“Thế tục giới?” Lộ Nghiễm Thiên khiếp sợ nhìn Hứa Tử Yên, có điều rất nhanh liền khổ sở nói: “Tiểu muội, muội không muốn giúp lão ca ca cũng chẳng sao, nhưng muội không thể lừa gạt lão ca ca.”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta nói đều là sự thật.”
“Vậy viên cửu giai yêu đan của muội là thế nào?”
“Người khác tặng.”
“Người kia là ai?” Lộ Nghiễm Thiên chờ mong hỏi thăm.
Hứa Tử Yên vẫn lắc đầu: “Lão ca ca, lời ta vừa nói đều là sự thật, huynh có thể đi điều tra. Song ta cũng có bí mật của ta, hy vọng huynh có thể hiểu cho.”
Nghe Hứa Tử Yên nói xong, ánh mắt Lộ Nghiễm Thiên lập tức phóng ra tia sáng. Lời Hứa Tử Yên đã rất rõ, thân thế của nàng xác thực là đến từ thế tục giới, là tân đệ tử ngoại môn Thái Huyền tông năm nay. Cơ mà người ta chẳng phải đã nói đó sao, người ta còn có bí mật, nói cách khác người ta là có bối cảnh thật, mỗi tội không ai biết, mà người ta cũng không tính nói cho hắn. Dù sao hôm nay Hứa Tử Yên đã thẳng thắn nói cho hắn nàng có bí mật, điều này nói rõ cái gì? Có phải nói rõ đối phương muốn giúp hắn, chỉ yêu cầu hắn phải cam đoan bảo vệ bí mật. Nghĩ tới đây, trái tim Lộ Nghiễm Thiên kích động lên, nhìn Hứa Tử Yên đối diện, trịnh trọng nói: “Tiểu muội, muội yên tâm. Ta chỉ biết muội là ngoại môn đệ tử Thái Huyền tông, xuất thân từ thế tục giới, còn lại ta đều không biết.”
Hứa Tử Yên gật đầu: “Lão ca ca, ta có thể xem thương thế của huynh không?”
Lộ Nghiễm Thiên nghe xong thần sắc sửng sốt, vốn dĩ hắn cho rằng Hứa Tử Yên sẽ đi cầu người thần bí đứng sau nàng vội tới chữa thương cho mình, thật không ngờ lại tự mình xem cho hắn. Vấn đề là Hứa Tử Yên chỉ mới mười mấy tuổi, nàng sẽ có năng lực ấy sao? Trông thấy biểu tình nghiêm túc của Hứa Tử Yên, Lộ Nghiễm Thiên lại không thể cự tuyệt. Ai bảo hắn hiện tại là đang cầu người ta chứ? Hay là Hứa Tử Yên đã theo người thần bí đằng sau nàng học chữa thương luyện đan? Thôi cứ cho nàng xem thử, đợi khi nàng trị không được, hắn lại tiếp tục cầu nàng tìm người thần bí đứng sau nàng trị liệu giùm. Tổng kết đối sách, hắn liền tự nhiên gật đầu, nói với Hứa Tử Yên: “Vậy phiền tiểu muội.”
Hứa Tử Yên đứng dậy, đi tới trước người Lộ Nghiễm Thiên, vươn tay đè lên uyển mạch của Lộ Nghiễm Thiên, đem luồng sinh mệnh khí màu trắng trong cơ thể mình xuyên thấu vào, theo kinh mạch Lộ Nghiễm Thiên chậm rãi vận chuyển, dần dần hướng về đan điền của hắn.
Sinh mệnh khí của Hứa Tử Yên vừa tiến vào cơ thể Lộ Nghiễm Thiên, Lộ Nghiễm Thiên lập tức chấn động cả người. Tầng khí thể chí âm chí hàn trong đan điền Lộ Nghiễm Thiên, không những cắn nuốt kim đan, song song thả ra âm khí nhè nhẹ không thời khắc nào không tổn thương kinh mạch của hắn.
Tuy rằng khí thể tầng chí âm chí hàn kia chủ yếu là cắn nuốt kim đan trong đan điền Lộ Nghiễm Thiên, âm khí từ đan điền phóng ra không nhiều, chỉ có một tia, mà chính một tia âm khí này lại càng không ngừng vận chuyển trong kinh mạch Lộ Nghiễm Thiên suốt mấy trăm năm, khiến kinh mạch của hắn tổn thương đến năm sáu phần.
Hứa Tử Yên vừa đưa luồng sinh mệnh khí tiến vào cơ thể hắn, Lộ Nghiễm Thiên lập tức cảm giác thân thể vẫn luôn băng hàn có một loại cảm giác ấm áp dào dạt. Mấy trăm năm chưa được cảm thụ lại, mỗi ngày thân thể đều giống như băng thiên tuyết địa, thiếu chút nữa khiến Lộ Nghiễm Thiên thoải mái ngâm nga ra tiếng.
Lộ Nghiễm Thiên cố kiềm chế cơn mừng rỡ như điên, tập trung lực chú ý, dụng tâm cảm giác biến hóa trong cơ thể. Một giọt nước mắt từ khóe mắt Lộ Nghiễm Thiên chảy xuống, hắn cảm giác được luồng chân nguyên Hứa Tử Yên thấu chiếu vào cơ thể hắn đang hóa giải tia âm khí trong kinh mạch. Dần dần, mất khoảng hai khắc, Hứa Tử Yên khống chế sinh mệnh khí của mình vận chuyển quanh kinh mạch trong cơ thể Lộ Nghiễm Thiên hoàn toàn hóa giải một tia âm khí kia, còn khôi phục hơn phân nửa tổn thương kinh mạch của Lộ Nghiễm Thiên.
Hứa Tử Yên thấy sinh mệnh khí của mình có tác dụng với Lộ Nghiễm Thiên, trong lòng vui mừng quá đỗi, khống chế sinh mệnh khí của mình, vận hành tới đan điền của Lộ Nghiễm Thiên. Rất nhanh, luồng sinh mệnh khí của Hứa Tử Yên đã chạm tới tầng pháp lực chí âm chí hàn bao vây kim đan của Lộ Nghiễm Thiên. Tầng pháp lực kia đột nhiên mạnh mẽ bắn ngược luồng sinh mệnh khí của Hứa Tử Yên, điên cuồng cắn nuốt sinh mệnh khí, đồng thời bắt đầu có xu thế vồ tới luồng sinh mệnh khí.
Hứa Tử Yên quả đoán mà ngưng hẳn sinh mệnh khí đưa vào, khẽ cau mày ngồi tại chỗ.
Lộ Nghiễm Thiên khẩn trương ngồi đối diện, lo lắng nhìn Hứa Tử Yên. Hiện tại cơ thể hắn đã thoải mái rất nhiều, cảm giác ấm áp xưa kia hẵng còn chảy xuôi trên người. Có điều, hắn biết, đây chỉ là tạm thời. Nếu Hứa Tử Yên không thể triệt để trị hết, âm khí kia còn có thể phóng ra lần nữa, ăn mòn kinh mạch của hắn, khiến hắn trở lại những ngày tháng xưa cũ.
Mấy trăm năm nay, Lộ Nghiễm Thiên đã quên mất cảm giác ấm áp. Hôm nay một khi khôi phục, nếu tiếp tục khiến hắn mất đi, hắn ngay cả lòng muốn chết cũng có. Nhìn Hứa Tử Yên đối diện, Lộ Nghiễm Thiên thành khẩn nói: “Tiểu muội, chỉ cần muội có thể chữa khỏi cho lão ca ca, mạng của lão ca ca từ nay về sau chính là của muội. Muội muốn lão ca ca làm gì, lão ca ca sẽ làm cái đó.”
Lời hứa hẹn này đối với người có thân phận giống Lộ Nghiễm Thiên đã rất nghiêm trọng, song song cũng rất mất thân phận. Nhưng Lộ Nghiễm Thiên bây giờ đã bất chấp những điều ấy, trước lúc Hứa Tử Yên chưa trị liệu cho hắn, hắn vẫn có thể nhịn được, bảo lưu tôn nghiêm của mình. Sau khi Hứa Tử Yên trị liệu cho hắn xong, loại cảm thấy đã lâu mới có này quả thực làm hắn muốn ngừng mà ngừng không được.
Chết Lộ Nghiễm Thiên không sợ, song loại cảm giác này làm hắn sản sinh sợ hãi, sợ hãi tiếp tục trở lại trạng thái cũ. Loại cảm giác mất đi rồi có lại làm hắn muốn điên lên, cũng bất chấp tôn nghiêm cao thủ, đứng dậy khẩn cầu Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên từ ghế trên đứng dậy, đi tới đằng sau Lộ Nghiễm Thiên. Đặt một bàn tay lên lưng Lộ Nghiễm Thiên, chậm rãi đưa sinh mệnh khí vào. Kỳ thực lần này nàng vận chuyển sinh mệnh khí trong thân thể Lộ Nghiễm Thiên, chỉ là làm ngụy trang. Mục đích thật sự là muốn vận dụng mắt Côn Bằng quan sát tầng pháp lực chí âm chí hàn trong đan điền Lộ Nghiễm Thiên. Nàng không muốn để Lộ Nghiễm Thiên biết bí mật mắt Côn Bằng của mình, nên mới cố ý đi tới sau lưng Lộ Nghiễm Thiên.
Ánh mắt Hứa Tử Yên lóe sắc xanh thẳm, xuyên thấu qua thân thể Lộ Nghiễm Thiên thấy được tầng khí thể chí âm chí hàn trong đan điền của hắn. Hứa Tử Yên một bên vận dụng mắt Côn Bằng quan sát tầng khí thể kia, một bên đem sinh mệnh khí tiến vào đan điền Lộ Nghiễm Thiên lần nữa, tấn công tầng khí thể chí âm chí hàn, tầng khí thể kia quả nhiên lại mạnh mẽ bắn ngược trở về, cắn nuốt sinh mệnh khí của Hứa Tử Yên. Có điều lần này Hứa Tử Yên không thu hồi sinh mệnh khí, mà gia tăng số lượng vận chuyển, mạnh mẽ phát động tấn công. Hai bên giằng co mấy giây, khí thể chí âm chí hàn kia càng thêm cuồn cuộn kịch liệt. Tuy nhiên, nguyên nhân chính vì thế, mắt Côn Bằng của Hứa Tử Yên mới tiện tiến thêm một bước lý giải về nó.
Hứa Tử Yên bỗng nhiên cắt đứt vận chuyển sinh mệnh khí, sắc xanh thẳm trong mắt biến mất theo. Hứa Tử Yên trở về ghế ngồi đối diện Lộ Nghiễm Thiên, hơi chau mày, rơi vào trầm tư.
Vừa rồi nàng cảm giác được, tầng khí thể chí âm chí hàn cùng Thủy Băng quyết mình tu luyện có rất nhiều điểm tương đồng, điểm khác biệt duy nhất chính là, Thủy Băng quyết của mình là pháp quyết quanh minh chính đại, mà tầng khí thể chí âm chí hàn bao vây kim đan trong đan điền Lộ Nghiễm Thiên lại mơ hồ tiết ra một phần tử khí.
Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lộ Nghiễm Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Lão ca ca, huynh mua viên hỏa phách thạch chính là vì áp chế âm khí kia?”
“Đúng vậy.” Lộ Nghiễm Thiên khổ sở đáp.
“Có hiệu quả không?”
Lộ Nghiễm Thiên lắc đầu, tinh thần sa sút: “Không có.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Hứa Tử Yên có chút suy tư nói: “Trong khí thể kia chứa đựng một loại tử khí.”
“Tử khí?” Thần sắc Lộ Nghiễm Thiên ngẩn ngơ, ánh mắt trở nên lờ mờ.
“Lão ca ca, mấy trăm năm nay, huynh có nghiên cứu công pháp Thượng Thiên tông không?”
Lộ Nghiễm Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta đã hỏi thăm rồi, ngoại trừ biết công pháp lợi hại nhất Thượng Thiên tông bọn họ là âm sát công ra, còn lại ta đều không biết.”
“Âm sát công.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng lẩm bẩm, gật đầu nói: “Quả nhiên đủ âm sát.”
“Tiểu muội, thương thế của ta có thể trị sao? Có phải mời vị kia của muội tới xem cho ta?”
Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lộ Nghiễm Thiên, khẽ lắc đầu: “Không có khả năng.”
Hứa Tử Yên trả lời rất hàm hồ, ý của nàng là đằng sau ta căn bản không có người thần bí gì, cho nên thỉnh cầu của ngươi căn bản không có khả năng. Mà nghe vào tai Lộ Nghiễm Thiên lại là, loại cao thủ như người ta căn bản không có khả năng vội tới chữa thương cho ngươi. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tu sĩ Kết Đan kỳ trong mắt những người đó cùng lắm là con kiến hôi mà thôi.
Lộ Nghiễm Thiên không dám quá phận yêu cầu Hứa Tử Yên, hôm nay không thể làm gì khác hơn là ký thác hy vọng vào trên người Hứa Tử Yên, tối thiểu luồng khí thể Hứa Tử Yên vận chuyển vào cơ thể hắn vô cùng hữu hiệu. Vì vậy, Lộ Nghiễm Thiên thấp thỏm bất an hỏi thăm: “Vậy… muội có thể trị không?”
“Để ta suy nghĩ một chút.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp xong liền rơi vào trầm tư. Nếu chỉ là một tầng tử khí kia, Hứa Tử Yên dám chắc dựa vào sinh mệnh khí của mình hoàn toàn có thể hóa giải hết. Bởi vì Hứa Tử Yên đã nhìn ra, sinh mệnh khí vừa lúc là kẻ thù của tử khí kia. Một sinh một tử, hai loại khí thể này gặp nhau, phải xem lực lượng nào hùng hậu hơn. Tử khí dù sao chỉ là một luồng khí thể trước kia Diệp Mãn Sơn để lại trong cơ thể Lộ Nghiễm Thiên. Kể cả nó có thể dựa vào cắn nuốt chân nguyên của Lộ Nghiễm Thiên không ngừng chậm rãi lớn mạnh, tuy nhiên tốc độ lớn mạnh của nó làm sao có thể so được với sinh mệnh khí cuồn cuộn mà mình không ngừng vận chuyển vào trong cơ thể Lộ Nghiễm Thiên.
Thế nhưng, tình huống thật sự chỉ đơn giản thế thôi ư?