Hứa Tử Yên vừa thốt ra lời, liền nghe được toàn bộ đại điện ‘kịch’ một tiếng, tất cả mọi người đều bỗng dưng bật dậy, đồng thời ánh mắt kích động nhìn Hứa Tử Yên, một đám sắc mặt đỏ lên, ngay cả hai tay cũng hơi run run.
Hứa Tử Yên thấy thế liền phát hoảng, nàng biết bản thân một khi đáp ứng đem pháp môn này truyền cho gia tộc, nhóm thúc thúc bá bá trước mắt nhất định sẽ hết sức phấn khởi. Nhưng lại không ngờ bọn họ sẽ kích động đến nhường này, ngược lại dọa Hứa Tử Yên sợ tới mức cũng bật dậy theo, có chút lúng túng nhìn mọi người.
Thấy bộ dạng Hứa Tử Yên, nhóm thúc thúc bá bá lại nhìn dáng vẻ thất thố của nhau, trong lúc nhất thời phá lên cười ha hả.
Đợi tiếng cười tan hết, Hứa Hạo Nhiên mới kiềm chế tâm trạng vẫn đang kích động không thôi, mỉm cười hỏi Hứa Tử Yên: “Yên nhi, con là ghi chép ra, hay là hiện tại nói cho chúng ta nghe?”
“Yên nhi, giờ con nói trước cho chúng ta một ít đi.” Hứa Hạo Lượng đứng cạnh mang vẻ mặt sốt ruột khó nén, trên đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, Hứa Hạo Lượng bỗng nhiên thận trọng quay đầu nhìn mọi người, thấy sắc mặt ai nấy đều cổ quái nhìn mình, trong giây lát nhớ tới bản thân từng bị Hứa Tử Yên đánh bại, hơn nữa bản thân luôn mặt lạnh với Hứa Tử Yên. Trong lúc nhất thời liền cảm thấy ngượng ngùng, lúng ba lúng búng ở nơi đó không biết làm thế nào cho phải.
Kỳ thực, Hứa Tử Yên khi ở Lang Gia trấn thấy Hứa Hạo Lượng chửi ầm lên với Hứa Thiên Lang: “Ngươi… ngươi nói vậy mà nghe được, ngươi vẫn là tu sĩ Luyện Khí kỳ hay sao? Ngươi vẫn là tinh anh Hứa gia hay sao? Để một cô gái hy sinh cho các ngươi, ngươi còn là nam nhân hả?” Ngay tại một khắc kia, Hứa Tử Yên liền tha thứ cho Hứa Hạo Lượng. Có thể vào thời điểm ấy, nói ra những lời này, quả thực khiến nội tâm Hứa Tử Yên cảm động. Trong lòng cũng có ý tưởng chữa trị quan hệ với Hứa Hạo Lượng, dù sao người ta đã biểu hiện ra ngoài, bản thân cũng phải đáp lại chứ. Lúc này phát hiện Hứa Hạo Lượng xấu hổ, vội vàng mỉm cười nhẹ giọng nói: “Cửu bá. Kỳ thực cái này không cần ghi chép, con chỉ cần nói điều con lĩnh ngộ cho mọi người nghe một chút là được.” Nói tới đây, lại quay sang Hứa Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, nếu đại bá cảm thấy ghi chép ra tốt hơn, Yên nhi liền viết nó ra.”
Hứa Hạo Lượng cảm kích nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, đứng ở một bên lặng im không nói gì, nhưng trong lòng lại ấm áp rất nhiều. Kỳ thực đây cũng là vì thực lực Hứa Tử Yên ở nơi đó, nếu Hứa Tử Yên chính là một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ hai phổ thông, Hứa Hạo Lượng sẽ bởi vì lời của nàng mà cảm giác được ấm áp sao? Đây là ưu thế của cường giả, ở trong mắt cao tầng Hứa gia, Hứa Tử Yên đã không còn là vãn bối của bọn họ, mà là cường giả hoàn toàn có thể ngồi ăn chung với bọn họ.
Hứa Hạo Nhiên nghe được lời Hứa Tử Yên, thoáng trầm tư một chập, nhẹ giọng nói với Hứa Tử Yên: “Yên nhi, con vẫn cứ nói một chút cho chúng ta nghe trước, sau đó tìm thời gian viết nó ra. Đặt trong tàng thư các của gia tộc, con liền là người sáng lập môn công pháp này của Hứa gia chúng ta.”
Hứa Tử Yên lẳng lặng gật đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Hứa Hạo Nhiên vung tay lên ngăn cản, sau đó quát ra phía ngoài đại điện: “Đệ tử ngoài cửa nghe lệnh, đóng cửa đại điện lại. Sau đó cảnh giới trong vòng trăm mét, không được cho bất luận kẻ nào tiếp cận.”
Cửa đại điện ‘ầm ầm’ đóng lại, đệ tử ngoài cửa cũng đều rút khỏi phạm vi trăm mét. Hứa Hạo Nhiên vẫn phóng tinh thần lực ra ngoài, quét ngang bên ngoài đại điện một vòng, sau đó mới thu hồi tinh thần lực, nhìn Hứa Tử Yên gật đầu. Lúc bấy giờ, trong đại điện im ắng, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, nghiêm túc nhìn Hứa Tử Yên, giống hệt thời điểm bọn họ còn trẻ lúc trước, đang lắng nghe trưởng bối truyền thụ.
Hứa Tử Yên trầm ngâm một lát, sắp xếp lĩnh ngộ trong đầu bản thân một lần, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nói từ phương diện kỹ xảo trước. Vừa rồi ở trên quảng trường, ta phát hiện khi đệ tử Hứa gia chúng ta phóng thích pháp thuật, bọn họ đều dốc toàn lực phóng thích pháp thuật của bản thân, phảng phất ai bỗng chốc ném ra pháp lực nhiều, thì đó chính là người lợi hại nhất, làm vậy là không đúng.
Thử nghĩ xem, nếu ngươi đối chiến với một tu sĩ có tu vi không bằng ngươi, ngươi cũng muốn dùng tất cả thực lực của ngươi sao? Đặc biệt là thời điểm quần chiến, làm như vậy sẽ chỉ khiến pháp lực bản thân tiêu hao cực nhanh, làm cho mình nhanh chóng trở thành một người hao hết pháp lực suy yếu, đến lúc này, cũng chỉ còn nước mặc người xâu xé, mất đi năng lực phản kháng. Ta cho rằng một tu sĩ thành thục, không phải ngươi một lần có thể phóng ra bao nhiêu pháp lực, mà ngươi chỉ cần mạnh hơn kẻ địch của ngươi một ít là có thể. Chân lý chiến đấu là, dùng sự hao tổn nhỏ nhất của bản thân đi tiêu diệt kẻ địch.”
Nói tới đây, Hứa Tử Yên tạm ngừng một chút, người trong đại điện cũng đều rơi vào trầm tư. Hứa Hạo Lượng thân kinh bách chiến tràn đầy cảm xúc gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Yên nhi, con nói vấn đề này, ta cũng đã nghĩ tới. Bây giờ thời điểm ta đối chiến với kẻ địch, cũng đều làm theo lời con nói, nhưng cũng không bằng uy lực con phóng thích pháp thuật.”
Hứa Tử Yên gật đầu, nhìn Hứa Hạo Lượng hỏi: “Vậy cửu bá làm thế nào?”
“Khống chế pháp lực bản thân, chỉ cần bản thân phóng thích pháp lực cao hơn đối phương một ít là có thể.”
“Đúng.” Hứa Tử Yên đồng ý gật đầu nói: “Cửu bá đã có lĩnh ngộ. Nhưng đây chỉ là lĩnh ngộ sơ cấp nhất.”
Nghe Hứa Tử Yên bình phán, mặt Hứa Hạo Lượng liền đỏ lên, nhưng người khác lại không có chút ý tưởng giễu cợt Hứa Hạo Lượng. Trong toàn bộ đại điện, cũng chỉ có tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên ngồi ở trên cùng từng có lĩnh ngộ giống Hứa Hạo Lượng, người khác ngay cả điểm lĩnh ngộ này cũng không có, thì lấy tư cách gì đi cười người ta. Ngược lại ánh mắt mỗi một cá nhân nhìn Hứa Hạo Lượng đều mang theo tán thưởng cùng khâm phục. Thấy ánh mắt những người khác, Hứa Hạo Lượng bất tri bất giác đứng thẳng thắt lưng, trong lòng cũng kiêu ngạo không thôi.
Hứa Tử Yên không chú ý tới biểu cảm của mọi người, mà tiếp tục nói: “Đây là ta muốn nói đến lực khống chế, vì sao lại nói cửu bá lĩnh ngộ chính là sơ cấp? Bởi vì chỉ khống chế phóng thích pháp lực nhiều hay ít vẫn cách xa không đủ, như vậy kết quả chính là tiết kiệm pháp lực trong cơ thể, mà không gia tăng chút lực công kích nào.
Muốn gia tăng lực công kích pháp thuật của mình, lại phân thành hai bước. Vừa rồi ta ở quảng trường nhìn thấy thời điểm đệ tử trong gia tộc phóng thích pháp thuật, hoàn toàn không có chút khống chế với pháp lực. Hơn nữa đối với việc khống chế pháp thuật cũng cực kém, một đống pháp thuật vẫn mang hình dạng thô sơ giản lược, căn bản không có đạt tới, càng đừng nói giống, đó chỉ là đang lãng phí pháp lực.
Ta trước tiên giảng sơ về pháp thuật. Khi đệ tử trong gia tộc chúng ta cô đọng pháp thuật, lực khống chế rất kém, khi ngưng tụ pháp thuật căn bản không hề vận dụng pháp lực bản thân ngưng tụ hoàn toàn, rất nhiều pháp lực đều tiêu tán ở không trung. Chân chính dùng tới pháp lực chưa đến một phần ba bản thân phóng thích, hai phần ba còn lại đều bị lãng phí. Như thế, hình thái ngưng tụ pháp thuật hết sức thô sơ, dù năng lực bản thân có mạnh đến đâu? Cũng hoàn toàn không tương xứng với thực lực của bản thân.”
Hứa Tử Yên lần này hoàn toàn ngừng lại, cho mọi người trên đại điện đủ thời gian tiêu hóa. Qua đại khái một khắc, Hứa Hạo Nhiên ngồi ở trên cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua người trong đại điện, trầm giọng nói: “Không bằng từng người chúng ta ngưng tụ ra một pháp thuật so sánh thử.”
“Được.” Hứa Hạo Lượng gật đầu nói: “Chúng ta tốt hơn là thống nhất một cái, mọi người ngưng tụ ra một pháp thuật giống nhau, như vậy cũng tiện đối chiếu.”
Hứa Hạo Nhiên vui vẻ đồng ý: “Chúng ta liền dùng pháp lực từng người ngưng tụ ra một đóa hoa sen đi.”
Bao gồm Hứa Tử Yên, mọi người đều vươn một bàn tay, trong đại bên dao động một trận pháp lực, chỉ thấy trong tay mỗi người đều đang nhanh chóng ngưng tụ ra một đóa hoa sen. Có hệ kim, có hệ thổ, có hệ mộc, có hệ hỏa, Hứa Tử Yên đương nhiên là hệ thủy.
Thoáng chốc, trong tay mỗi người đều xuất hiện một đóa hoa sen. Ánh mắt mọi người quan sát hoa sen của mình, sau đó đều đem ánh mắt nhìn hoa sen trong tay Hứa Tử Yên.
Lúc này, trong tay Hứa Tử Yên nở rộ một đóa sen nước, mỗi một cánh hoa đều tựa như thật, tiết ra ánh sáng trong suốt. Ánh mắt mọi người bỗng chốc co rụt lại, liếc nhìn nhau một cái, đều nâng hoa sen trong tay mình đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, so sánh với vật luyện hóa trong tay Hứa Tử Yên.
Kỳ thực, Hứa Tử Yên cũng không hài lòng với đóa hoa sen trong tay mình, lần này nàng không có dùng tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đến ngưng tụ đóa hoa sen này, đương nhiên cũng sẽ không dùng tu vi Trúc Cơ kỳ, mà lựa chọn tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu. Đóa hoa sen này không chỉ có hình, mà còn có thần, nhưng Hứa Tử Yên biết, đóa hoa sen này cách xa cảnh giới hoàn mỹ. Dưới vẻ ngoài hoàn mỹ, cũng không có hoàn toàn hình thành vân cánh hoa.
Trong lòng Hứa Tử Yên chợt nổ vang một trận, phảng phất mở ra một cánh cửa, xẹt qua một ý tưởng khiến bản thân kích động, bản thân sở dĩ không ngưng tụ ra được một đóa sen nước hoàn mỹ, có phải bởi vì bản thân không nắm rõ hoa sen? Xem ra chính mình phải đi nghiên cứu hoa sen một phen. Nếu cách này có thể sử dụng, bản thân liền đem tất cả pháp thuật nghiên cứu một lần.
Tiên gia có câu, cảnh giới tu luyện sơ cấp chính là, xem núi là núi, xem nước là nước. Đây có phải chính là cảnh giới trước mắt của bản thân hay không? Nếu sau khi bản thân nghiên cứu hàng trăm pháp thuật, hiểu rõ chân lý trong đó, có phải sẽ đạt tới cảnh giới thứ hai, xem núi không ra núi, xem nước không ra nước? Thế còn cảnh giới thứ ba, xem núi vẫn là núi, xem nước vẫn là nước thì lại chỉ cái gì?