Lâm Phi Ngu ngồi đối diện luôn chăm chú quan sát Hứa Tử Yên, nàng thấy Hứa Tử Yên cứ mãi nhắm mắt ngồi lặng thinh ở chỗ kia, vừa ngồi chính là hơn một canh giờ, thêm nữa trên mặt không có chút nôn nóng, trong lòng cũng không khỏi âm thầm bội phục. Thầm nghĩ, khó trách nàng nhỏ tuổi, liền có thể ở chế phù thuật đạt tới cảnh giới cao như vậy, chỉ với phần tâm tính này bản thân đã không bằng được.
Sở dĩ Lâm Phi Ngu có cái nhìn như thế với Hứa Tử Yên, đó là bởi vì Lâm Phi Ngu tuy rằng tư chất không cao, nhưng dù sao cũng là nữ nhi tông chủ Thái Huyền tông Lâm Thượng Phong, tầm nhìn tất nhiên khác hẳn. Song tám tu sĩ bên cạnh nàng thì khác, tám người sở dĩ tu vi thủy chung khó có thể đạt tới cảnh giới cao hơn, không chỉ vì vấn đề tư chất của từng cá nhân, mà còn là vấn đề về tâm tính và tầm mắt.
Hiện giờ thấy Hứa Tử Yên dám ngông nghênh ngồi ở chỗ kia, hơn nữa ngồi xuống liền ngồi hơn một canh giờ, cũng không có lĩnh ngộ ra đôi câu vài lời. Tám người liền mất hết kiên nhẫn, nhưng e ngại Lâm Phi Ngu không nói gì, các nàng cũng đành cố kìm nén sự hậm hực trong lòng, tiếp tục ngồi tại chỗ. Có điều ngồi cũng không yên, thỉnh thoảng lại xoay mình, khiến mông cạ vào ghế, chuyển động phát ra âm thanh ‘ken két’.
Lâm Phi Ngu hơi nhíu mày, quay đầu quét mắt liếc tám người, khẽ trách mắng: “Ngồi yên, đừng tạo ra tiếng động ảnh hưởng Tử Yên sư muội lĩnh ngộ.”
Tám người liền ngồi nghiêm chỉnh, trao đổi ánh mắt với nhau, tất cả đều lộ vẻ oán giận. Một đám thầm nghĩ: “Một nha đầu mười sáu tuổi, lại xuất thân từ thế tục giới, có thể lĩnh ngộ ra cái gì? Phi Ngu thật đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.”
Bị Lâm Phi Ngu quát lớn, tám người đương nhiên không dám ghi hận Lâm Phi Ngu, liền đem hết oán hận ký gửi lên người Hứa Tử Yên. Một đám tự nhủ: “Ngươi cứ giả vờ đi, chờ ngươi một lát không giả vờ nổi nữa, xem chúng ta làm thế nào chỉnh ngươi. Dù không tiện động thủ trước mặt Phi Ngu, chúng ta chỉ cần dùng ngôn từ cũng có thể ép chết ngươi, chỉ cần dùng nước miếng cũng có thể dìm chết ngươi.”
Nội tâm các nàng hoàn toàn không tin tưởng Hứa Tử Yên sẽ lĩnh ngộ được gì, ba cái ngọc giản kia chưa có cái nào các nàng không xem qua trăm ngàn lần, có cái nào không suy nghĩ thật nhiều năm, ngoại trừ học được rèn tinh thiết, và mỗi Vưu Nguyệt trưởng lão và Lâm Phi Ngu còn có thể rèn tinh thép, thì không ai biết rèn ra thép tinh, kể cả là thiết tinh đi nữa. Hứa Tử Yên nàng dựa vào cái gì liền có thể trong vài canh giờ ngắn ngủi lĩnh ngộ ra những điều các nàng đã nhiều năm cũng không lĩnh ngộ được? Nói ra, sẽ có người tin tưởng sao?
Hứa Tử Yên đang nhắm mắt im lặng lĩnh ngộ đột nhiên trong đầu bất chợt bắt được một tia quen thuộc trong ba cái ngọc giản. Vấn đề tia quen thuộc này kết quả là cái gì, Hứa Tử Yên lại hoàn toàn không hay biết. Tuy nhiên, Hứa Tử Yên biết bản thân đã nắm bắt được mấu chốt, trong đầu gắt gao nắm bắt một tia quen thuộc này, lại một lần nữa lật xem pháp quyết trong ba cái ngọc giản từ đầu.
Trong giây lát tinh thần Hứa Tử Yên chấn động, tựa như một luồng ánh mặt trời phá tan mây đen, vách ngăn sương mù trước mặt bản thân bỗng chốc tiêu tán, pháp quyết trong ba cái ngọc giản chợt hiện rõ trong ý thức Hứa Tử Yên.
Bảo Khí quyền, đúng, chính là Bảo Khí quyền, pháp quyết trong ba cái ngọc giản rõ ràng có bóng dáng Bảo Khí quyền. Hứa Tử Yên nhanh chóng suy tư, Bảo Khí quyền vốn dĩ chính là thoát thai từ ba mươi sáu chùy rèn đúc của Bảo Khí phong, có thể nói Bảo Khí quyền chính là sản phẩm tiến cấp của ba mươi sáu chùy rèn đúc. Khó trách vừa rồi lại cảm giác được một tia quen thuộc.
Một khi lĩnh ngộ phương hướng công pháp trong ba cái ngọc giản, Hứa Tử Yên dùng tầm nhìn Bảo Khí quyền đi xem lại pháp quyết kia, rất nhanh thì thông suốt pháp quyết trong ba cái ngọc giản. Đợi hoàn toàn hiểu rõ, Hứa Tử Yên không khỏi thầm nghĩ: “Khó trách đám người Lâm Phi Ngu dùng pháp quyết trong ba cái ngọc giản vẫn không rèn được thép tinh, bởi vì pháp quyết trong ba cái ngọc giản kia căn bản không được đầy đủ. Pháp quyết trong ba cái ngọc giản lần lượt ghi lại pháp quyết rèn của ba thuộc tính kim thủy thổ, nhưng lại chỉ có ba thức trước. Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ, liền hiểu rõ nguyên nhân vì sao nhóm Lâm Phi Ngu chỉ có thể rèn ra tinh thiết hoặc là tinh thép. Nếu trong ngọc giản đầy đủ hết sáu thức pháp của của mỗi loại thuộc tính mà nói, nhóm Lâm Phi Ngu trải qua mười mấy năm lĩnh ngộ, cũng có thể rèn ra thép tinh.
Chẳng lẽ Bảo Khí phong không nghĩ tới Bảo Khí quyền đặt ở Tàng thư các chính là thoát thai ba mươi sáu chùy rèn đúc của Bảo Khí phong? Cớ sao lại chịu đem loại tuyệt học này tùy tiện đặt ở Tàng thư các ngoại môn, để tất cả đệ tử tu luyện?”
Hứa Tử Yên thật khó hiểu. Lúc này, Hứa Tử Yên đã biết bí quyết rèn thép tinh, trong lòng biết còn lại chính là đi vào thực tiễn. Một cái pháp quyết chẳng phải ngươi lĩnh ngộ liền có thể sử dụng, mà còn phải không ngừng áp dụng thực tiễn, ở thực tiễn lại liên tục lĩnh ngộ càng sâu, cuối cùng mới có thể đạt tới cảnh giới đại thành. Vì thế, Hứa Tử Yên mở mắt, nhìn sang đám người Lâm Phi Ngu.
Lâm Phi Ngu thấy Hứa Tử Yên mở hai mắt, vội vàng mở miệng hỏi: “Tử Yên sư muội, đã có lĩnh ngộ gì chưa?”
Hứa Tử Yên gật đầu, trong lòng nàng vẫn còn luẩn quẩn vấn đề bản thân cảm thấy lẫn lộn, bèn nhẹ giọng hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, ta muốn thỉnh giáo tỷ một vấn đề.”
“Tử Yên sư muội, muội nói đi.”
“Tỷ biết Bảo Khí quyền không?”
Vẻ mặt Lâm Phi Ngu sửng sốt, tiếp đó khẽ cười nói: “Ta đương nhiên biết. Muội hỏi cái này để làm gì?”
“Chẳng lẽ Bảo Khí quyền không phải trấn phong tuyệt kỹ của Bảo Khí phong ư? Nó làm sao có thể bị tùy tiện đặt ở Tàng thư các ngoại môn?”
“Việc này ấy à.” Lâm Phi Ngu khẽ cười đáp: “Bởi vì Bảo Khí quyền trừ vị tổ sư lúc trước sáng tạo ra, rốt cuộc không còn ai luyện thành. Nghe nói yêu cầu để luyện thành loại quyền pháp này thật làm người ta câm nín, chính là cần thân mang ngũ thuộc tính linh căn, đã vậy còn yêu cầu ngũ thuộc tính phải cân đối. Nhớ ngày đó tông môn còn cố ý muốn tuyển nhận đệ tử như vậy, nhưng loại đệ tử có linh căn này đâu dễ tìm đến?
Về sau dưới sự nỗ lực không ngừng của tông môn, cuối cùng cũng tìm được hai người. Kết quả đệ tử có loại linh căn này muốn gia tăng tu vi hết sức khó khăn, phải tu luyện năm thuộc tính đến cảnh giới đồng nhất mới đột phá một giai. Nói cách khác, người khác dùng thời gian một năm, hắn phải dùng năm năm. Kết quả hai đệ tử kia Trúc Cơ kỳ còn chưa đột phá tới liền hao hết thọ nguyên chết đi. Phải biết rằng lúc trước vị tổ sư sáng tạo Bảo Khí quyền chẳng biết có bao nhiêu kỳ ngộ, mới sáng tạo sự huy hoàng khi hắn còn sống, chứ đào đâu ra người giống hắn gặp nhiều kỳ ngộ như vậy.
Cho nên, cuối cùng vị tổ sư kia cũng bỏ qua ý niệm tìm kiếm đệ tử có ngũ thuộc tính linh căn, rồi đem Bảo Khí quyền đặt ở tất cả Tàng thư các trong tông môn, chờ mong Thái Huyền tông một ngày kia có thể xuất hiện một người giống hắn, kế thừa tuyệt học hắn sáng tạo. Song, không như mong muốn, cho tới hôm nay, Thái Huyền tông chưa từng xuất hiện một đệ tử nào luyện thành Bảo Khí quyền, đến hiện tại, căn bản không có người nào đi đi luyện nó.”
“Cơ mà…” Hứa Tử Yên suy tư nói: “Cho dù không phải đệ tử ngũ thuộc tính linh căn, cũng có thể tu luyện Bảo Khí quyền, chỉ cần bọn họ tu luyện đơn thuộc tính chẳng phải là được rồi sao? Ví dị kim linh căn liền tu luyện thuộc tính kim trong Bảo Khí quyền?”
“Ừ, muội nói không sai.” Lâm Phi Ngu tán thưởng gật đầu: “Ban đầu trong tông môn cũng có đệ tử thử qua, hơn nữa cũng có người đem một thuộc tính luyện đến cảnh giới lục thức hợp nhất, ngặt nỗi uy lực lại không mạnh như trong tưởng tượng. Cuối cùng, phong chủ Bảo Khí phong và các trưởng lão trải qua thời gian dài nghiên cứu, cho ra một kết luận, chính là chỉ tu luyện đơn thuộc tính Bảo Khí quyền, căn bản không phát huy được một phần mười uy lực của Bảo Khí quyền. Bảo Khí quyền này tựa hồ chỉ có song song tu luyện kim mộc thủy hỏa thổ năm thuộc tính mới có thể phát huy ra thực lực hoàn chỉnh của nó. Theo như lời phong chủ Bảo Khí phong và các trưởng lão, đạo lý ngũ hành tương sinh chỉ có đồng thời tu luyện năm thuộc tính Bảo Khí quyền, mới có thể hình thành lực lượng ngũ hành luân hồi, phát huy ra sức mạnh tột đỉnh của từng thuộc tính.”
“À.”
Lâm Phi Ngu nói cả buổi, khiến Hứa Tử Yên hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ: “Nói vậy, mình có Tử Yên không gian, căn bản có thể không màng đến ràng buộc thuộc tính, hoàn toàn có thể tu luyện Bảo Khí quyền. Đúng như ghi chép trong Càn Khôn quyết, thuộc tính linh căn chỉ là biểu tượng, kỳ thực bản chất thì giống nhau. Chỉ là bản thân phải ở trong đan điền của mình tạo ra một cái biểu tượng ngũ thuộc tính linh căn.”
Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên cũng không khỏi thầm than một trận, biết rằng bởi vì gặp cơ duyên xảo hợp, bản thân có được Tử Yên không gian, mới có thể không màng đến ràng buộc thuộc tính. Nếu như không phải mình có Tử Yên không gian, dù cho mình chiếm được Càn Khôn bí quyết, biết thuộc tính chỉ là biểu tượng, kỳ thực bản chất là như nhau, thì có thể lĩnh ngộ nổi sao? Sợ rằng sẽ không dễ dàng như vậy rồi? Hứa Tử Yên sẽ không tự kỷ nghĩ mình là người thông minh nhất trong truyền thừa mấy vạn năm của Thái Huyền tông, nghĩ trong dòng lịch sử mấy vạn năm của Thái Huyền tông, không biết có bao nhiêu thiên chi kiều tử, kỳ tài tung hoành, bọn họ đều không có lĩnh ngộ ra, Hứa Tử Yên nàng thì dựa vào cái gì? Nói tới nói lui, vẫn là nhờ cơ duyên, song cơ duyên là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Nghĩ thông tất cả những điều này, Hứa Tử Yên càng thêm quý trọng cơ duyên bản thân nhận được. Bản thân đã có cơ duyên như thế, nếu không thể xông ra thiên địa một phen, thì chẳng phải thật xin lỗi phần cơ duyên này, mà là thật xin lỗi bản thân.
“Tử Yên sư muội, muội lĩnh ngộ được điều gì trong ba cái ngọc giản kia? Có lĩnh ngộ được pháp quyết rèn thép tinh không?”
Tám người Vưu Nguyệt nghe Lâm Phi Ngu hỏi như thế, đồng loạt bĩu môi, một đám thầm nghĩ: “Phi Ngu, ngươi nghĩ điên rồ gì vậy? Chỉ bằng nàng, một con nhóc mười sáu tuổi thế tục giới? Hơn nữa mới chỉ không đến hai canh giờ?”