Bé trai Văn Hạo nhíu chặt mày, nhìn hai tu sĩ trung niên, lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không đi, thì trở về, ta tự mình đi.” Nói xong, quay đầu lại kéo tay Hứa Tử Yên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta đi.”
Hứa Tử Yên quay đầu nhìn thoáng qua hai tu sĩ trung niên, thấy ánh mắt hai tu sĩ trung niên nhìn mình đều mang vẻ phẫn nộ, lại nghĩ chuyện này đã có chút phức tạp, không chỉ là vấn đề một con yêu mã, mà liên quan đến tới việc nhà của minh chủ Tán Tiên minh. Trong lòng nàng nảy sinh ý rút lui, bèn nhẹ giọng nói với bé trai Văn Hạo: “Tiểu đệ đệ, ta thấy chuyện này hay là bỏ đi.”
Hai tu sĩ trung niên nghe Hứa Tử Yên nói thế, vẻ mặt thoáng buông lỏng, cho Hứa Tử Yên một ánh mắt tán thưởng.
Mặt bé trai Văn Hạo thì trầm xuống, nghểnh cổ nói: “Bỏ đi? Vì sao phải bỏ đi? Hôm nay ai gây khó dễ cho tỷ tỷ xinh đẹp của ta, ta sẽ cho người đó đẹp mặt.” Nói xong, không đợi hai tu sĩ trung niên mở miệng đã kéo tay Hứa Tử Yên tiến về phía trước.
Hai tu sĩ trung niên nhìn thoáng qua nhau, đồng thời nghĩ bụng: “Văn Hạo chính là con trai độc nhất của minh chủ, Nghiêm Nguyệt Nhi kia chỉ là một tiểu thiếp. Nếu bản thân đã theo Văn Hạo, vậy phải một bước không rời, không thể có cách nghĩ khác. Hơn nữa, minh chủ thật có thể để ca ca một tiểu thiếp làm khó con trai độc nhất của chính hắn sao?”
Nghĩ thông suốt, hai tu sĩ trung niên tăng thêm dũng khí, thậm chí hy vọng Nghiêm Tử kia sẽ không e ngại bé trai Văn Hạo, cùng hai người họ tranh đấu. Như vậy tuy rằng hai người sẽ chịu chút khổ, thế nhưng lại thu được sự tín nhiệm của thiếu chủ và minh chủ. Kể từ đó, điều kiện tu luyện về sau của bản thân sẽ cải thiện đôi chút.
Suy xét tỉ mỉ tất cả, hai tu sĩ cẩn thận theo sát sau lưng bé trai Văn Hạo. Bốn người mau chóng đuổi tới phương hướng Uy Vũ đường. Chỉ chốc lát sau, từ xa đã phát hiện bảy người Nghiêm Tử. Nghiêm Vĩ đang vui vẻ dắt con yêu mã kia.
“Thiếu chủ, lát nữa tốt nhất có thể không động thủ, nếu Nghiêm Tử chịu giao yêu mã ra, thì đừng tính toán nữa.” Hai tu sĩ dù sao cũng không muốn làm lớn chuyện, tận tình khuyên bảo.
“Hừ.” Bé trai Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Từ đằng sau, Hứa Tử Yên đã nhìn thấy bảy người Nghiêm Tử dừng bước. Nghiêm Tử tựa hồ dặn dò Nghiêm Vĩ mấy câu, rồi mang theo bốn người đi một con đường khác. Nghiêm Vĩ thì dắt yêu mã và hai tu sĩ còn lại tiếp tục đi tới trước.
Ánh mắt Hứa Tử Yên đột nhiên sáng ngời, kéo tay bé trai Văn Hạo, nhẹ giọng nói: “Tiểu đệ đệ, ta vừa mới nghe đối thoại giữa các người rồi, nếu vì chút chuyện của tỷ tỷ khiến nhà đệ không yên ổn, thậm chí phụ tử bất hòa, lòng tỷ tỷ sẽ bứt rứt lắm.”
“Tỷ tỷ xinh đẹp không cần lo lắng, ta không sợ bọn họ.” Vẻ mặt bé trai Văn Hạo khó chịu.
“Tiểu đệ đệ đương nhiên không sợ bọn họ, nhưng như thế sẽ khiến cha mẹ đệ khó xử. Ta có một cách.”
“Cách gì?”
“Không bằng chúng ta giả dạng, sau đó đi khống chế ba người Nghiêm Vĩ, đoạt yêu mã, rồi ta lập tức rời khỏi Tán Tiên thành, như vậy sẽ không ai phát hiện là tiểu đệ đệ có liên quan tới chuyện này.”
Hứa Tử Yên vừa mở miệng, ánh mắt hai tu sĩ trung niên sáng ngời, bọn họ đương nhiên không muốn tham dự vào chuyện này. Nếu có thể không bị phát hiện mà thỏa mãn tâm tư bé trai Văn Hạo, bọn họ tất nhiên bằng lòng làm theo lời Hứa Tử Yên.
Mà bé trai Văn Hạo cũng sáng mắt lên. Nó dù sao chỉ là một đứa trẻ, muốn nói nó không sợ phụ thân nổi nóng, đó là giả. Tuy nhiên vừa nghĩ đến Nghiêm Nguyệt Nhi ỷ vào mình xinh đẹp, cùng mẫu thân tranh phong, trong lòng đã khó chịu. Vừa rồi lại nghe Hứa Tử Yên rất giống tỷ tỷ đã chết đi của nó cũng bị người nhà Nghiêm Nguyệt Nhi khi dễ, thì có chút bất cần nổi lên tính khí trẻ con. Giờ nghe cách này của Hứa Tử Yên, có thể giải mối hận trong lòng, lại không bại lộ ra bản thân, đầu óc hoạt động lên, hai tay nhỏ nắm lại thấp giọng nói: “Được, nghe tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta đánh gãy chân ba người họ, đỡ cho bọn họ ở phía sau đuổi theo chúng ta.”
Hai tu sĩ trung niên lúc này ngược lại không hề do dự, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khăn trùm đầu đội vào, che đi toàn bộ khuôn mặt. Mà trên mặt bé trai Văn Hạo cũng đội một cái khăn, chỉ lộ ra hai con mắt.
Hứa Tử Yên ngây người đứng tại chỗ, nghĩ bụng: “Xem ra bọn họ thường xuyên làm chuyện loại này.”
Bé trai Văn Hạo thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Hứa Tử Yên, lấy một cái khăn trùm đầu từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên thẫn thờ tiếp nhận cái khăn từ tay Văn Hạo, hết sức buồn cười đội lên mặt mình, nhẹ giọng hỏi: “Các người thường làm loại chuyện này?”
Bé trai Văn Hạo từ trong khăn trùm đầu lộ ra hai con mắt, huyên thuyên vòng vo, cười hắc hắc nói: “Cha nói con đường tán tu của chúng ta gian khổ, đánh cướp cùng bị đánh cướp là chuyện rất bình thường. Cho nên ta thường xuyên lén đi đánh cướp, ta tương lai muốn làm một đánh cướp vương vang danh thiên hạ.”
“Chí hướng… thật cao xa.” Hứa Tử Yên nghẹn họng trân trối nói.
“Hai người trốn ở chỗ này trước, chờ chúng ta kiềm chế ba người Nghiêm Vĩ xong, Hứa đạo hữu ngươi lập tức cưỡi con yêu mã kia rời khỏi, mau chóng rời khỏi Tán Tiên thành. Chuyện ở đây cứ giao cho chúng ta.” Một trong hai tu sĩ nói.
Bé trai Văn Hạo rất là thạo việc gật đầu, vươn tay lôi kéo Hứa Tử Yên chạy tới một góc nấp vào.
Đối với việc hai tu sĩ đi thu thập ba người Nghiêm Vĩ, Hứa Tử Yên cực kỳ yên tâm. Bởi vì Hứa Tử Yên đã sớm dò xét ra, Nghiêm Vĩ kia là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, mà hai tên tu sĩ bên cạnh hắn chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ chín. Hai tu sĩ tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai đi đánh cướp ba người Nghiêm Vĩ đương nhiên không có gì đáng lo. Vì thế, Hứa Tử Yên vô cùng phối hợp để Văn Hạo kéo đến nấp vào góc tường.
Ở đằng trước Hứa Tử Yên, hai tu sĩ trung niên không tiếng động lướt tới chỗ ba tu sĩ Nghiêm Vĩ. Còn chưa đợi ba tu sĩ Nghiêm Vĩ cảm giác được, uy năng thuộc về tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai tựa như núi đã đè ép hướng về phía ba người Nghiêm Vĩ.
Ba người Nghiêm Vĩ kinh hoảng, động tác thân thể lại bị khí thế ép làm cho phản ứng chậm chạp. Bọn họ chưa kịp có động tác phản ứng, hai tu sĩ trung niên đã phóng ra pháp thuật, trực tiếp che đi thị lực ba người Nghiêm Vĩ, làm cho bọn họ tạm thời bị mù. Ngay sau đó phất tay chế trụ bọn họ, song song nhấc chân đá, bên tai chợt nghe tiếng ‘răng rắc’ liên tục, chân ba người Nghiêm Vĩ đã bị đá gãy.
Bé trai Văn Hạo lôi kéo Hứa Tử Yên ‘vèo’ một tiếng chạy ra ngoài, đi tới trước mặt Nghiêm Vĩ, giơ chân đá lung tung vào mặt Nghiêm Vĩ.
Hứa Tử Yên cũng hận bọn hắn đánh mặt nhóm Lâm Phi Ngu, học theo nhấc chân đá lung tung vào mặt ba người nằm trên mặt đất.
Tuy nhiên Hứa Tử Yên và bé trai Văn Hạo đều tự hiểu rõ, xuống chân không tính hung ác, nhiều lắm đá sưng mặt, chứ không muốn lấy tính mạng bọn họ.
Một tu sĩ trung niên trong số đó vỗ vỗ vai Hứa Tử Yên, chỉ chỉ yêu mã kia. Hứa Tử Yên lập tức hiểu ý, tu sĩ trung niên là bảo mình rời khỏi. Quay đầu liếc nhìn bé trai Văn Hạo, Hứa Tử Yên biết Văn Hạo chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, bèn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra năm bình Bạo Linh đan nhét vào lòng bé trai Văn Hạo, dù sao đan dược Luyện Khí kỳ đã không có tác dụng với mình. Hơn nữa Hứa Tử Yên cảm thấy mình rất thích Văn Hạo.
Bé trai Văn Hạo còn đang hoảng hốt, Hứa Tử Yên đã nhảy lên yêu mã, hai chân kẹp chặt, thúc giục yêu mã nhanh chóng rời đi.
Hứa Tử Yên ép sát vào thân yêu mã, ghé miệng tới tai yêu mã, nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi là bị thượng cổ cấm pháp biến thành yêu mã, ta sẽ cố gắng khôi phục hình người cho ngươi, ngươi mau dẫn ta trở lại yêu sủng viên.”
Thân thể yêu mã kia thoáng chấn động, sau đó bốn vó phóng đi, như điện xẹt xông về yêu sủng viên. Vừa tiến vào yêu sủng viên, Hứa Tử Yên đã lướt đến trước người Vương Miểu, lạnh lùng nói: “Xích Dương thảo.”
Vẻ mặt Vương Miểu sửng sốt, hắn thật không ngờ Hứa Tử Yên nhanh như vậy đã đoạt yêu mã trở về. Đôi mắt hí chớp hai cái, đang toan tính âm mưu gì.
Thân hình Lộ Nghiễm Thiên khẽ động, xẹt qua xẹt lại trước sân, bên tai không ngừng truyền đến tiếng ‘răng rắc’ cùng tiếng kêu thảm thiết. Mắt thấy Vương Miểu cùng mấy tên thủ hạ của hắn đều bị Lộ Nghiễm Thiên đá gãy chân.
“Câm miệng, Xích Dương thảo.” Lộ Nghiễm Thiên lạnh giọng quát.
Vương Miểu lập tức ngậm miệng lại, lập tức từ nhẫn trữ vật lấy ra hai mươi cây Xích Dương thảo đưa tới. Lộ Nghiễm Thiên một phát đoạt qua, thu vào nhẫn trữ vật, quay đầu nói với Hứa Tử Yên: “Đi mau.”
Hứa Tử Yên nói với nhóm Lâm Phi Ngu: “Chúng ta mau rời khỏi Tán Tiên thành. Nghiêm Vĩ bị ta đánh gãy hai chân.”
Hứa Tử Yên sở dĩ nói như vậy, ôm chuyện đánh gãy hai chân nhóm Nghiêm Vĩ vào người mình, đó là bởi vì chỉ cần mình cưỡi con yêu mã này ra khỏi thành. Uy Vũ đường thoáng nghe ngóng, sẽ biết ngay là mình. Cho nên việc này không có gì để giấu diếm. Vả lại, mình không có giết người trong Tán Tiên thành, không tính làm trái quy củ Tán Tiên thành. Tán Tiên minh cũng chẳng thể làm gì mình, nhiều lắm là Nghiêm Tử dẫn theo người Uy Vũ đường đến truy sát mình mà thôi.
Nhóm Lâm Phi Ngu vừa nghe Hứa Tử Yên đánh gãy chân Nghiêm Vĩ, liền cho rằng Hứa Tử Yên dùng phù lục đả thương người Uy Vũ đường, đoạt con yêu mã kia về.
Mà Vương Miểu nằm dưới đất vừa nghe, thiếu chút nữa đã ngất đi, hắn biết bản thân và Uy Vũ đường đã kết thù, bất kể hắn giải thích thế nào, Nghiêm Tử đều sẽ không tin hắn không có liên quan. Phiền phức của hắn tuyệt đối không nhỏ.
Nhóm Lâm Phi Ngu giờ đã biết cả đám gây phiền phức lớn, tuyệt đối không thể nán lại Tán Tiên thành, phải lập tức rời khỏi, nên không dám nói thêm một câu, vội vàng gấp rút chạy ra ngoài Tán Tiên thành.