Đối với người có lòng mà nói, muốn tìm hiểu thế lực các phương đặt chân ở đâu và thực lực của họ trong Lang Gia trấn cũng không khó khăn. Chỉ trong một ngày, vào lúc hoàng hôn, các tổ đã ào ào trở về, báo cáo tỉ mỉ tư liệu xác thực cho Hứa Tử Yên. Cùng lúc đó, bọn họ cũng mang về một tin tức khiến đệ tử Hứa gia cực kỳ hưng phấn, mà lại làm Hứa Tử Yên rơi vào thế khó xử, đó chính là người Hứa gia đi ra ngoài tìm bọn họ đã ở Lang Gia trấn, hơn nữa còn là phụ thân tộc trưởng gia tộc, Hứa Đỉnh Thiên tự mình dẫn đội.
Hứa Tử Yên hỏi thử tu vi của Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Kỳ và Hứa Lân đều chỉ nói, gia gia mình trước khi bế quan chính là Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh, hiện tại rốt cuộc là thực lực gì, bọn họ cũng không rõ lắm.
Hứa Tử Yên âm thầm tính toán một chút, đoán chừng Hứa Đỉnh Thiên nhiều nhất cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm hậu kỳ, hẳn sẽ không phải tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Đồng thời, trong lòng Hứa Tử Yên cũng xẹt qua một ý niệm nguy hiểm, thì phải là lão tiền bối bế quan trong gia tộc của mình đã đi ra, như vậy mấy gia tộc kia thì sao? Chỉ sợ lúc này trong các gia tộc phương bắc, ngoại trừ nhân vật cấp bậc lão tổ không kinh động đến, có lẽ những lão nhân bế quan khác đa số đều xuất hiện?
Nhìn biểu cảm trông ngóng của mọi người, Hứa Tử Yên thật rất khó xử. Trong lòng nàng biết những thiếu niên này đã đào vong mấy tháng, hiện giờ người thân ở ngay trước mắt, chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy tới đó, lao vào vòng ôm của người thân. Lông mày Hứa Tử Yên đột nhiên nhíu lại, lo lắng nghiêm túc hỏi: “Các ngươi không có đi chỗ gia tộc chứ?”
“Không có.” Tất cả mọi người đều lắc đầu nói: “Không có mệnh lệnh của đội trưởng, chúng ta không dám hành động một mình.”
Hứa Tử Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích liếc nhìn Lăng Tiêu ngồi ở chỗ kia một cái, nếu không phải mấy lời hôm qua của Lăng Tiêu, chỉ sợ mấy đệ tử Hứa gia đã sớm chạy tới chỗ Hứa Đỉnh Thiên, lúc này e rằng đã bại lộ hành tung, toàn bộ người Hứa gia đang đứng trong cảnh bị vây giết. Những người này có thể nhẫn nhịn tưởng niệm trong lòng, không gặp mặt người cùng gia tộc, có thể thấy được hiện tại bọn họ đã tín nhiệm Hứa Tử Yên. Trong thoáng chốc, Hứa Tử Yên liền cảm thấy trọng trách trên vai bản thân lại nặng nề hơn nhiều.
Hứa Tử Yên thoáng trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Bây giờ chúng ta còn chưa thể đi gặp người trong gia tộc.” Thấy trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng cực độ, liền nhẹ giọng giải thích: “Thế lực khắp phương bắc hiện tại đã tề tụ ở Lang Gia trấn. Chỉ sợ cũng đều dự liệu chúng ta sẽ chọn con đường này, bây giờ bọn họ để mặc người gia tộc tìm chúng ta, chính là đem người trong gia tộc làm mồi, chờ chúng ta đến tiếp xúc. Ta dám đánh cược, xung quanh gia tộc, nhất định có vô số mật thám đang ở nơi đó chờ chúng ta. Chỉ cần chúng ta vừa xuất hiện, Lang Gia trấn đang yên ổn lập tức sẽ biến thành một lò nước sôi, thế lực khắp nơi sẽ đổ về từ bốn phương tám hướng vây giết chúng ta.
Các ngươi tưởng tưởng thử xem, nhân vật tiền bối của gia tộc chúng ta đã xuất hiện tại nơi này, vậy những nhân vật tiền bối của các thế lực đuổi giết chúng ta sẽ không đến sao? Ta nghĩ, trong lòng Hứa Đỉnh Thiên gia gia trước mắt cũng hy vọng chúng ta đừng xuất hiện tại Lang Gia trấn, tối thiểu là đừng xuất hiện bên cạnh ông ấy. Nếu chúng ta xuất hiện tại nơi đó, không những mấy người chúng ta xảy ra chuyện, mà e còn liên lụy tới người trong gia tộc.”
“Vậy vì sao gia gia không rời khỏi nơi này?” Hứa Kỳ khó hiểu hỏi.
“Hẳn là có hai nguyên nhân.” Hứa Tử Yên lạnh nhạt nói: “Một mặt là gia gia đang lợi dụng bản thân hấp dẫn lực chú ý của các gia tộc phương bắc, ông ấy hấp dẫn càng nhiều ánh mắt, chúng ta sẽ càng thoải mái. Mặt khác, gia gia cũng sợ chúng ta xuất hiện tại Lang Gia trấn, lỗ mãng hấp tấp bại lộ bản thân, cho nên gia gia hẳn là ôm lòng phải chết đợi ở đây, muốn cứu chúng ta ra.”
Nghe Hứa Tử Yên phân tích xong, hai mắt mọi người đều đỏ lên, Hứa Mai và Hứa Mỹ Nhược còn khóc ra tiếng. Bọn họ nghĩ tới gia tộc sẽ rất coi trọng mười người mình, nhất định sẽ phái người đến cứu trợ bản thân, nhưng thật không ngờ gia tộc coi trọng đám người mình đến trình độ này. Tình nguyện tổn thất một vị lão tiền bối trấn tộc, cũng muốn bảo vệ đám người mình chu toàn.
“Thế… chúng ta phải làm sao đây?” Hứa Lân đỏ mắt hỏi.
“Chúng ta trước mắt không thể gặp mặt người gia tộc, kể từ đó, chúng ta vừa tránh bị bại lộ, đồng thời ở Lang Gia trấn sẽ hình thành hai luồng lực lượng, một trong sáng một ngoài tối. Đám người gia gia ở chỗ sáng kiềm chế lực lượng bọn họ, chúng ta từ một nơi bí mật gần đó giết người, triệt để quấy đục đầm nước Lang Gia trấn.”
Nói tới đây, Hứa Tử Yên lại một lần nữa nhìn mọi người, ngữ khí kiên định nói: “Cho nên, chúng ta vẫn cứ làm theo kế hoạch đã bàn trước đó. Tạm thời quên đi sự tồn tại của viện binh gia tộc.”
Mọi người im lặng, Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi: “Đội trưởng, tối nay chúng ta sẽ hành động sao?”
“Không.” Hứa Tử Yên chậm rãi lắc đầu nói: “Bây giờ chúng ta hãy tập hợp tin tức tìm hiểu được một lượt, sau đó đêm nay, ta và huynh đi xem xét trước, thương lượng ra một biện pháp tập kích ban đêm cụ thể, và lộ tuyến chạy trốn sau khi thành công. Ngoài ra, chúng ta còn phải tìm một chỗ, bố trí một tòa phù trận, để thời điểm chúng ta gặp trúng cao thủ không thể địch lại, hay bị đông đảo người đuổi giết, sẽ lợi dụng phù trận bố trí sẵn để thoát thân.”
Mọi người lúc này cũng miễn cưỡng gạt bỏ tưởng niệm với gia tộc, bắt đầu tham dự bàn luận kế hoạch. Ban đêm, Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu thừa dịp bóng đêm lẻn ra, bắt đầu nghiên cứu địa hình trong Lang Gia trấn. Nửa đêm, hai người đã dựa theo kế hoạch đánh giá phân bố thế lực trong Lang Gia trấn một lần. Hợp tác cùng Lăng Tiêu, Hứa Tử Yên thoải mái hơn nhiều, Lăng Tiêu nghiễm nhiên chính là một tay lão luyện. Hai người phảng phất đã hợp tác nhiều năm, như có thần giao cách cảm, chỉ cần một cái thủ thế, đối phương đã hiểu được ý của bản thân, như thế, liền tránh thoát được rất nhiều trạm gác ngầm trong sáng ngoài tối, im hơi lặng tiếng đi theo lộ tuyến thiết kế.
Một vầng trăng non dần dần trốn vào sau tầng mây, làm trời đất càng thêm tối tăm. Hai bóng người bất chợt lóe lên, xuất hiện trên phế tích Lang Gia sơn trang. Đúng là Hứa Tử Yên và Lăng Tiêu mặc một thân dạ hành phục che mặt.
“Nam Lâm thành Dương gia, Thương Lãng thành Chu gia và Cự Khuyết thành Hàn gia, còn có ba mươi hai tiểu gia tộc, tám tiểu tông môn. Hơn nữa giữa bọn họ cách nhau cũng không xa. Đội trưởng, tình hình thật không dễ xử lý.” Lăng Tiêu đè thấp giọng nói.
“Đúng vậy.” Hứa Tử Yên nâng tay nhu nhu huyệt Thái Dương, cũng hạ giọng nói: “Mấy trung tiểu gia tộc thì dễ, cũng không có nhân vật ghê gớm gì, mà tam đại gia tộc phương bắc hình như đều có cao thủ tiền bối đến, ta chỉ cảm giác được bọn họ rất mạnh. Lăng sư huynh, rốt cuộc huynh cảm giác ra bọn họ có tu vi gì?”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng đáp: “Ta không dám tra xét rõ ràng, chỉ cảm giác được một chút. Hẳn là không khác tu vi của ta lắm, ngay cả vị kia của Hứa gia các ngươi cũng thế.”
“Nói vậy, đối với người của gia tộc thế tục giới, hai chúng ta không có gì phải sợ. Nhưng lực lượng tiểu tông môn có thể sẽ đáng sợ hơn nhiều.”
“Ừ, ta có thể mơ hồ cảm giác được, trong tám tiểu tông môn kia, ít nhất trong từng tông môn đều có hai người có tu vi cao hơn ta, nếu bị bọn họ bao vây, thật đúng là một chuyện phiền toái.”
“Đúng vậy.”
“Nếu tiểu tông môn rời đi, chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Nếu chỉ có hai chúng ta đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà, nơi này còn có rất nhiều đệ tử Hứa gia, cho dù lực lượng tiểu tông môn bỏ đi, chúng ta cũng không thể thoải mái được bao nhiêu.”
Hứa Tử Yên khẽ thở dài một hơi, nói tiếp: “Liền tính huynh và ta, thêm Hứa Đỉnh Thiên gia gia, ba người chúng ta cũng chỉ có thể cầm chân được ba tiền bối của Nam Lâm thành Dương gia, Thương Lãng thành Chu gia và Cự Khuyết thành Hàn gia. Nhưng đừng quên, tam đại gia tộc phương bắc và các trung tiểu gia tộc còn có cao thủ Trúc Cơ kỳ, kể cả trong mỗi cái chỉ có một, nhưng cộng lại cũng là một số lượng khổng lồ. Huống chi còn có số lượng đệ tử Luyện Khí kỳ khổng lồ, một khi chúng ta bại lộ hành tung, rất có thể chính là một tử cục.”
“Nếu…” Lăng Tiêu do dự một chút, nhưng vẫn hỏi ra: “Đội trưởng, nếu dưới tình huống không có lực lượng tông môn, ngươi hoàn toàn thi triển thực lực của ngươi, chúng ta cũng không có cơ hội sao?”
“Thực lực của ta?” Hứa Tử Yên quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, cười khổ mà nói: “Lăng sư huynh, thực lực của ta thật sự không bằng huynh.”
“Nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu đúng không? Huống hồ, ngươi còn có phù.”
Hứa Tử Yên im lặng không nói gì, thật lâu sau nàng mới nhẹ giọng nói: “Nếu quả thực như vậy, đó đúng là một trường hợp khả thi. Về phần kết quả thế nào, ta thật sự không biết. Có lẽ chúng ta sẽ chạy thoát, có lẽ toàn bộ chúng ta sẽ chết ở nơi này. Vì vậy, ta không dám mạo hiểm.”
Lăng Tiêu im lặng, Hứa Tử Yên cũng trầm mặc. Lúc này trong lòng hai người đều không nắm chắc, bởi vì sau khi hai người họ phát hiện thực lực chân chính của tông môn, đã sinh ra hoài nghi với kế hoạch ban đầu. Chẳng may thời điểm hai người họ hành động, tám tông môn phản ứng lại thật nhanh, lại quyết định đuổi giết họ, vậy hai người họ thật sự rất khó đào thoát.
Hứa Tử Yên cắn răng một cái, ngữ khí kiên định nói: “Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải thử một lần.”
“Đội trưởng, ta đi cùng ngươi.” Lăng Tiêu cũng kiên định nói.
“Lăng sư huynh, huynh có muốn suy nghĩ lại không? Chuyện này vốn không liên quan đến huynh, huynh hoàn toàn có thể mặc kệ rời đi.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói.