“Ha ha, Lân nhi chỉ được cái dũng mãnh, nếu là so nội nguyên thâm hậu, vẫn cách xa không bì kịp lệnh ái.” Hứa Hạo Nhiên cũng ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
Hứa Tử Yên đứng sau đám đông quan sát thân ảnh Hứa Lân và Dương Linh Lung trên lôi đài, hơi nhíu mày, nàng lúc này đã nhìn ra chân nguyên trong cơ thể Hứa Lân tiêu hao cực kỳ kịch liệt, có thể nhìn rõ bề ngoài là ngọn lửa trên người Hứa Lân không rực rỡ như lúc bắt đầu.
Mình có nên ra tay không? Chẳng lẽ mặc cho Dương Linh Lung ở Hứa gia diễu võ dương oai, đánh bại hết một thế hệ thiếu niên Hứa gia? Nhưng ở trước đông người, nếu mình dùng phù, chỉ sợ dù có đánh bại nàng, cũng rơi xuống thế hạ phong, còn nếu không cần dùng phù mà vẫn không bại lộ tu vi của mình, vậy thì phải dùng cách nào mới được?
Nhìn phía bóng lưng Hứa Lân, Hứa Tử Yên đột nhiên nhăn mày, nàng phát hiện sau lưng Hứa Lân có một ảo ảnh Kỳ Lân đang dần dần hiện lên. Ban đầu thật mờ nhạt, rồi một ảo ảnh Kỳ Lân mông lung chậm rãi hình thành sau lưng Hứa Lân.
“A ~~” Hứa Lân đột nhiên mở rộng song chưởng, duỗi thẳng ra trước ngực, hai mắt trở nên đỏ sậm.
“Grừ ~~” Ảo ảnh Kỳ Lân sau lưng cũng ngửa đầu thét dài, trong lúc nhất thời tiếng gào thét chấn động cả quảng trường trung ương trên không, uy áp như thiên uy lan tràn khắp bốn phía. Thân thể Dương Linh Lung giữa không trung lập tức cứng lại. Ánh sáng vàng kim trên người chập chờn một trận, chớp lóe không ổn định. Hứa Lân bỗng nhiên thu hồi song chưởng, vọt qua chỗ Dương Linh Lung, hai tay hắn phất lên, một phong hỏa luân vĩ đại xuất hiện phía trước Hứa Lân, Hứa Lân vừa lật hai tay, vừa quát to một tiếng: “Đi.”
Phong hỏa luân kia gào thét xoay tròn lăn tới hướng Dương Linh Lung.
“Tế.” Trên mặt Dương Linh Lung đột nhiên hiện lên một tầng vàng kim, hai tay bỗng chốc giơ lên, ba cây thương khổng lồ màu vàng biến ra trên đầu nàng.
“Đi.” Khẽ quát một tiếng, ba cây thương khổng lồ kia xếp thành hình tam giác, bắn thẳng tới phong hỏa luân đang lao đến trước mặt.
Ba thanh trường thương đón đỡ phong hỏa luân xoay vòng, không ngừng rầm rầm bên tai, cùng với âm thanh ma sát như tiếng nghiến răng, khiến người ta nổi cả da gà. Một tiếng ầm nổ tung, ánh sáng vàng cùng tia lửa đỏ văng khắp mọi nơi, thân thể Hứa Lân từ trung gian xuyên ra ngoài, một nắm tay bốc lửa đấm thẳng vào mặt Dương Linh Lung.
Hai chân Dương Linh Lung giẫm lên phi kiếm, nắm tay nhỏ xinh như một thanh trường thương lóe ra ánh sáng vàng đón đỡ nắm đấm mãnh liệt Hứa Lân đánh qua.
“Oành ~~” Một tiếng nổ còn lớn hơn ban nãy vang lên giữa hai người, Dương Linh Lung giẫm chân lên phi kiếm, thân thể bật lui ra sau, còn hai chân Hứa Lân lại rời khỏi phi kiếm, thân thể ở không trung quay cuồng rơi xuống lôi đài.
Dương Linh Lung rốt cuộc ổn định phi kiếm, đứng ở không trung, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi. Mà trong nháy mắt Hứa Lân rơi xuống, thân thể liền lộn vòng như diều hâu đáp tới mặt đất. Bước chân lảo đảo liên tục lui về sau vài chục bước, cuối cùng chân phải ghì lại ổn định thân hình.
“Keng ~~” Phi kiếm của Hứa Lân rớt xuống từ trên trời cắm ở phía trước, không ngừng kêu ‘ong ong’ lay động. Thân hình Hứa Lân đứng thẳng, ngẩng đầu quan sát Dương Linh Lung ở không trung, sống lưng thẳng tắp giống như một thanh bá đao tràn đầy sát khí, phóng ra tia sáng sắc bén.
“Tiếp tục…” Hứa Lân vừa mở miệng thốt ra hai từ, một búng máu tươi liền phun trào. Ảo ảnh Kỳ Lân sau lưng ầm ầm tán đi, thân thể lung lay muốn ngã xuống. Hắn lập tức vươn tay túm lấy bảo kiếm trước người, ổn định thân thể sắp ngã, chậm rãi đứng thẳng thân mình một lần nữa, ngửa đầu nhìn Dương Linh Lung giữa không trung đang ngự kiếm đến, khó khăn nói: “Tiếp tục.”
Dương Linh Lung ngự kiếm bay tới chỗ Hứa Lân, lúc này nàng cũng bị nội thương không nhẹ, nhưng khi nàng thể nghiệm được tiềm lực của Hứa Lân, nàng liền hiểu vì sao phụ thân muốn mình giết chết Hứa Lân. Người trước mắt này tiềm lực quá lớn, lấy tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, vậy mà có thể khiến tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm như mình bị thương. Còn có ảo ảnh gì đó sau lưng hắn, là Kỳ Lân ư? Làm sao hắn lại có một ảo ảnh Kỳ Lân ở sau lưng? Nếu cho hắn thời gian trưởng thành, hắn sẽ chẳng phải đơn giản là một uy hiếp nữa. Luồng chiến ý bất khuất của Hứa Lân, khiến sâu trong nội tâm Dương Linh Lung cảm thấy một nỗi sợ hãi. Cho nên, lúc này trong lòng Dương Linh Lung đã nổi lên sát ý, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, chịu đựng cơn đau đớn trong cơ thể bay về phía Hứa Lân.
Trưởng bối Hứa gia đều đã nhìn ra sát ý của Dương Linh Lung, nhưng trận tranh đấu của bọn tiểu bối, nếu làm trưởng bối mà xuất thủ, hơn nữa còn dưới tình huống Hứa Lân chưa nhận thua, sẽ vi phạm quy tắc của giới tu luyện. Chỉ sợ Dương gia cũng chẳng ngồi yên mà nhìn, đây là chuyện trước mắt Hứa gia không muốn xảy ra nhất, đành phải xanh mặt căm tức nhìn Dương Linh Lung đang bay tới chỗ Hứa Lân.
Hứa Tử Yên đứng sau đám đông cảm nhận được sát ý của Dương Linh Lung, nàng quá quen thuộc với loại sát ý này, lúc trước ở ngoài Trung Đô thành, trong đêm gió tuyết, nàng đã gặp phải sát ý không ngừng của Dương Linh Lung, cho nên vào thời điểm trên người Dương Linh Lung vừa mới phóng ra sát ý, Hứa Tử Yên liền thầm nghĩ một tiếng ‘không ổn’, thân hình bay vút lên, ngầm sử dụng tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, lập tức ngự kiếm vọt tới trước mặt Hứa Lân.
“Ai mà nhanh vậy?” Tất cả mọi người trên và dưới đài, trong đầu đều xẹt qua một ý nghĩ. Nhưng khi Hứa Tử Yên ngự kiếm phập phềnh trên lôi đài, bọn họ lại đồng loạt choáng váng một trận, trong lòng sinh ra một ảo giác: “Người vừa rồi là nàng sao? Tốc độ nhanh như vậy, làm sao có thể mới là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất?”
Nơi này chỉ có Hàn Việt theo gia chủ Hàn gia đến là không có chút ngạc nhiên, bởi hắn đã chứng kiến tốc độ của Hứa Tử Yên trong đêm gió tuyết, nhưng hắn lại không biết, Hứa Tử Yên chỉ khi có tuyết, mới có thể mượn dùng tuyết lực đạt tới loại tốc độ thiên nhân hợp nhất kia. Đồng thời gia chủ Hàn gia Hàn Khôi đã nghe Hàn Việt kể lại, khẽ chớp mắt nhìn thẳng, trong lòng thầm nghĩ: “Hàn Việt quả nhiên không nói bừa, tốc độ của nàng thật sự kinh người.”
Không trung trên lôi đài, Dương Linh Lung thấy ở trước Hứa Lân đột ngột xuất hiện một thân ảnh, trong lòng lập tức cảnh giác, vội vàng dừng thân hình, ánh mắt tập trung lại, mới nhìn rõ đó là Hứa Tử Yên. Cơn xấu hổ và giận dữ trong lòng không khỏi tuôn trào, bèn cười lạnh nói: “Hứa Tử Yên, ngươi rốt cuộc chịu xuất hiện, hôm nay ta và ngươi liền ở trong này…”
Lời vừa nói một nửa, chợt nghe Dương Duệ ngồi trên đài cao giọng hô: “Linh Lung, con vừa đánh một trận rồi, hơn nữa con đã thắng, đều là thế hệ thiếu niên của tứ đại gia tộc, luận bàn một chút thì có thể, chẳng lẽ con muốn lấy tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm đi đấu với sư muội Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất sao? Lui ra đi.”
Người Hứa gia nghe lời Dương Duệ nói, sắc mặt vốn xanh mét trực tiếp biến thành màu đen. Đặc biệt là cao tầng Hứa gia hiểu biết thực lực chân chính của Hứa Tử Yên càng tức giận đến ngứa răng, thầm nghĩ: “Dương Duệ, lão hồ ly này nhất định đã nghe nữ nhi hắn kể về sự lợi hại của Yên nhi, nên dưới thời điểm Dương Linh Lung bị thương, không dám để nàng đánh với Yên nhi một trận, sợ bị Yên nhi giết chết trên lôi đài.”
Trong số những người này chỉ có Hứa Hạo Lượng hiểu rõ về thực lực của Hứa Tử Yên nhất. Cho nên sau khi Hứa Hạo Lượng nghe mấy lời của Dương Duệ, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu nhất, không nhịn được thốt ra: “Đệ tử Hứa gia chúng ta không ngại khiêu chiến cấp bậc cao hơn, chỉ cần Dương gia các ngươi có can đảm ứng chiến.”
Dương Duệ trên đài cao vẫn trấn tĩnh như cũ, cũng không bởi vì lời nói của Hứa Hạo Lượng mà có chút phản ứng, chỉ dùng ánh mắt uy nghiêm bảo Dương Linh Lung lui ra. Ngược lại là Dương Linh Lung biến sắc, dù sao cũng là người trẻ tuổi, hơn nữa là đệ nhất thiếu nữ thiên tài phương bắc, đáy lòng kiêu ngạo làm sao có thể nhịn được sự khiêu khích của đối phương? Nhưng mà, Dương Linh Lung tung hoành phương bắc, cũng không phải người có chỉ số thông minh thấp. Đương nhiên sẽ không đánh với Hứa Tử Yên sử dụng phù, chỉ cần xem Dương Lãnh thúc thúc của mình, tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai vẫn bị vây trong phù trận. Cho nên, Dương Linh Lung không nghe lời phụ thân Dương Duệ rời khỏi lôi đài, cũng không lập tức đánh với Hứa Tử Yên, mà lạnh lùng nhìn Hứa Tử Yên nói: “Hứa Tử Yên, ngươi có dám đánh một trận công bằng với ta?”
Một câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Dương Linh Lung yêu cầu Hứa Tử Yên đánh một trận công bằng? Đây là chuyện gì thế? Một Luyện Khí kỳ tầng thứ năm đòi đánh công bằng với một Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất? Thế giới này điên cuồng rồi sao?
Trong mắt Dương Duệ lóe lên ý cười, chậm rãi gật đầu, xem như đồng ý với hành động của nữ nhi. Mà lúc này cao tầng Hứa gia, trong lòng đã phẫn nộ đến cực điểm, bọn họ đương nhiên biết Dương Linh Lung yêu cầu công bằng thế này quả thực chính là không biết xấu hổ một cách trần trụi, nhưng cao tầng Hứa gia cũng không nói gì, bởi bọn họ tin chắc dựa vào trí tuệ của Hứa Tử Yên căn bản sẽ không đồng ý.
Trên lôi đài, Hứa Tử Yên mỉm cười, tuy rằng ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Linh Lung, nhưng lại không để ý đến Dương Linh Lung ở đối diện, mà nhẹ giọng hỏi: “Hứa Lân ca ca, huynh thế nào rồi?”
Phía sau không có tiếng Hứa Lân trả lời, lúc này tuy Hứa Lân mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhưng đã không còn tỉnh táo, thân thể đứng thẳng lại có vẻ cứng ngắc, thì ra Hứa Lân đã sớm hôn mê, chỉ là ý chí kiên cường giúp hắn vẫn đứng thẳng trên lôi đài.
Không thấy tiếng trả lời sau lưng, trong mắt Hứa Tử Yên lóe lên một tia sầu lo, có điều nàng vẫn không quay đầu, mà cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Dương Linh Lung phía đối diện, sau đó cao giọng hô: “Hứa Kỳ sư huynh, nhờ huynh lên cõng Hứa Lân ca ca xuống.”
Một thân ảnh phóng lên lôi đài, lập tức dừng ở phía sau Hứa Lân, trông thấy bộ dạng Hứa Lân, Hứa Kỳ đau lòng, mắt hổ rưng rưng, quay đầu hung hăng trừng Dương Linh Lung, sau đó nói khẽ với Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội. Muội phải cẩn thận, đừng cậy mạnh.”