“Tử Yên, chúng ta hãy ở nơi này đi, nơi này tốt gấp mấy trăm lần cái động nhện kia. Hơn nữa bốn phía đều là vách đá mấy ngàn thước, chúng ta ở nơi này sẽ không bị người khác phát hiện.” Hứa Mai cầm một cành hoa tươi vừa mới hái xuống, nhảy nhót đề nghị.
“Khoan vội đã.” Ánh mắt Hứa Tử Yên quan sát mọi nơi nói: “Đầu tiên, chúng ta còn chưa biết sơn cốc này rốt cuộc có phải hoàn toàn khép kín hay không. Thứ hai, kể cả nó hoàn toàn khép kín, vậy phải chăng sơn cốc còn cửa vào nào khác thông đến nơi này? Thứ ba, ở trong sơn cốc liệu có cao giai yêu thú hay không, mà nơi này có khi nào là lãnh địa của nó? Thứ tư, cho dù tất cả điều này đều không thành vấn đề, nhưng phải biết rằng kẻ đuổi giết chúng ta không phải người thường. Mà là tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí kỳ, bọn họ có thể ngự kiếm trực tiếp bay lên vách đá. Cho nên, chúng ta không thể ở lại trong sơn cốc này, mà phải tìm một sơn động trên vách đá có không gian đủ lớn, có thể chứa được mười người, tốt nhất là sơn động không chỉ có một đường đi mới có khả năng ở lại. Hơn nữa chúng ta không được để lại dấu vết trong sơn cốc, để tránh bị mấy kẻ đuổi giết trực tiếp bay từ không trung xuống dưới này phát hiện tung tích của chúng ta.”
“Vậy chúng ta nên làm gì trước tiên?”
Hứa Tử Yên nói xong, mọi người cũng đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đồng thời trong lòng bội phục Hứa Tử Yên suy nghĩ chu đáo, nhất là Hứa Kỳ làm con trai trưởng tộc trưởng Hứa gia, lại càng cảm thấy hổ thẹn. Vốn dĩ đội ngũ này là gia tộc giao cho hắn dẫn dắt, nhưng cuối cùng bản thân lại chủ động giao cho Hứa Tử Yên. Hiện tại chứng kiến tài năng chỉ huy của Hứa Tử Yên lần nữa, Hứa Kỳ không chỉ không chút ghen tị, mà trong lòng còn thấy may mắn, vì Hứa gia xuất hiện một Hứa Tử Yên. Bằng không, đội ngũ này dưới sự lãnh đạo của bản thân, chỉ sợ sớm đã bị vây giết ở Bác Vọng thành.
Quan trọng hơn là, thấy được tốc độ tăng trưởng tu vi và sức chiến đấu của Hứa Tử Yên, Hứa Kỳ biết gia tộc mình không giữ được con chim phượng hoàng như Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi gia tộc, bay tới bầu trời bao la rộng lớn hơn. Cho nên hắn luôn yên lặng quan sát Hứa Tử Yên, len lén học tập Hứa Tử Yên. Bởi vậy khi Hứa Tử Yên vừa dứt lời, hắn lập tức đặt câu hỏi.
Hiện tại Hứa Tử Yên đã hoàn toàn có thói quen ra lệnh, bèn nhìn mọi người nói: “Hôm nay chúng ta khảo sát mặt đất trước, xem có yêu thú lợi hại gì không, đây đúng là uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta trước mắt. Chúng ta phân tán đội ngũ, sắp xếp thành một hàng ngang. Vừa khảo sát mặt đất, vừa lùng sục khu vực cách vách đá mười thước.”
Một ngày trôi qua, gần đến hoàng hôn, mọi người đã khảo sát mặt đất và khu vực cách vách đá mười thước trong sơn cốc một lần, vẫn không phát hiện yêu thú nguy hiểm gì, nhưng lại có không ít dã thú bình thường, mấy loài này căn bản không cấu thành uy hiếp với nhóm Hứa Tử Yên. Hơn nữa ở khu vực cạnh sơn cốc, còn có một con sông nhỏ, chia sơn cốc thành hai nửa. Ở sơn động trên vách đá cách mặt đất mười thước cũng không có phát hiện nào. Do đó tâm trạng mọi người đều hết sức vui sướng, tuy rằng trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn vô cùng hưng phấn. Chỉ có Hứa Tử Yên luôn hơi cau mày, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát phía trên. Tinh thần lực Trúc Cơ kỳ của nàng luôn cảm giác được ở không trung có một luồng uy áp như có như không, vả lại còn có một loại cảm giác bị nhìn chòng chọc.
“Tử Yên, thật tốt quá, nơi này không phải lãnh địa của yêu thú, rất thích hợp cho chúng ta ở lại.” Vẻ mặt Hứa Lân hớn hở nói.
Tất cả mọi người đều hưng phấn nhảy nhót trên cỏ, giờ phút này, bọn họ mới lộ ra sự hồn nhiên và rực rỡ mà tuổi thiếu niên nên có. Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược càng thích thú như ba chú nai con, chạy qua chạy lại trên bãi cỏ, đuổi bắt một con bươm bướm. Hứa Tử Yên thu hồi ánh mắt đang nhìn không trung, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi, ngày mai đến tra xét tiếp.” Nói tới đây, Hứa Tử Yên lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua vách đá trên không, giọng nói có chút nghiêm trọng: “Ngày mai chúng ta phải khảo sát khu vực trên vách đá mười thước và dưới dải mây trắng. Công việc ngày mai sẽ càng nặng nhọc, nên chúng ta hãy lập tức trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Ừ.” Mọi người tìm kiếm cả một ngày, cũng không phát hiện bất cứ nguy hiểm gì, hiện giờ tinh thần quần chúng đang phấn chấn, nên không ai phát hiện vẻ mặt Hứa Tử Yên có hơi nghiêm trọng. Chỉ có Hứa Lân luôn ngầm quan sát và Hứa Kỳ lén học trộm Hứa Tử Yên phát hiện Hứa Tử Yên khác thường, vào lúc mọi người đang vui vẻ trở về, liền cố ý đến gần Hứa Tử Yên, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên, muội phát hiện cái gì sao?”
Hứa Tử Yên nghe Hứa Kỳ và Hứa Lân hỏi, trong lòng liền mừng rỡ, bởi vì ít nhất trong đội ngũ này còn có hai người vẫn duy trì lòng cảnh giác, chứ không có mù quáng lạc quan. Có điều, nếu Hứa Tử Yên biết Hứa Kỳ chẳng phải bởi vì cẩn thận, mà là đang học trộm bản thân, Hứa Lân cũng không phải cẩn thận, mà là không tự chủ được chú ý nàng, không biết Hứa Tử Yên có tiếp tục mừng rỡ nổi không.
Thấy Hứa Kỳ và Hứa Lân đứng hai bên mình, Hứa Tử Yên hơi do dự thấp giọng nói: “Ta cứ cảm thấy ở trên vách đá có yêu thú lợi hại, ta có loại cảm giác bị kẻ nào đó nhìn chòng chọc, ngày mai phải nhắc nhở mọi người cẩn thận một ít.”
Hứa Kỳ và Hứa Lân nghe xong, trong lòng lập tức rùng mình, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng Hứa Tử Yên từ tận đáy lòng. Hứa Tử Yên nói như vậy, chứng minh nàng nhất định có điểm phát hiện, hai người liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm trọng.
Đột nhiên, trong lòng Hứa Tử Yên giật nảy, sâu sắc cảm nhận được trên không đám người mình đang có dao động pháp lực ngưng tụ nồng đậm.
“Cẩn thận.” Hứa Tử Yên hét lớn một tiếng, vươn tay ném ra mười sáu tấm tứ phẩm phù đỉnh, bố trí một vòng thủy mạc thiên hoa trên đầu mọi người.
Mọi người ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời đột nhiên chói sáng, vô số băng nhũ chiết xạ tia sáng chói mắt, vụt xuống cả đám.
Một trận va đập dày đặc, trên thủy mạc thiên hoa dập dờn gợn sóng, chặn hết ngàn vạn băng nhũ ở ngoài. Nhưng băng nhũ quá nhiều, hơn nữa chất chứa pháp lực cực mạnh, chưa đến mười hơi thở, màn nước vốn trơn láng đã xuất hiện vết nứt.
Hứa Tử Yên lại lấy ra ba mươi hai tấm tứ phẩm phù đỉnh, giương tay tế ở không trung, hai tay nhanh chóng chuyển động, kéo ra tàn ảnh mơ hồ. Bởi vì số phù khống chế hiện tại gấp đôi ban nãy, nên mất một hơi thở, Hứa Tử Yên mới vươn một ngón tay, điểm một cái lên phù trên không trung, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Thành.”
Chỉ thấy ba mươi hai tấm tứ phẩm phù đỉnh phập phềnh ở không trung, thoáng chốc đã hình thành một màn nước hình cầu, bao lấy mọi người vào trong. Đồng thời, màn thủy mạc thiên hoa bố trí ban đầu vang lên một trận tiếng ‘răng rắc’, lập tức nổ tung ầm ầm.
“Đi.” Hứa Tử Yên khẽ quát một tiếng, khống chế quả cầu nước bao phủ mọi người, chạy về phương xa. Vô số băng nhũ kia vẫn không ngừng nện lên quả cầu nước bao phủ nhóm Hứa Tử Yên. Mắt thấy dưới băng nhũ đầy trời sáng chói, quả cầu nước sắp bị vỡ vụn, trên quả cầu nước đã xuất hiện vết nứt. Hứa Tử Yên rơi vào đường cùng, lại từ trong túi trữ vật lấy ra ba mươi hai tấm phù, chuẩn bị bố trí quả cầu nước một lần nữa.
Bên trong quả cầu nước, tất cả mọi người khẩn trương nhìn băng nhũ dày đặc ở ngoài. Ánh chiều tà chiếu rọi lên băng nhũ, phóng ra tia sáng rực rỡ, mọi người giống như đang ở tại một thế giới màu sắc sặc sỡ. Nhưng mà, mọi người lúc này lại không có tâm trạng thưởng thức ấy, ai nấy đều dè dặt cẩn thận ngự kiếm đuổi theo tốc độ của Hứa Tử Yên, sợ bản thân nhanh quá hoặc chậm quá, bị lọt ra khỏi quả cầu nước. Đến lúc đó chỉ còn một con đường chết. Ngay khi quả cầu nước sắp vỡ vụn, Hứa Tử Yên vừa nhấc tay lên, chuẩn bị tế ra phù lần nữa, đã thấy trước mắt vang mạnh một tiếng, mất đi ánh sáng rực rỡ, mọi người rốt cuộc thoát khỏi khu vực băng nhũ.
Có điều mọi người vẫn không dám nán lại, mà tiếp tục bỏ chạy về nơi xa, đến khi trốn được vài trăm thước, mọi người mới giật mình hoàn hồn lại.
“Răng rắc, răng rắc.” Một trận âm thanh vỡ vụn, quả cầu nước bao phủ nhóm Hứa Tử Yên ầm ầm tán đi. Trong lòng nhóm Hứa Tử Yên vẫn còn sợ hãi nhìn nhau. Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược càng khoa trương vỗ vỗ ngực, mở miệng hô: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.”
Hứa Tử Yên ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung cách đó không xa, một màn rực rỡ đã phân tán, lộ ra bầu trời ban chiều. Chỉ là vị trí vừa rồi đám người mình đứng trong sơn cốc, đã trở nên hỗn loạn tan hoang. Bãi cỏ vốn xanh tươi đã tan tành, cả một vùng đất trở nên gồ ghề. Còn có hàng loạt thi thể động vật nhỏ, tứ chi cụt lủn và thịt nát nằm la liệt trên đất. Vô số băng nhũ phủ kín mặt đất, đang dần tan chảy.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện trên vách đá cách mặt đất hơn ba trăm thước, lúc này dây mây dày đặc xanh tươi đã tản ra hai bên, lộ ra một cái sơn động cực lớn. Từ trong sơn động vươn ra đầu một con yêu thú, cái đầu kia khiến nhóm Hứa Tử Yên toàn thân run rẩy. Ngay cả Hứa Tử Yên ít khi khiếp sợ cũng không khỏi mở miệng hét ra một tiếng kêu đầy sợ hãi.
Đó là một cái đầu khủng bố đến cỡ nào, nó hoàn toàn là một gương mặt người, chỉ là trắng bệch dị thường, trên đầu còn phất phới mái tóc xanh lục dài thườn thượt, hai mắt phóng thích tia sáng yêu dã. Sau gương mặt người lại là một thân rắn to như thùng nước, uốn lượn trong sơn động.
“Xà yêu.” Hứa Kỳ bỗng nhiên sợ hãi kêu lên.
“Phì ~~” Miệng xà yêu kia phun ra nuốt vào lưỡi xà, phát ra âm thanh làm người ta sởn tóc gáy. Gương mặt trắng bệch và đôi mắt yêu dã đang nhìn chằm chằm đám người Hứa Tử Yên…