“Thế nhưng…” Hứa Mỹ Nhược lo lắng nhìn Hứa Tử Yên: “Lăng Tiêu sư huynh đã là Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, tu vi so với mấy nhân vật gia tộc đuổi giết chúng ta vẫn cao hơn một ít. Còn Tử Yên, tu vi của tỷ…”
“Sư tỷ, cứ yên tâm đi.” Hứa Tử Yên hơi cười nói: “Ta sẽ không đem tính mạng của ta ra đùa giỡn.”
“Tử Yên, để ta đi. Muội là đội trưởng, không thể đi mạo hiểm. Nếu muội xảy ra chuyện, đội ngũ này sẽ do ai dẫn dắt?” Hứa Lân nhìn Hứa Tử Yên kiên định nói.
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu, bình thản phủ quyết: “Lân sư huynh, đừng tranh nữa, ta đi.”
“Nhưng…”
Lăng Tiêu luôn đứng bên cạnh quan sát, trong lòng vẫn không tin tu vi Hứa Tử Yên chỉ như bề ngoài biểu hiện, hắn đã sớm dựa vào kinh nghiệm bản thân phán đoán ra Hứa Tử Yên ít nhất cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất. Hắn rất khó hiểu, vì sao đồng đội cùng Hứa Tử Yên đào vong, huynh đệ tỷ muội trong một gia tộc lại không biết tu vi chân thật của Hứa Tử Yên. Nhưng dù sao hắn cũng đã lớn tuổi, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Chỉ là nhìn thấy Hứa Lân còn muốn tiếp tục tranh cùng Hứa Tử Yên, hơn nữa người khác có vẻ cũng đồng ý với ý kiến của Hứa Lân. Là người có thời gian đào vong dài nhất, kinh nghiệm cũng phong phú nhất, Lăng Tiêu sâu sắc phát hiện đây là một chuyện không tốt. Tuy rằng mọi người có ý tốt, nhưng là một đội ngũ đào vong, phải chỉ có một tiếng nói. Cho nên, Lăng Tiêu đánh gãy lời Hứa Lân, nghiêm túc hỏi: “Ta có thể nói mấy câu không?”
Thần sắc mọi người đều sửng sốt, từ khi huynh muội Lăng Tiêu gia nhập đội ngũ của bọn họ, chưa bao giờ phát biểu ý kiến, mà chỉ yên lặng phục tùng mệnh lệnh của cả đội. Hiện tại bắt gặp thần sắc nghiêm túc của Lăng Tiêu, tất cả đều yên tĩnh lại. Hứa Tử Yên cũng hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Lăng sư huynh, mời huynh nói.”
Ánh mắt Lăng Tiêu nghiêm túc lần lượt đảo qua mọi người, uy thế thuộc về Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm ẩn hiện như có như không, giọng nói tuy nhỏ nhẹ, lại vẫn vang dội mạnh mẽ: “Các ngươi không cảm thấy đội ngũ này có quá nhiều tạp âm rồi sao? Ta biết các ngươi đều đang quan tâm đội trưởng. Nhưng trong một đội ngũ yêu cầu vĩnh viễn chỉ có một tiếng nói, một khi tiếng nói này đưa ra quyết định, liền không thể nghi ngờ, việc chúng ta phải làm chính là đi chấp hành mệnh lệnh của tiếng nói này.” Thấy biểu cảm mọi người có hơi xấu hổ, Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Hơn nữa, Tử Yên đã là đội trưởng các ngươi chọn ra, như vậy ngôn hành cử chỉ bình thường đều phải mang theo tinh thần phục tùng. Chứ không được xưng hô tên Tử Yên, mà phải luôn xưng hô đội trưởng. Phải biết rằng, trong quá trình đào vong, trong đội ngũ chỉ có một tiếng nói là việc cực kỳ quan trọng.”
Mọi người im lặng, cả đám đều rơi vào trầm tư. Bọn họ đang tự xét lại mình, trong lòng bản thân có hoàn toàn coi Hứa Tử Yên trở thành đội trưởng, có hoàn toàn tán thành năng lực lãnh đạo của Hứa Tử Yên hay không. Trong lòng liệu có coi Hứa Tử Yên trở thành tộc trưởng mà phục tùng hay không.
Đáp án là không có, tuy rằng bọn họ rất bội phục Hứa Tử Yên, nhưng trong tiềm thức bọn họ vẫn đặt Hứa Tử Yên ở cùng một trình độ với mình, chứ không hề đề cao địa vị của Hứa Tử Yên ở trong lòng. Tuy nhiên, không ai có thể phủ nhận, Hứa Tử Yên đã trở thành trụ cột tinh thần của bọn họ, lãnh tụ của hành động thực tế. Kể từ đó, bọn họ liền không chú ý đến vị trí hiện tại của bản thân.
Mọi người không khỏi nhớ đến thời điểm ở trên thuyền lúc trước, tất cả đều vì bọn họ sinh lòng chất vất với lời của Hứa Tử Yên, cuối cùng nếu không phải Hứa Tử Yên sớm có chuẩn bị, bọn họ gần như đã toàn quân bị diệt. Mọi người nghĩ thông suốt tất cả, trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn phía Lăng Tiêu tràn ngập cảm kích. Đúng là Lăng Tiêu nhắc tới, mới làm cho bọn họ ý thức được sai lầm trước lúc phát sinh nguy cơ.
Hứa Lân đứng dậy từ chỗ ngồi, thi lễ thật sâu với Hứa Tử Yên đang ngồi ở chính giữa, nhẹ giọng nói: “Đội trưởng, ta sai rồi. Đáng lẽ ta không được chất vấn quyết định của ngươi.”
Hứa Kỳ cũng đứng dậy, đồng thời thi lễ với Hứa Tử Yên nói: “Đội trưởng, về sau trong đội ngũ của chúng ta chỉ có tiếng nói của một mình ngươi. Chúng ta sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ngươi.”
“Đội trưởng.”
“Đội trưởng.”
“Đội trưởng.”
“…”
Tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy từ chỗ ngồi, thi lễ thật sâu với Hứa Tử Yên. Ngay cả huynh muội Lăng Tiêu cũng không ngoại lệ.
Hứa Tử Yên bao hàm thâm ý nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sau đó mới từ từ đứng lên, đi ra phía trước, lần lượt nâng Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang dậy, nhẹ giọng nói: “Tốt, hiện tại là thời kì đặc biệt, ta cũng không khách khí nữa, chỉ là ta có một yêu cầu…”
“Đội trưởng, ngươi có yêu cầu gì? Ngươi cứ nói đi, bất kể ra sao, chúng ta đều sẽ đáp ứng,” Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang cùng lên tiếng. Người khác cũng dùng sức gật đầu, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn Hứa Tử Yên.
“Yêu cầu của ta chỉ có một, chính là chức vụ đội trưởng này, ta chỉ tạm thời đảm nhiệm. Đợi khi chúng ta về tới gia tộc, liền tự động giải trừ.”
Thấy ánh mắt không hiểu của mọi người, đến cả Lăng Tiêu kia cũng tràn đầy nghi hoặc, phải biết rằng Hứa Tử Yên trở thành đội trưởng của đội ngũ, chính là nắm giữ lực lượng tinh anh tương lai của Hứa gia, cũng có ý nghĩa nắm giữ tương lai của Hứa gia. Nếu Hứa Tử Yên có thể mang mọi người an toàn trở về gia tộc, lại nỗ lực cố gắng vài năm, vị trí gia chủ tương lai của Hứa gia liền không phải Hứa Tử Yên thì chẳng còn ai. Tộc trưởng của một trong tứ đại gia tộc phương bắc, có bao nhiêu người tha thiết mơ ước vị trí đó, chẳng lẽ Hứa Tử Yên sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy? Trong lòng Lăng Tiêu tràn ngập nghi vấn cùng tiếc nuối. Mà thế hệ thiếu niên Hứa gia cũng đang suy nghĩ Hứa Tử Yên làm như vậy rốt cuộc vì điều gì?
Thần sắc tất cả mọi người đều lọt vào mắt Hứa Tử Yên, biểu cảm Hứa Tử Yên càng thêm ôn hòa và dịu dàng nói: “Bởi vì ta không muốn quan hệ giữa một đội trưởng và các đội viên, mà ta cần tình thân của huynh đệ tỷ muội.”
Hứa Tử Yên vừa dứt lời, hai mắt đệ tử Hứa gia lập tức phiếm hồng, tâm trạng cả đám kích động nhìn Hứa Tử Yên đứng trước mặt mình, từ sâu trong linh hồn hoàn toàn thần phục Hứa Tử Yên. Hai mắt Lăng Tiêu chợt lóe, bao hàm thâm ý nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên.
“Mọi người ngồi đi, chúng ta tiếp tục thương lượng sự tình.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói.
Mọi người đều gật đầu, rất có kỷ luật ngồi trở lại vị trí của bản thân. Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn Lăng Tiêu, khẽ hỏi: “Lăng sư huynh, nơi này tu vi của huynh cao nhất, huynh cảm thấy kế hoạch này có thể làm không?”
“Ta không có ý kiến, tất cả nghe đội trưởng an bày.” Lăng Tiêu đáp ngắn gọn.
Hứa Tử Yên gật đầu nói: “Như vậy, chúng ta tiếp đến phải thương lượng đến chi tiết. Mấy ngày kế tiếp, chúng ta sẽ tiến hành tra xét toàn bộ Lang Gia trấn, nghe ngóng đầy đủ phân bố thế lực của quân địch.”
“Chuyện này không khó, đây đều là việc công khai, chỉ cần chúng ta đi nhiều nơi một ít, nghe nhiều một ít, sẽ biết ngay thôi.” Hứa Kỳ vừa suy tư vừa nói.
“Không sai, chỉ cần chúng ta đi nghe ngóng, rất nhanh sẽ hiểu biết các loại thế lực phân bố trong Lang Gia trấn. Chuyện sau đó, liền giao cho ta và Lăng sư huynh.”
Nói tới đây, Hứa Tử Yên hơi suy tư chốc lát, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Nếu ta cùng Lăng sư huynh xảy ra chuyện, hoặc là gặp kẻ địch mạnh, các ngươi không cần lo cho chúng ta, nghĩ cách chạy khỏi Lang Gia trấn. Dọc theo đường đi lưu lại ám ký cho chúng ta. Sau khi chúng ta thoát hiểm, tự nhiên sẽ đuổi theo các ngươi.”
“Đội trưởng.” Thần sắc Hứa Lân có chút do dự.
“Lân sư huynh, mời huynh nói.” Hứa Tử Yên ôn hòa nhìn Hứa Lân.
“Đội trưởng, ta là muốn nói, nếu ngươi cùng Lăng sư huynh chỉ lén lút ám sát một ít tu sĩ cấp bậc thấp, sẽ chỉ làm thế lực các phương đề cao cảnh giác, chứ chưa hẳn có thể khiến cho oanh động và hỗn loạn. Nhưng nếu các ngươi muốn trắng trợn đi giết người, cho dù chúng ta đã điều tra xong các thế lực phân bố trong Lang Gia trấn, tránh đi một ít kẻ địch Trúc Cơ kỳ cấp cao, nhưng đó vẫn quá mức nguy hiểm…” Hứa Lân nhìn Hứa Tử Yên, có chút nghẹn lời. Dù sao vừa rồi bản thân đã từng nói sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Hứa Tử Yên, trong đội ngũ này chỉ có mình tiếng nói của Hứa Tử Yên, lúc này bản thân lại đưa ra ý kiến trái ngược, vốn dĩ sẽ một ít không thích hợp, nhưng trong lòng hắn thật sự lo lắng cho Hứa Tử Yên, vì vậy vẫn không nhịn được nói ra.
“Lân sư huynh, huynh nói rất có đạo lý.” Hứa Tử Yên đầu tiên là gật đầu khẳng định ý kiến của Hứa Lân, sau đó mới ôn hòa nói tiếp: “Nguy hiểm nhất định sẽ có, hơn nữa chúng ta cũng không thể không lựa chọn đi chủ động mạo hiểm. Bởi vì nếu chúng ta không lựa chọn chủ động, như vậy tương lai sẽ có nguy hiểm càng lớn khiến chúng ta bị động.
Chúng ta phân tích thử xem, các tu sĩ gia tộc phương bắc, thông thường đều là tu vi dưới Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, kể cả lão tổ tứ đại gia tộc phương bắc xuất hiện, cùng lắm chỉ là trên dưới Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Lăng sư huynh vốn đã là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, trừ phi phải đối mặt với lão tổ của tứ đại gia tộc phương bắc, bằng không căn bản sẽ không thành vấn đề. Ta lại cho Lăng sư huynh mấy tấm bát phẩm và cửu phẩm phù, cho dù gặp trúng cao thủ tông môn, muốn đào tẩu hẳn sẽ không thành vấn đề.
Về phần ta, xin mọi người hãy tin tưởng ta, dựa vào khả năng chế phù của ta, nếu ta chỉ muốn cấp tốc đào tẩu, ở thế tục giới hẳn không ai có thể ngăn được ta. Trừ phi là tu sĩ siêu cấp trong tông môn, nhưng tu sĩ siêu cấp trong tông môn sẽ đến sao?
Về phương diện khác, ta còn có thể chế tác một loại phù gọi là Hư Cảnh phù, ta sẽ chế tác cho Lăng sư huynh và mình hai tấm, sử dụng sau hành động, ta nghĩ đến lúc đó không có mấy ai dám bước ra truy đuổi chúng ta đâu. Nếu thật có mấy kẻ dám bước ra truy đuổi ta và Lăng sư huynh, ta sẽ chọn trước một chỗ, bày ra một tòa phù trận, đến lúc đó giải quyết bọn họ luôn một thể.”
Trong đôi mắt Hứa Tử Yên tràn ngập tự tin, hiện tại nàng đại khái đã có hiểu biết nhất định với thế tục giới phương bắc, biết dựa vào thực lực của bản thân và Lăng Tiêu, đã đủ ở thế tục giới hô mưa gọi gió. Nếu không phải Lang Gia trấn đang có quá nhiều thế lực, lại xen lẫn một ít lực lượng tiểu tông môn, Hứa Tử Yên liền dám mang theo đội ngũ xông ra Lang Gia trấn.
Nghe xong lời Hứa Tử Yên, lúc này mọi người cũng nghĩ tới Lăng Tiêu có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm khủng bố, và Hứa Tử Yên có sức chiến đấu thần bí, bởi vậy cũng đều thoáng yên lòng.
Hứa Tử Yên thấy mọi người không nói thêm gì, mới vỗ tay bảo: “Được rồi, tối nay chúng ta hãy cứ nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu hành động.”