Ngay lúc Hứa Hạo Lượng ở nơi đó cầm bình ngọc miên man suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng Hứa Tử Yên truyền âm: “Thế nào? Cửu bá không biết loại đan dược này?”
Hứa Hạo Lượng từ trong trầm tư bừng tỉnh, nghe câu hỏi của Hứa Tử Yên, mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng truyền âm: “Ta… không biết.” Nói tới đây, lại hình như bởi vì chứng minh bản thân chẳng phải hiểu biết nông cạn, vội vàng biện giải: “Không chỉ có ta không biết, e rằng trong gia tộc cũng không có ai biết, bao gồm lão tổ Hứa gia chúng ta.” Dừng một chập, lại nhẹ giọng truyền âm hỏi: “Yên nhi, đây là nữ tiên sư phụ của con để lại cho con à?”
Hứa Tử Yên gật đầu, lại ở trong lòng trầm tư nói: “Xem ra những luyện đan thuật mình nắm giữ trên đại lục này hẳn là tồn tại cực đỉnh. Kể từ đây về sau mình phải cẩn thận một chút, không nên bại lộ quá nhiều át chủ bài, đặc biệt là sau khi bước vào tu tiên giới. Ừm, át chủ bài của mình trước mắt ở thế tục giới, ngoại trừ vài vị cao tầng Hứa gia cùng những tinh anh trong gia tộc ở thử luyện cốc trước mắt, không có ai hay biết. Đến cả đệ tử tông môn và đệ tử gia tộc phương bắc biết tu vi bản thân cũng đều bị chết sạch ở trận chiến Lang Gia trấn.”
Ánh mắt đảo qua đệ tử Hứa gia vẫn đang đột phá, tuy rằng xác định đệ tử Hứa gia tử sẽ không tiết lộ tu vi chân thật của bản thân, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, liền nhẹ giọng truyền âm nói với Hứa Hạo Lượng: “Cửu bá, chờ rời khỏi thử luyện cốc, người hãy dặn mấy đệ tử, đừng tiết lộ tu vi chân thật của con cho bất luận kẻ nào, được không?”
Hứa Hạo Lượng nghiêm túc gật đầu, truyền âm trả lời Hứa Tử Yên: “Yên nhi, con yên tâm, chuyện này cửu bá sẽ làm không có sơ sót gì.”
“Cám ơn cửu bá.” Hứa Tử Yên gật đầu truyền âm đáp, tiếp theo vươn ngón tay chỉ vào bình ngọc trong tay Hứa Hạo Lượng: “Cửu bá, Tăng Cơ đan kia người dùng ba viên, đại khái có thể đột phá, người mau tu luyện đi, đừng bỏ lỡ cơ hội đột phá.”
Thần sắc trên mặt Hứa Hạo Lượng biến đổi, cảm kích nhìn Hứa Tử Yên gật đầu, sau đó đổ ba viên Tăng Cơ đan từ bình ngọc ra, nuốt vào miệng, tiến nhập tu luyện.
Hứa Tử Yên rảnh rỗi, liền nhớ tới mẫu không gian trong cơ thể mình, khoanh chân lại, chìm linh hồn của mình vào trong mẫu không gian. Vừa tiến vào mẫu không gian, đã cảm thấy linh khí nồng đậm ập vào mặt, toàn thân sảng khoái nói không nên lời. Nhìn quanh bốn phía đánh giá một cái, trong lòng kinh ngạc. Thì ra mẫu không gian này bất tri bất giác vậy mà khuếch đại gấp đôi, hiện giờ đã lớn cỡ hai mẫu.
“Chẳng lẽ không gian nơi này sẽ theo tu vi bản thân tăng trưởng, không ngừng khuếch đại?”
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên lập tức hưng phấn một trận. Nơi này chính là không gian chỉ thuộc về bản thân, không biết ở trong đan điền tu sĩ khác liệu có một cái không gian giống vậy không, hay là chỉ có mỗi mình có. Nhưng chuyện này lại không thể hỏi, một khi chỉ có trong đan điền mình có, để cho người khác biết, đó chẳng phải là rước lấy rất nhiều phiền toái?
Tuy vậy, bản thân dù sao cũng phải biết không gian trong đan điền mình là chuyện thế nào. Hứa Tử Yên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định chờ bản thân về tới gia tộc, liền ngâm mình trong tàng thư lâu gia tộc, xem có thể tìm được đáp án hay không.
Đi bộ chốc lát trong không gian của mình, chỉ rộng cỡ hai mẫu, một lúc Hứa Tử Yên đã xem xong. Ngước nhìn lên quan sát bốn phía, vẫn giống y hệt một mẫu không gian trước đó. Bốn phía mờ mịt, không gian tối tăm. Cúi đầu nhìn xuống, Hứa Tử Yên bỗng chấn động, nàng phát hiện dưới chân mình không còn là một màn mù mịt, mà đã hình thành một mảnh đất chân chính.
Ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát đất đai dưới chân, lại vươn tay sờ thử, cuối cùng bốc một nắm đất đặt trong lòng bàn tay, tìm tòi tỉ mỉ. Một luồng linh khí nồng đậm phát tán từ nắm đất ấy. Theo xúc cảm, đây đúng là thổ nhưỡng đích thực, hơn nữa là linh thổ mà tu tiên giới thường gieo trồng linh dược. Hứa Tử Yên không biết linh thổ tông môn ở tu tiên giới gieo trồng linh dược có hình dạng gì, nhưng Hứa Tử Yên biết, linh thổ này khẳng định có thể gieo trồng ra linh dược, hơn nữa là linh thổ rất cao cấp.
Thả linh thổ trên tay xuống đất, Hứa Tử Yên ngồi tại chỗ tiến vào trầm tư. Suy nghĩ nửa ngày, cũng không rõ đan điền của mình kết quả là chuyện gì. Bất đắc dĩ đứng dậy, lại một lần nữa đánh giá bốn phía, cuối cùng đành lắc lắc đầu ngừng suy nghĩ.
Bây giờ cái không gian trong đan điền của mình đã không còn là một mẫu, dù sao cũng không thể gọi là một mẫu không gian được, vậy phải đặt tên gì đây? Thôi kệ, đây là không gian của mình, cứ kêu là Tử Yên không gian đi.
Trong không gian này chỉ có đất đai, còn thiếu rất nhiều thứ. Hứa Tử Yên đánh giá khắp nơi, nghiêng đầu nghiền ngẫm một lúc, trong đầu chợt lóe suy nghĩ, lui ra khỏi Tử Yên không gian. Mở to mắt nhìn mọi người, bao gồm cả Hứa Hạo Lượng vẫn đang tu luyện tìm kiếm đột phá, liền nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra khỏi phù trận, bay vút vào sâu trong thử luyện cốc.
Rất nhanh, Hứa Tử Yên đã đi tới bờ sông, nhìn dòng nước trong vắt, sắc mặt Hứa Tử Yên hiện ra vẻ hưng phấn, không biết liệu ý tưởng của mình có thể thực hiện hay không?
Thân hình bật lên, nhảy vào lòng sông. Lơ lửng trong dòng nước trong vắt, hoàn toàn mở ra tinh thần, vận chuyển Thủy Băng quyết hấp thu nước sông, sau đó lại chìm vào Tử Yên không gian. Vừa tiến vào Tử Yên không gian, thần anh Hứa Tử Yên liền hớn hở một trận. Ở trong Tử Yên không gian, quả nhiên như Hứa Tử Yên dự đoán, bên trong đã rơi xuống một cơn mưa phùn.
“Có lẽ cái không gian này sẽ nghe lời mình.”
Hứa Tử Yên vừa nghĩ vừa vươn ngón tay vẽ trong không gian một cái, ở Tử Yên không gian, giữa mặt đất bỗng xuất hiện một cái khe rãnh sâu chừng năm thước.
Trên mặt Hứa Tử Yên lộ ra ý cười kích động, đắm chìm giữa trận mưa phùn, cảm giác không gian xảy ra biến hóa. Mưa phùn rơi không ngừng, chảy nhỏ giọt đổ về khe rãnh kia. Rất nhanh, cái khe rãnh năm thước đã bị nước lấp đầy chừng chín phần, hình thành một dòng suối nhỏ.
Hứa Tử Yên lập tức ngừng Thủy Băng quyết, cơn mưa phùn trong Tử Yên không gian bỗng biến mất. Thần anh Hứa Tử Yên ngồi xổm trước dòng suối nhỏ, vươn tay thử nước trong suốt, cảm nhận cơn lạnh lẽo. Trong giây lát thần sắc Hứa Tử Yên chợt sửng sốt, tiếp đó mừng như điên. Bởi vì nàng cảm giác được dòng suối trước mặt phát sinh biến hóa, linh khí trong không gian đang tụ lại dòng suối mới hình thành này, nước trong suối dần biến hóa theo phương hướng linh thủy.
Đây… thật đúng là một cái động tiên mà.
Không biết mang vật còn sống bên ngoài vào có sao không?
Hứa Tử Yên dưới lòng sông bên ngoài mở mắt, quan sát nước sông, ngắm mấy chú cá bơi qua bơi lại bên cạnh, lập tức vận chuyển Thủy Băng quyết, tự nhẩm trong đầu: “Thu.”
Mấy chú cá vây quanh Hứa Tử Yên chợt biến mất. Ở trong Tử Yên không gian, thần anh Hứa Tử Yên hưng phấn quan sát mấy chú cá trong dòng suối, hớn hở nhảy dựng lên, bỗng chốc nhảy vào dòng suối. Cả trong lẫn ngoài giới, Hứa Tử Yên và thần anh đều ngâm mình trong nước, thỏa sức nô đùa.
Tiếp đến, Hứa Tử Yên liền bắt đầu bận rộn. Giống như một người đánh cá cùng một người làm vườn siêng năng cần cù, lại bắt vào mấy loại sinh vật trong nước như cá tôm, rồi gieo trồng bên bờ suối rất nhiều thảo dược cấy ghép được từ thử luyện cốc ở ngoại giới. Ngẫm nghĩ, lại gieo trồng thêm hai cây An Hồn thảo còn thừa trong Tử Yên không gian. Xong xuôi mới đứng trong không gian, vui sướng nhìn quanh bốn phía, trong lòng mừng rỡ khỏi phải nói.
Lúc này trong Tử Yên không gian, bên dưới là một dòng suối trong vắt, các loại thảo dược xanh biếc bên hai bờ sông, cả vùng tràn ngập sức sống.
“Không biết bản thể của mình có thể đi vào không gian này hay không?”
Hứa Tử Yên nghĩ đến điểm này, lập tức niệm một cái, muốn thử xem bản thể liệu có thể tiến vào Tử Yên không gian hay không. Thế nhưng, kết quả làm nàng thật thất vọng. Bản thể của nàng cũng không xuất hiện trong Tử Yên không gian.
“Không biết là vì không gian còn chưa đủ cấp bậc, hay thủy chung bản thể không thể tiến vào không gian này?”
Hứa Tử Yên lắc lắc đầu, lui ra khỏi Tử Yên không gian. Lại ở trong sông tắm rửa sạch sẽ, đổi một thân quần áo, xong xuôi mới bay về doanh địa đệ tử Hứa gia.
Hứa Tử Yên bận rộn chỉnh đốn mọi việc trong không gian, thời gian thấm thoắt đã trôi qua ba ngày. Đến khi nàng về tới phù trận, phát hiện đã có đệ tử đột phá, đang củng cố cảnh giới. Mấy ngày kế tiếp, đệ tử Hứa gia lục tục đột phá. Cuối cùng vào ngày thứ chín, Hứa Hạo Lượng cũng đột phá. Như vậy, tuy rằng lần đại chiến thử luyện cốc này, Hứa gia chết đi gần ba phần tư, nhưng hơn một trăm người còn lại đều đột phá, lực lượng chỉnh thể hoàn toàn vượt qua thực lực lúc trước tiến vào thử luyện cốc.
Trong mấy ngày Hứa Hạo Lượng đột phá, Hứa Tử Yên đã tới trước cửa thử luyện cốc, nghiên cứu trận pháp nơi đó mất một ngày, liền hoàn toàn nắm giữ sự thâm ảo trong trận pháp kia.
Hứa Hạo Lượng lại củng cố cảnh giới thêm hai ngày, cuối cùng cũng mở mắt ra. Đầu tiên là tràn ngập cảm kích nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, sau đó mới vui sướng quan sát mọi người. Đợi khi thấy tất cả không một ai ngoại lệ đều đạt được đột phá, trên mặt Hứa Hạo Lượng càng tràn ngập ý cười.
Triệu tập tất cả đệ tử đến trước mặt, Hứa Hạo Lượng nghiêm túc nói cho bọn họ, phải giữ nghiêm bí mật tu vi của Hứa Tử Yên, bằng không sẽ xử lý theo tội phản tộc.
Những đệ tử này đã sớm coi Hứa Tử Yên là thần tượng trong lòng, là đội trưởng cả đời của bọn họ, đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của Hứa Tử Yên ra ngoài nửa câu. Vì thế, một đám ào ào nghiêm túc gật đầu, thề không tiết lộ nửa câu bí mật của Hứa Tử Yên ra ngoài.
Có thế, Hứa Hạo Lượng mới vừa lòng vung tay, hăng hái nói: “Đi, chúng ta trở về gia tộc.”