Hứa Tử Yên từ khi ở đại điện nhìn thấy Lâm Thượng Phong, sớm đã đoán được hôm qua nữ tử gặp ở chợ trời chính là Lâm Phi Ngu. Cho nên nàng nhìn thấy Lâm Phi Ngu cũng không có chút ngoài ý muốn, mỉm cười nói với Lâm Phi Ngu: “Hứa Tử Yên bái kiến Phi Ngu sư tỷ.”
Lâm Phi Ngu cười hì hì nói: “Không cần hành lễ, ta cuối cùng cũng chờ được ngươi đến. Thiên Diện yêu kia thật là ngươi phong ấn?”
“Đúng vậy.” Hứa Tử Yên thấy Lâm Phi Ngu hoàn toàn không có sự bá đạo ở chợ trời hôm qua, cũng yên lòng, bèn nhẹ giọng đáp.
“Thiên Diện yêu rốt cuộc có hình dáng thế nào? Có phải rất khủng bố không?” Trong mắt Lâm Phi Ngu lóe lên tia sáng hiếu kỳ.
Giờ phút này, từ trong phòng lại có một nữ tử đi ra, bộ dạng trẻ hơn Lâm Phi Ngu, sau lưng nàng là một con rối hổ đi theo, lạch cạch đi tới, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại nói với Lâm Phi Ngu: “Sư tỷ, con hổ rách này vẫn không được, dùng công lực Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, nó liền không chịu nổi.”
Hứa Tử Yên nhìn lại nữ tử trẻ tuổi kia, dáng người không cao, mặt tròn, lông mày cong cong mắt cong cong, trời sinh một bộ dạng chọc người yêu thích. Dù cố ý nhăn mặt, cũng khiến người khác cảm thấy hết sức thú vị.
Nhìn sang con hổ hỏng phía sau nàng, thật đúng là hổ hỏng. Trên đầu nó có một dấu tay, trên lưng có một dấu chân. Hứa Tử Yên đánh giá tay và chân nữ tử kia. Xem ra dấu tay và dấu chân chính là nữ tử mang vẻ mặt tươi cười kia để lại. Khó trách dáng đi của con rối hổ lạch cà lạch cạch. Ánh mắt chợt lóe, liền nhìn ra tu vi nàng ta là Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai.
Lâm Phi Ngu cũng chẳng nề hà sờ sờ đầu con hổ đang đi tới gần, nói với nữ tử mặt tròn: “Dung Nhi sư muội, muội đánh nó hỏng rồi, vậy việc sửa chữa chính là của muội.”
Mặt Lý Dung Nhi nhăn thêm vài phần, nhếch miệng nói: “Chỉ mình muội, một con lớn như nó, làm sao muội sửa nổi? Lại nói, kể cả muội có năng lực ấy, dù sửa chữa lại, thì có ích gì?”
Lâm Phi Ngu cười ha hả nói: “Dung Nhi sư muội nói không sai, có tiến bộ. Đúng vậy, dù sửa nó lại, thì vẫn không đỡ được một kích của tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, cho nên nhiệm vụ của muội không chỉ là phải sửa chữa tốt, mà còn phải khiến nó trở nên càng mạnh.”
Lâm Phi Ngu nói xong, thẳng lưng, nhún vai, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lý Dung Nhi, nói lời thấm thía: “Dung Nhi sư muội, muội phải nỗ lực, sư tỷ ta thật xem trọng muội.”
Bộ dạng kia, vẻ mặt kia, cử chỉ kia, làm Hứa Tử Yên bỗng chốc nghĩ tới Lâm Thượng Phong bên cạnh. Không khỏi lén nhìn về phía Lâm Thượng Phong, thấy Lâm Thượng Phong lúc này cũng là vẻ mặt dở khóc dở cười. Mà mặt Lý Dung Nhi liền triệt để giống hệt trái mướp đắng.
Lâm Thượng Phong vẫy vẫy tay, cười nói với mấy người: “Các con chơi đi. Bản tông đi trước.”
Nói xong, cũng không đợi vài người hành lễ cung tiễn, liền xoay người rời khỏi sân. Đợi thân ảnh Lâm Thượng Phong biến mất ở cửa, Lâm Phi Ngu mới khoa trương nói: “Phụ thân đi rồi, chúng ta có thể muốn thế nào thì làm thế ấy.” Nói xong liền vươn tay chụp lấy tay Hứa Tử Yên: “Đi, Hứa sư muội, chúng ta vào nhà.”
Hứa Tử Yên bắt gặp bộ dạng Lâm Phi Ngu cũng không khỏi cười khẽ, theo Lâm Phi Ngu đi vào phòng. Vốn thời điểm Hứa Tử Yên vừa vào viện, phát hiện cánh cửa phòng rất lớn, còn rất khó hiểu vì sao Lâm Phi Ngu phải xây cánh cửa lớn như vậy. Đợi khi bước vào trong, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Nơi này nào phải một căn phòng, quả thực chính là một khu làm việc. Vô cùng rộng lớn, tận mấy trăm thước vuông. Bên trong có các loại công cụ, còn có vài con rối đã chế tác xong cùng rất nhiều linh kiện.
Lâm Phi Ngu tiến vào phòng, liền buông tay Hứa Tử Yên, vuốt ve mấy con rối kia, sắc mặt hiện ra vẻ yêu quý. Xem bộ dạng ấy, phảng phất như coi con rối trở thành vật sống. Sau khi vuốt ve từng con một, mới ngồi xuống ghế, cười nói với Hứa Tử Yên: “Hứa sư muội, lại ngồi đi.”
Hứa Tử Yên tìm một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt tò mò đánh giá mọi nơi. Nói thật, Hứa Tử Yên chưa thấy con rối bao giờ, nội tâm nàng cũng hết sức tò mò, rất muốn tiến lên quan sát kỹ. Nhưng ngại bản thân là lần đầu tiên gặp mặt Lâm Phi Ngu, đành kìm nén sự hiếu kỳ trong lòng, quy củ ngồi tại chỗ.
Lâm Phi Ngu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã đến giữa trưa, bèn nói với Lý Dung Nhi: “Dung Nhi sư muội, ta đói bụng, chúng ta ăn cơm đi.”
Lý Dung Nhi lập tức rời khỏi phòng, đi xuống chuẩn bị cơm trưa. Thoáng chốc, Lý Dung Nhi đã chuẩn bị bốn mặn một canh, mỗi người một chén cơm trắng.
Ba người ngồi vây quanh bàn, Lâm Phi Ngu cầm đũa đầu tiên, nói với Hứa Tử Yên: “Hứa sư muội, ăn đi, nếm thử đồ ăn Thái Huyền tông chúng ta thế nào.”
Hứa Tử Yên nhìn thấy Lâm Phi Ngu hết sức nhiệt tình tùy ý, chút ý câu nệ trong lòng đối với Lâm Phi Ngu cuối cùng cũng tan thành mây khói, liền không khách khí cầm lấy bát đũa, bắt đầu ăn.
Thử bốn món ăn rồi húp chút nước canh, Hứa Tử Yên cảm thấy cũng bình thường, chẳng có gì khác canh rau của thế tục giới, thậm chí hương vị còn không bằng thế tục giới. Nhưng mà, lại cực kỳ tươi mới, ngon miệng. Chắc là do gieo trồng ở tu tiên giới, dù sao nơi này linh khí nồng đậm hơn thế tục giới nhiều lắm.
Nhìn thần sắc Hứa Tử Yên không có gì biến hóa, Lâm Phi Ngu cười chỉ vào cơm trắng trước mặt Hứa Tử Yên: “Nếm thử cái này đi.”
Hứa Tử Yên giờ phút này mới phát hiện, Lâm Phi Ngu cùng Lý Dung Nhi gần như không hề động đũa đi ăn rau, mà hết sức tập trung ăn cơm trắng. Hứa Tử Yên mơ hồ bưng bát cơm, ăn một miếng cơm. Cơm trắng này vừa vào miệng, Hứa Tử Yên bỗng chốc sững sờ tại chỗ.
Hạt cơm nhìn qua chẳng có gì khác cơm ở thế tục giới. Nhưng hạt cơm kia vừa vào miệng, sẽ lập tức hòa tan, đợi tiến vào trong cơ thể, liền biến thành một tia linh lực, vận hành theo kinh mạch.
“Đây…” Hứa Tử Yên khiếp sợ nhìn Lâm Phi Ngu.
“Hì hì…” Trên mặt Lâm Phi Ngu lộ ra bộ dạng quả thế, cười hỏi Hứa Tử Yên: “Hứa sư muội, thế nào?”
“Đây là gạo gì? Sao có thể hóa thành linh lực?” Hứa Tử Yên vẫn không thể lý giải, nghẹn họng nhìn trân trối hỏi.
“Đây là linh mễ (*).” Lâm Phi Ngu cười nói.
(*) Mễ: Gạo.
“Linh mễ? Linh mễ là cái gì?” Hứa Tử Yên không hiểu hỏi.
Lâm Phi Ngu bỏ hạt cơm cuối cùng vào miệng, lại chép chép miệng, sau đó mới giải thích cho Hứa Tử Yên: “Linh mễ này là một loại gạo tu tiên giới gieo trồng, nó không chỉ yêu cầu hạt giống linh mễ tốt nhất, mà còn cần linh điền để gieo trồng. Linh điền này cũng không phải dễ dàng tìm kiếm, toàn bộ Thái Huyền tông chúng ta chỉ có năm mươi mẫu linh điền như vậy thôi. Hơn nữa linh điền Thái Huyền tông chúng ta chẳng phải tốt lắm, sản lượng cũng rất thấp, một mẫu chỉ có thể sản xuất gần ba trăm cân. Nghe nói ở tông môn khác, linh điền của bọn họ, một mẫu có thể sản xuất năm trăm cân.”
“Tông môn khác? Chẳng lẽ còn có tông môn so với Thái Huyền tông chúng ta lớn hơn?” Hứa Tử Yên giật mình hỏi.
“Ở phương bắc đương nhiên không có, kể cả Hoa Dương tông cũng chỉ có cùng trình độ với Thái Huyền tông chúng ta, linh điền chỗ bọn họ chẳng tốt hơn Thái Huyền tông chúng ta là bao, ta nói là nơi khác, như phương đông, phương tây, phương nam Thương Mang đại lục, còn có vùng Trung Nguyên. Kỳ thực, ở toàn bộ Thương Mang đại lục, tu tiên giới phương bắc chúng ta là thực lực thấp nhất.”
“À?” Hứa Tử Yên dù sao cũng là lần đầu tiên đến tu tiên giới, vẫn hết sức mơ hồ về mọi thứ, giờ nghe Lâm Phi Ngu nói như thế, không khỏi tò mò nhìn Lâm Phi Ngu.
Lâm Phi Ngu buông đũa, chậm rãi kể cho Hứa Tử Yên. Thì ra ở Thương Mang đại lục, điều kiện tu tiên phương bắc là kém cỏi nhất, linh khí cũng mỏng manh nhất. Toàn bộ Thương Mang đại lục, linh khí vùng Trung Nguyên là nồng đậm nhất. Tiếp theo là phương nam, sau đó là phương đông cùng phương tây.
Bởi vì tổng hợp thực lực vùng Trung Nguyên là cường thịnh nhất, cũng là lão đại danh xứng với thực trên toàn bộ Thương Mang đại lục, chiếm lĩnh tài nguyên phong phú. Mà phương tây là vùng đất hỗn loạn nổi danh nhất Thương Mang đại lục, tất cả phản đồ bị tông môn đuổi giết, đào phạm, hoặc các loại ma môn tà phái đều thành lập ở phương tây. Bọn họ tuy rằng không dám trêu chọc vùng Trung Nguyên, song cũng thường xuyên phát động chiến tranh hoặc lớn hoặc nhỏ với khu vực phương nam tu tiên giới, tranh đoạt tài nguyên tu tiên.
Trong lịch sử, phương đông và phương nam đều trước sau mấy lần bị tông môn vùng Trung Nguyên đả kích nặng nề. Nơi tu sĩ tông môn Trung Nguyên đi qua, tất cả tông môn phương đông và phương nam đều bị tổn thất nặng nề. Một mặt là vì thực lực hai khu vực hợp lại vốn không bằng vùng Trung Nguyên. Nguyên nhân khác thì là mỗi một lần vùng Trung Nguyên phát động chiến tranh với phương đông và phương nam, đều là khi tông môn phương đông và phương nam tranh đấu với nhau hoặc là cùng phương tây tranh đấu hao tổn nghiêm trọng nhất. Cho nên, lúc đó tông môn phương đông và phương nam đối mặt tông môn vùng Trung Nguyên căn bản không có lực đánh trả.
Chỉ có vùng đất hỗn loạn phương tây kia, mỗi lần đối mặt tông môn vùng Trung Nguyên, thường sẽ bộc phát ra sức chiến đấu kinh người. Hơn nữa tu sĩ phương tây vốn dĩ là những người hung ác, cho nên từ thượng cổ tới giờ, phương tây chưa từng bị Trung Nguyên chinh phục. Việc này không thể không nói là niềm kiêu ngạo của tu sĩ phương tây và là sự sỉ nhục của tu sĩ Trung Nguyên.
Độc mỗi khu vực phương bắc, bởi vì không có giá trị, nên luôn sống hòa bình.