Hứa Tử Yên ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Thượng Phong một cái, nghĩ bụng: “Vậy ngươi còn bảo ta ở cùng nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ cho nữ nhi ngươi ra ngoại môn ở với ta.”
Nhìn ra ý tứ ánh mắt Hứa Tử Yên biểu lộ, Lâm Thượng Phong cười ha hả nói: “Ngươi đương nhiên không thể ở nội môn tu luyện, bằng không Vạn Pháp phong sẽ không bỏ qua.”
Hứa Tử Yên vừa nghe Lâm Thượng Phong nói như thế, liền hiểu rõ Lâm Thượng Phong đã biết xung đột giữa bản thân và Hạ Kiệt. Lại hơi cúi thấp đầu xuống, hiện tại trong đầu Hứa Tử Yên có ý định là, bản thân cố gắng nói ít đi, có thể không nói là tốt nhất.
Lâm Thượng Phong nói tiếp: “Ngươi trước tiên gia nhập ngoại môn, sau đó Phi Ngu sẽ mang ngươi đi một nơi.”
“Dạ vâng.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu.
Trong đầu Hứa Tử Yên suy nghĩ, theo lời Lâm Thượng Phong có thể nghe ra hắn là chuẩn bị thông qua Lâm Phi Ngu cho bản thân một ít đan dược. Nhưng mà, hắn làm vậy vì mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ coi trọng tư chất của mình?
Bắt gặp Hứa Tử Yên ở nơi đó suy tư, ánh mắt Lâm Thượng Phong bỗng nhiên chợt lóe, hình như nhớ tới cái gì, nghiêm túc hỏi: “Tử Yên, Thiên Diện yêu ngươi có thể phong ấn bao lâu?”
“Một ngàn năm.” Hứa Tử Yên đáp lời.
“Chỉ có một ngàn năm?” Lâm Thượng Phong hơi nhíu mày.
“Dạ, bởi vì ta tu vi không đủ. Tuy rằng lĩnh ngộ thượng cổ phong ấn thuật, song chỉ có thể phong ấn Thiên Diện yêu ngàn năm.”
Thấy bộ dạng Lâm Thượng Phong muốn nói lại thôi, Hứa Tử Yên đương nhiên hiểu rõ đối phương nghĩ cái gì. Phát hiện Lâm Thượng Phong không lập tức mở miệng đưa ra yêu cầu với bản thân, mà là vẻ mặt cực kỳ do dự, Hứa Tử Yên không khỏi cảm khái: “Tông môn tu tiên giới quả thực thế tục giới không thể so sánh được, chỉ phần khí độ này thôi đã hoàn toàn không so nổi. Nếu việc này xảy ra trong gia tộc ở thế tục giới, chỉ sợ tộc trưởng gia tộc sẽ dựa vào thực lực của mình, trực tiếp đưa ra yêu cầu lấy thứ bọn họ muốn.”
Hứa Tử Yên chợt nhớ tới Hứa Hạo Lượng, khóe miệng xẹt qua một tia cười khổ, có điều ở trong mắt cũng toát ra tán thưởng đối với tông môn.
Tưởng tượng thử xem, một cái tông môn truyền thừa mấy vạn năm, mỗi một đời đều có vô số đệ tử. Kỳ thực cho dù không gặp được kỳ ngộ, mỗi một đời đều sẽ có rất nhiều đệ tử có tâm đắc độc đáo. Thứ bọn họ lưu lại, tích lũy từng thế hệ, đó tuyệt đối là một con số khổng lồ. Cho nên, đại tông môn giống Thái Huyền tông, bọn họ căn bản không thiếu công pháp, thiếu ngược lại là nhân tài.
Vì vậy, Lâm Thượng Phong làm tông chủ Thái Huyền tông ý thức được Hứa Tử Yên rất có thể là một nhân tài, trong đầu hắn suy nghĩ chính là làm cách nào mau chóng giúp tu vi Hứa Tử Yên tăng lên tới Trúc Cơ kỳ, để Hứa Tử Yên tiến vào nội môn, vì nàng tạo ra điều kiện tu luyện thật tốt. Quan trọng hơn là, phải trước khi Hứa Tử Yên trưởng thành, bảo vệ Hứa Tử Yên an toàn.
Song, Lâm Thượng Phong hiện giờ khó xử là, Hứa Tử Yên lĩnh ngộ thượng cổ phong ấn thuật không phải chuyện của một mình Hứa Tử Yên, nếu chỉ liên quan đến một mình Hứa Tử Yên, Lâm Thượng Phong tuyệt đối không hỏi nhiều một câu. Chỉ là một khi Thiên Diện yêu thoát ra, nó sẽ liên quan đến toàn bộ tu tiên giới phương bắc. Mà nếu Hứa Tử Yên ngàn năm sau, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy chẳng phải phương bắc rốt cuộc không ai có thể phong ấn Thiên Diện yêu kia. Nhưng mở miệng hỏi một đệ tử còn chưa chính thức gia nhập đệ tử đòi công pháp, Lâm Thượng Phong thật đúng là không mở miệng nổi.
Thấy bộ dạng khó xử của Lâm Thượng Phong, Hứa Tử Yên cũng ý thức được bản thân lĩnh ngộ thượng cổ phong ấn thuật đối với toàn bộ tu tiên giới phương bắc có ý nghĩa gì. Như thế, đối với cử chỉ lúc này của Lâm Thượng Phong, trong lòng nhiều thêm một phần khâm phục. Theo lý thuyết, Lâm Thượng Phong hoàn toàn có thể lấy đại nghĩa bắt Hứa Tử Yên giao thượng cổ phong ấn thuật kia ra. Tuy nhiên, Lâm Thượng Phong không làm vậy. Điều này khiến cho Hứa Tử Yên khâm phục Lâm Thượng Phong, đồng thời cũng buông lòng, lén lút thở hắt một hơi nói: “Tông chủ, thượng cổ phong ấn thuật kia ta sẽ tổng kết ra, sau đó giao cho tông môn.”
“Quá tốt.” Lâm Thượng Phong vui mừng vỗ tay, tiếp đó phấn khởi nói: “Tử Yên, ngươi yên tâm, tông môn sẽ không bạc đãi ngươi. Phong ấn thuật của ngươi đối với Thái Huyền tông, thậm chí là toàn bộ tu tiên giới phương bắc rất quan trọng. Bản tông đối với có đệ tử cống hiến đều có thưởng, ta làm chủ ghi cho ngươi một ngàn điểm cống hiến. Ngươi có thể dựa vào một ngàn điểm cống hiến này ở tông môn lĩnh thứ ngươi cần, ví như đan dược, trang bị, phù lục, nguyên liệu, linh thạch.”
Hứa Tử Yên nghe xong không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ: “Đến cùng vẫn là đại tông môn phương bắc, quy củ nghiêm cẩn hơn nhiều. Không làm cho đệ tử mình chịu thiệt, đây mới là căn bản để một tông môn thịnh vượng.”
“Cám tạ tông chủ.” Hứa Tử Yên vẫn lễ phép nói lời cảm tạ Lâm Thượng Phong.
“Nên vậy, quy củ tông môn vốn dĩ là thế.” Lâm Thượng Phong phất phất tay, yên tâm rồi, lại chợt nổi lên lòng hiếu kỳ, ôn hòa hỏi Hứa Tử Yên: “Tử Yên, ngươi đã có thể lĩnh ngộ thượng cổ phong ấn thuật, hẳn có thể chế tạo ra phù bảo?”
Đáy lòng Hứa Tử Yên nhảy dựng, có điều trải qua sự tình vừa rồi, giờ đã không còn sự khẩn trương ban đầu, ở ngoài mặt lộ ra một tia cười khổ nói: “Ta đang nghiên cứu, song còn chưa thành công.”
“À.” Lâm Thượng Phong ngẫm nghĩ, lấy độ tuổi của Hứa Tử Yên, có thể lĩnh ngộ ra thượng cổ phong ấn thuật, đã chính là một kỳ tích. Nếu lại có thể chế tạo ra phù bảo, vậy cũng quá mức kinh người, bèn gật đầu nói: “Tử Yên, ngươi trước hết không cần nghiên cứu phù bảo kia. Vẫn là đặt tinh lực vào việc tu luyện đi, đợi tu vi ngươi tăng lên, lại nghiên cứu cũng chưa muộn. Ngươi phải biết rằng, tu sĩ vẫn nên xếp tu hành ở vị trí thứ nhất, đừng bởi vì sự vật bên ngoài mà làm chậm trễ việc tu hành của bản thân.”
“Cám tạ tông chủ.”
Lần này là Hứa Tử Yên thật lòng nói lời cảm tạ, nàng càng cảm thấy Lâm Thượng Phong trước mắt là một tông chủ luôn có suy nghĩ muốn tốt cho đệ tử.
“Ừ, ta sẽ bảo Phi Ngu cố gắng không đi quấy rầy ngươi, ngươi có thời gian liền giúp nó chút ít, không có thời gian thì không cần để ý tới.”
Hứa Tử Yên nghe Lâm Thượng Phong nói như thế, sâu trong nội tâm chân chính cảm động. Kể từ đó, bản thân căn bản không phải đi trợ giúp Lâm Phi Ngu, mà là được Lâm Phi Ngu bảo vệ, sợ bị người Vạn Pháp phong trả thù. Có thể nói là Lâm Thượng Phong cung cấp cho bản thân một không gian cùng thời gian tu luyện, mà Lâm Phi Ngu ngược lại thành người bảo vệ mình. Điều này ngược lại khơi dậy sự quật cường trong lòng Hứa Tử Yên, nhìn Lâm Thượng Phong, ngữ khí kiên quyết nói: “Tông chủ, ta sẽ tận lực trợ giúp Phi Ngu sư tỷ.”
“Tốt.”
Tuy rằng Lâm Thượng Phong không tin có Hứa Tử Yên nàng rồi, nữ nhi của mình có thể chế ra con rối chân chính gì đó, có điều hắn vẫn cảm giác được sự chân thành của Hứa Tử Yên, nội tâm thật vui mừng. Bàn giao xong việc này, hắn lại nghĩ tới sự tình Hứa Tử Yên biết luyện đan, bèn mỉm cười hỏi: “Ngươi biết luyện đan?”
“Một chút.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp. Nàng hiểu, bản thân không thể nói mình không biết, dù sao hôm qua mình ở trước mặt tông chủ đã lỡ nói đạo lý rõ ràng.
“Mấy phẩm?”
“Hẳn là tam phẩm đi, ta ngẫu nhiên có thể luyện chế ra tam phẩm đan dược.”
“Ừ, hôm qua ngươi thu mua là phối phương tứ phẩm đan dược.” Lâm Thượng Phong hôm nay gặp được Hứa Tử Yên, trải qua một phen trò chuyện, đã xác định Hứa Tử Yên tuyệt đối sẽ không đi luyện chế Mê Hồn đan gì kia. Như vậy, chỉ có một khả năng, thì phải là Hứa Tử Yên muốn luyện chế tứ phẩm Dung Hồn đan.
Trên mặt Hứa Tử Yên lộ ra một tia cười khổ: “Ngày hôm qua ta mua rất nhiều thảo dược, phàm là tương lai có thể dùng tới, ta đều mua trước, bảo tồn lại. Đợi đến khi ta có thể luyện chế, cũng không đến mức gấp rút đi tìm.”
Lâm Thượng Phong chỉ thoáng suy nghĩ, đã cảm thấy Hứa Tử Yên nói thật. Ở thế tục giới có thể luyện chế tam phẩm đan dược đã là cực hạn, bởi vì đan dược dưới tam phẩm, còn có thể dùng phàm hỏa luyện chế, ví dụ dùng lửa than gì đó. Nhưng tứ phẩm đan dược trở lên phàm hỏa không có khả năng luyện chế, phải dùng địa hỏa trong địa mạch thì mới có thể luyện chế. Song hắn lại không biết Hứa Tử Yên luyện chế đan dược căn bản không dùng phàm hỏa luyện chế, mà dùng phù lục bản thân chế tác luyện chế.
Nghĩ rõ ràng xong, Lâm Thượng Phong có chút xấu hổ hỏi: “Vậy ngươi có đan phương Dung Hồn đan không?”