ha ha…” Mấy người Long Uyên đắc ý nở nụ cười. Bọn họ lại không biết Hứa Tử Yên đã đào sẵn phần mộ cho họ.
Lúc này, người quản lý lôi đài Tán Tiên thành, một gã béo ục ịch, gần như là một người chiều cao bằng chiều ngang đã đứng trên lôi đài, ánh mắt đảo qua Tiềm bang và nhóm Hứa Tử Yên, trầm giọng nói: “Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chuẩn bị sẵn sàng thì bắt đầu, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa.”
Hứa Tử Yên đưa mắt quan sát gã béo, trong mắt chợt lóe sắc xanh thẳm, tinh tường thấy rõ gã béo ục ịch diện mạo xấu xí này vậy mà là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai. Trong lòng không khỏi chấn động, xem ra Tán Tiên thành quả là ngọa hổ tàng long.
Gã béo vừa dứt lời, ánh mắt Long Uyên lướt sang Hứa Tử Yên, lạnh giọng nói: “Trận này hãy để tu sĩ Luyện Khí kỳ đánh trước đi.”
Lâm Phi Ngu và nhóm người Vưu Nguyệt thoáng chốc đều nhìn phía Hứa Tử Yên, song trong ánh mắt không có chút khẩn trương. Khẩn trương cái rắm ấy, Hứa Tử Yên có thể cho các nàng mỗi người hai mươi tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, chính nàng chẳng biết có bao nhiêu tấm trên người đâu, để một người cầm một đống cửu phẩm đỉnh cấp phù lục quyết đấu với một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, đó còn gọi là quyết đấu sao?
Về phần Hứa Tử Yên lại có cách nghĩ khác với nhóm Vưu Nguyệt, nàng rất muốn thử uy lực Bảo Khí quyền mình vừa lĩnh ngộ. Hiếm khi có cơ hội thử nghiệm một lần, Hứa Tử Yên đâu thể bỏ qua.
Nàng gật đầu với Long Uyên, bước tới lôi đài, thân hình bật lên, liền đứng trên lôi đài.
Song song, đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ chín bên cạnh Long Uyên cũng tung mình lên lôi đài, khinh thường nhìn Hứa Tử Yên, vươn ngón trỏ chỉ Hứa Tử Yên, sau đó lại kéo ngang một cái. Dưới lôi đài lập tức truyền tới tiếng đệ tử Tiềm bang quát lớn khen hay.
Cùng lúc ấy, gã béo đã lui xuống lôi đài, đồng thời mở vòng bảo hộ lôi đài.
Hứa Tử Yên cười thầm, là ngươi bảo ta động thủ trước đấy, vậy ta cần gì khách khí. Nàng đề cao tu vi tới Luyện Khí kỳ tầng thứ tám đỉnh, giẫm mạnh về phía trước một bước. Một luồng khí lãng liền hình thành, từng vòng từng vòng lấy chân trái Hứa Tử Yên làm trung tâm dập dờn tản ra bốn phía. Đồng thời trên người Hứa Tử Yên mơ hồ bộc phát một tầng ánh vàng, sắc bén bức người, tựa như một thanh chiến đao ngang trời tỏa ra đao mang vô tận.
Dưới lôi đài nhóm Vưu Nguyệt và Lâm Phi Ngu sửng sốt. Các nàng vẫn cho rằng Hứa Tử Yên lên lôi đài sẽ ném một tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, nổ chết tiểu tử kia. Thật chẳng ngờ Hứa Tử Yên không những không lấy ra phù lục, mà cả người ẩn hiện ánh vàng. Xem ra là muốn dựa vào tu vi đánh một trận với đối phương, điều này không khỏi làm trái tim Lâm Phi Ngu cùng nhóm người Vưu Nguyệt thoáng chốc căng lên.
Nhóm Long Uyên thì lại mang vẻ mặt châm biếm quan sát Hứa Tử Yên trên lôi đài, tu sĩ đứng đối diện Hứa Tử Yên càng lộ vẻ châm biếm. Một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ chín như hắn đối phó một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, trong lòng xác thực không có gì lo lắng. Tuy nhiên, hắn không muốn lãng phí thời gian với Hứa Tử Yên, thấy Hứa Tử Yên tiến lên trước một bước, đã bắt đầu động thủ, bèn không tiếp tục do dự, hai tay trước ngực dồn sức lật một cái, một thủ ấn lớn chừng một trượng xuất hiện trước người.
“Đi.” Theo một tiếng hét lớn, thủ ấn khổng lồ kia liền đánh qua Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên cũng đồng thời đánh ra một quyền. Nhìn như là đánh ra một quyền, lại không biết Hứa Tử Yên dùng cánh tay nhanh chóng đập xuống mặt đất, đem sáu thức quyền pháp Bảo Khí quyền thuộc tính kim trong nháy mắt đánh ra cùng lúc.
Hứa Tử Yên hôm nay vẫn chưa thể hợp nhất sáu thức quyền pháp Bảo Khí quyền thuộc tính kim, thế nhưng sáu thức đều xuất hiện, dù chỉ dùng Luyện Khí kỳ tầng thứ tám tu vi đánh ra, tình cảnh cũng tuyệt đối khiến kẻ khác chấn động. Chợt thấy sáu quyền lớn xấp xỉ nửa trượng, phóng ra ánh sáng vàng chói mắt, lấy tốc độ sao xẹt lao tới hướng đối diện.
Đầu tiên là một tiếng nổ vang, đại thủ ấn mới đánh ra được một trượng, đã bị đập nát bấy, còn nắm tay nổ nát đại thủ ấn lại chỉ hơi mờ đi tí xíu, vẫn tiếp tục đánh về hướng tu sĩ Tiềm bang đối diện, song song năm nắm tay khác đều đang lao tới bắn phá tu sĩ Tiềm Bang, hoàn toàn phong kín toàn bộ phương hướng chuyển động của hắn.
Một trận ánh vàng lóng lánh chói mắt lóe lên, đợi ánh sáng tan hết. Toàn bộ lôi đài đâu còn thân ảnh tu sĩ Tiềm bang kia, hắn đã hoàn toàn bị đánh thành cặn bã, trên lôi đài rải rác thịt vụn và một vũng máu.
Dưới lôi đài bị bao trùm bởi một bầu không khí vắng lặng, tuyệt đối vắng lặng.
“Ọe ~~”
Một trận tiếng nôn mửa truyền đến, Hứa Tử Yên nhìn theo tiếng, thì ra là Lâm Phi Ngu chịu không nổi tình huống thảm thiết trên lôi đài nên nôn mửa. Hứa Tử Yên không khỏi ngán ngẩm lắc đầu, thầm nghĩ: “Lâm Phi Ngu này bị tông chủ bảo vệ quá tốt, sợ rằng cả đời này còn chưa từng giết người.”
Ánh mắt nhìn sang nhóm Lý Dung Nhi, phát hiện sắc mặt các nàng không tốt lắm, hơn nữa ánh mắt nhìn phía mình có chút sợ hãi. Tiếp tục đảo mắt sang nhóm Long Uyên, liền thấy một đám bang chúng Tiềm bang đang dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn mình.
Tại tu tiên giới không phải chưa từng có tu sĩ vượt giai khiêu chiến, ngặt nỗi giống Hứa Tử Yên dùng một chiêu giết chết đối thủ, hơn nữa thủ đoạn không để cho đối thủ toàn thây, bọn họ còn chưa gặp qua. Vả lại, cái này đâu phải không để đối thủ toàn thây, đây hoàn toàn là không có thây, chỉ còn một ít thịt vụn.
Kỳ thực, Hứa Tử Yên không nghĩ đến một kích thôi sẽ thành ra thế này. Nàng đâu ngờ Bảo Khí quyền một khi luyện ngũ thuộc tính đến trình độ đồng nhất, sẽ có uy lực lớn nhường ấy. Vốn trong cơ thể Hứa Tử Yên chứa không gian đã có thể vượt giai khiêu chiến, hôm nay học xong Bảo Khí quyền đồng dạng có thể vượt giai khiêu chiến, đương nhiên là uy lực càng thêm mạnh mẽ. Trải qua lần khiêu chiến này, Hứa Tử Yên đã có lý giải đại khái về uy lực Bảo Khí quyền, nếu lại ra tay lần nữa, nàng tương đối nắm chắc lực đạo.
Lúc bấy giờ, gã béo tán đi vòng bảo hộ lôi đài, Hứa Tử Yên bay xuống bên cạnh Lâm Phi Ngu, vừa cười vừa nói: “Phi Ngu sư tỷ, may mắn không làm nhục mệnh.”
Lâm Phi Ngu lộ ra mặt mũi trắng bệch, khóe miệng co quắp, hữu khí vô lực nói: “Tử Yên sư muội, muội làm tốt lắm.”
Lâm Phi Ngu vừa dứt lời, trong đám người Tiềm bang, một thân ảnh đã lao ra bay lên lôi đài. Đúng là đường chủ Tiềm bang, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy kia. Hắn vừa từ cơn khiếp sợ phản ứng lại, thấy sắc mặt âm trầm của bang chủ, trong lòng biết mình phải ở trận thứ hai lưu loát giết sạch đối thủ. Bằng không danh tiếng Tiềm bang tại Tán Tiên thành sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Vì thế, hắn không hề do dự bay lên lôi đài, quát với bên Hứa Tử Yên: “Đường chủ nội đường Tiềm bang La Đại Dũng xin thỉnh giáo.”
Hà Thanh Thanh liếc nhìn Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên khẽ gật đầu, làm một thủ thế ném phù lục. Hà Thanh Thanh mỉm cười, gót sen giẫm một cái, liền bay lên lôi đài.
La Đại Dũng lần này không giả vờ giả vịt giống tu sĩ Luyện Khí kỳ Tiềm bang kia bày vẽ tư thế nữa. Gã béo vừa khởi động vòng bảo hộ, hai tay hắn đã hợp thành chỉ quyết ở trước ngực liên tục lẩm nhẩm, vừa nhìn đã biết muốn phóng đại chiêu lợi hại nào đó. Hơn nữa khí thế trên người hắn cấp tốc tăng lên, liền biết đây nhất định là tuyệt chiêu áp đáy hòm uy mãnh nhất của La Đại Dũng.
La Đại Dũng cũng là nóng nảy, một chiêu vừa rồi của Hứa Tử Yên quá mức dũng mãnh, nếu hắn không thể trong vòng một chiêu giải quyết nữ tử trước mắt này, chính là làm mất mặt Tiềm bang. Bởi vậy, hắn vừa mới lên đã sử dụng tuyệt chiêu áp đáy hòm của mình, vì để một chiêu giết địch, đạt được hiệu quả như Hứa Tử Yên.
Hà Thanh Thanh đương nhiên cảm giác được luồng khí thế kia, hơn nữa từ sâu trong lòng cảm nhận được bản thân nhất định không phải đối thủ của một chiêu ấy. Huống hồ nàng không có bao nhiêu kinh nghiệm đối địch, vừa sợ hãi, liền bất chấp ném ra mười tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, thoáng cái đã ném ra một nửa số phù lục Hứa Tử Yên cho nàng.
Đừng nói Lâm Phi Ngu và nhóm người Vưu Nguyệt thấy mà đau lòng, chính Hứa Tử Yên cũng có chút dở khóc dở cười.
Trong khi đó mặt mũi nhóm Long Uyên thì hoàn toàn tái đi, khi phù lục kia vừa ném ra, tạo thành dao động pháp lực, nhóm Long Uyên làm sao không biết đây là cửu phẩm phù lục? Lại một lần ném ra mười tấm, bại gia chi tử này nào phải quyết đấu, đây rõ ràng là đang phú đấu (*), mà phú đấu này cũng quá làm người ta ngộp thở rồi.
(*) Đấu độ giàu có.
Thời điểm một trận rung trời nổ vang, ngay cả vòng bảo hộ lôi đài đều rung động vài cái, tựa hồ muốn rạn vỡ, may sao cuối cùng vẫn kiên trì được. Đợi tiếng nổ tan đi, La Đại Dũng lần này biến mất càng thêm triệt để, ngay cả một chút bột phấn cũng chẳng còn.
Mọi người xem náo nhiệt hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn nhóm Hứa Tử Yên lộ ra sợ hãi. Then chốt chính là Hà Thanh Thanh kia quá dũng mãnh, một phát ném ra mười tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, đây quả thực chính là chớp mắt ném ra một bang hội cỡ nhỏ, phải biết rằng cửu phẩm đỉnh cấp phù lục tại tu tiên giới phương bắc đã là thứ đỉnh cấp, trên cửu phẩm phù lục chính là phù bảo. Mà phù bảo? Có dễ dàng nhìn thấy như vậy sao?
Cho nên, cửu phẩm đỉnh cấp phù lục cực sang quý, chính trung đẳng bang hội giống Tiềm bang, chưa chắc có thể lấy ra mười tấm cửu phẩm đỉnh cấp phù lục. Nhưng ngươi xem người ta đi, vừa ra tay tựa như ném đồ bỏ vậy. Đây là khái niệm gì? Đây là nói người ta căn bản không để bụng số phù lục này, dù là dùng số phù lục này đập ngươi, ngươi có thể thế nào? Từ điểm này, có thể thấy được đằng sau người ta là dạng thế lực gì. Có thế lực nhường ấy tại phương bắc, chỉ sợ trung đẳng tông môn cũng không đủ tầm, vậy chỉ còn Thái Huyền tông và Hoa Dương tông.