Triệu Vô Tung có địa vị rất cao ở giới tu hành, vừa rồi lại được Chân thần coi trọng, nghiêm lệnh cho mình phải giữ hắn lại.
Nếu dạng người này quy thuận dưới trướng Chân Thần thì chẳng phải là một công lao to lớn hay sao?
Đã như vậy...
Đại hán khôi ngô vứt hết tạp niệm trong lòng, cả người tiến vào trạng thái suy nghĩ chân chính, đi truy tầm ý chí của vị Vĩnh Hằng kia.
Lại một lát sau.
Đại hán khôi ngô mỉm cười nói: "Chúc mừng ngươi, ngươi được lọt mắt xanh của vị Chân thần kia."
Triệu Vô Tung nói: "Chân thần? Chẳng lẽ các thần linh cũng ở nơi đây?"
"Không, ngươi có chỗ không biết, đám người chiếm đoạt Thiên Ngoại Thiên kia kỳ thật cũng không phải là thần linh thật sự."
"A! Đây là có chuyện gì?"
"Ngươi nghe ta chậm rãi giải thích."
"Chậm đã!" Triệu Vô Tung nói.
"Thế nào? Ngươi muốn đổi ý?" Đại hán khôi ngô giận tái mặt.
"Không phải."
Triệu Vô Tung lấy ra cái cái trận bàn, bày ra pháp trận ngăn cách ở bốn phía xung quanh.
Có pháp trận này rồi, tất cả tu sĩ phía ngoài cũng không thể thám thính sự việc bên trong pháp trận.
Đương nhiên, thần niệm của tu sĩ bên trong pháp trận cũng không ra được bên ngoài.
Triệu Vô Tung nghiêm mặt nói: "Nếu là sự tình cơ mật, dù sao vẫn phải cẩn thận một chút, không thể để cho bất kỳ sự tồn tại khác nghe thấy."
Đại hán khôi ngô lẳng lặng cảm nhận được pháp trận ngăn cách xoay quanh, bật cười nói: "Triệu chưởng môn, ngươi cẩn thận quá mức rồi!"
...
Một bên khác.
Ở ngoài mấy ngàn dặm.
Một con cá bơi lội trong hồ nước đột nhiên hóa thành chim nước, từ mặt nước bay lên trời.
Chỉ một thoáng, chim nước biến mất.
Một Triệu Vô Tung khác hiện ra, toàn lực bay vút về phía đạo quán to lớn.
Cố Thanh Sơn đứng ở trước cửa đạo quán, ngẩng đầu lên.
Vách đạo quán cao vút lên mây, căn bản không nhìn thấy phần cuối.
Dựa theo lời giải thích về Tử Hệ Thống của thế giới này, đạo quán là chỗ cất giữ công pháp tu hành và binh khí bảo vật của Thời kỳ Cực Cổ.
Một thế giới như vậy, nhưng bởi vì nằm dưới sự khống chế của Hoang Cổ nhất tộc nên luôn luôn vô duyên cùng người tu hành Nhân tộc.
Không.
Bây giờ nhìn lại, nó cũng không phải là nằm dưới sự khống chế của Hoang Cổ nhất tộc mà là thuộc về Thể Phân liệt của Linh hồn Tiêm tiếu giả.
Dùng thực lực để cân nhắc, Thể Phân liệt của Linh hồn Tiêm tiếu giả vô địch ở Hoang Cổ nhất tộc, giết Thần tộc như giết heo chó.
Nhưng là nó lại đuổi đoàn người của Tạ Cô Hồng tiến vào nơi này.
Cố Thanh Sơn lặng yên một hơi, lập tức bắt đầu hành động.
Hắn kề sát tay ở trên cửa chính của đạo quán.
Lập tức, một giọng nói vang lên từ trên cửa:
"Hoan nghênh ngươi, bình dân Nhân tộc, một đứa bé."
"Vùng này có giấu lượng lớn truyền thừa và bảo vật tu hành, tổng ba mươi sáu tầng, bên trong mỗi một tầng đều có vô số kỳ trân dị bảo và công pháp yếu quyết."
"Xin chú ý, tiến vào lần này chỉ có thể chọn lựa một món bảo vật."
"Có một số bảo vật có tính cắn trả nhất định, một số bảo vật thì sẽ tự động chọn chủ, những loại tình huống khác cũng có khả năng xảy ra."
"Nhất định phải chú ý cẩn thận, nhớ lấy nhớ lấy!"
Ầm ầm!
Cửa lớn mở ra hai bên.
Cố Thanh Sơn lướt vào bên trong đạo quán.
Tầng thứ nhất của đạo quán trống rỗng, chỉ có một cái trận pháp truyền tống bố trí ở trung tâm nơi này.
Cố Thanh Sơn đưa thần niệm quét qua.
Đây là một cái pháp trận truyền tống cự ly ngắn.
Pháp trận truyền tống cự ly ngắn chỉ là loại đơn giản nhất trong tất cả các pháp trận, thậm chí cái pháp trận của Thời đại Cực Cổ này không khác gì pháp trận của đời sau.
Trong lỗ chứa linh thạch của trận pháp truyền tống đã được người nào đó bỏ thêm linh thạch vào, đang ở trạng thái tùy thời có thể vận chuyển.
Cố Thanh Sơn vốn là trận pháp sư hàng đầu, giờ phút này bèn đi vòng quanh trận pháp truyền tống một vòng, cẩn thận cảm ứng trạng thái của từng viên lih thạch.
Những linh thạch này ẩn chứa linh khí tương đối dồi dào, tạo thành một khu vực lưu thông linh khí nhẹ nhàng và cân bằng.
Xung quanh pháp trận, ảnh hưởng còn sót lại của linh lực rời rạc tiêu tán đã lắng lại, nhưng trong hư không vẫn có một loại rung động rất nhỏ.
... Nửa canh giờ (một tiếng).
Nhìn vào cường độ của loại rung động này, lần cuối pháp trận bị kích hoạt là nửa canh giờ trước.
Cái này không sai, nhất định là đám Tạ Cô Hồng.
Cố Thanh Sơn vọt đến bên trên pháp trận.
Vù vù!
Pháp trận lập tức kích hoạt, nháy mắt đã đưa Cố Thanh Sơn rời khỏi tầng này.
Tầng thứ hai.
Cố Thanh Sơn xuất hiện ở trên một đài cao.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi kinh hãi.
Dưới đài cao là một đại dương rộng lớn lóe ra ánh kim loại sáng bóng.
Các loại binh khí và giáp cụ chất đống cùng một chỗ, lít nha lít nhít, tầng tầng lớp lớp, quả thực vô số kể.
Phóng tầm mắt nhìn tới, căn bản không nhìn thấy rốt cuộc những đồ vật này sâu bao nhiêu.
Cho dù là dùng thị lực của Cố Thanh Sơn để nhìn lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy dường như ở chỗ cực xa có một đài cao khác.
Cố Thanh Sơn nhảy lên một cái khỏi đài cao, khởi động Súc Địa Thành Thốn trong nháy mắt.
Đối với "đại dương" Chất đầy bảo vật này, hắn vốn không muốn xem lại lần thứ hai.
Người đàn ông vạm vỡ kia chờ ở lối vào của thế giới, muốn ngăn chặn mình.
Đã như vậy, Cố Thanh Sơn liền quyết định hết sức tranh thủ thời gian, đi xem một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Cố Thanh Sơn liền vượt qua biển binh khí rộng lớn, đến một đài cao khác.
Vẫn là trận pháp truyền tống.
Trên các lỗ khảm của pháp trận cũng đã sớm khảm đầy linh thạch.
Cố Thanh Sơn đứng lên trên, lập tức được truyền tống đi.
Hắn rời khỏi tầng thứ hai, đến tầng thứ ba.
Tầng này lại khác tầng hai lúc trước.
Phía dưới đài cao là những miếng phù trôi lơ lửng bồng bềnh đếm không hết.
Trên các lá phù Ngũ Hành thuật pháp bốc lên các loại Ngũ Hành linh quang tương ứng.
Phù loại Gia trì thì không hiện linh quang, nhưng có các ký hiệu vây quanh nó, không ngừng hiện ra ở trong hư không.
Phù loại Không gian tập hợp một chỗ, tự tạo thành một không gian vặn vẹo.
Còn các loại phù thần thần bí bí khác thì đều tự tìm nơi hẻo lánh, một mình ở đó.
Cố Thanh Sơn vẫn liếc mắt nhìn qua, lòng không xao động chút nào.
Hắn phát hiện đài cao đi thông lên tầng tiếp theo rất nhanh, bèn phát động Súc Địa Thành Thốn lần nữa, lập tức đi lên.
Tầng thứ tư.
Mây mù lượn quanh.
Dưới đài cao tất cả đều là sách công pháp cổ.
Những bí tịch này cũng không phức tạp, cho nên cũng không cần truyền hình ảnh và tâm niệm, cứ đọc rồi ghi nhớ là được.
Cố Thanh Sơn biết trong đó nhất định là có một số yếu quyết kiếm thuật.
Mặc dù Thời đại Cực Cổ không có Bí kiếm, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều là kiếm pháp kinh thiên động địa.
Nhìn từ sự phát triển của kiếm thuật, tu vi của các tu sĩ đời sau không cao, linh lực không đủ, không thể không dùng đầu óc, nghĩ trăm phương ngàn kế, tập trung tất cả lực lượng ở bên trong một thức, bộc phát ra công kích có uy lực siêu cao.
Đây chính là con đường Bí kiếm sinh ra.
Kỳ thật nếu chỉ nhìn từ sự phát triển của kiếm thuật, cái này cũng coi là một loại tiến bộ.
Nếu như giao bí quyết của Bí kiếm cho những Kiếm tu cổ đại kia.
Dưới tình huống được bọn họ dùng tu vi tuyệt đỉnh và linh lực hùng hậu gia trì thêm, Bí kiếm sẽ bộc phát ra lực lượng càng kinh người hơn.
Cố Thanh Sơn chỉ do dự trong chớp mắt, lập tức từ bỏ cơ hội chọn lựa công pháp.
Hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm!
Thân hình hắn lóe lên, nhảy lên đài cao đi thông tầng tiếp theo.
Tầng thứ năm.
Linh lực hội tụ thành suối nước, bao quanh một hòn đảo màu xanh biếc dạt dào.
Đây vốn là một hòn đảo linh thực thượng cổ, trồng đầy các loại kỳ hoa dị thảo trân quý.
Cố Thanh Sơn đưa thần niệm quét qua, chưa phát hiện được hình bóng Tạ Cô Hồng, bèn nhảy lên đài cao thông lên tầng tiếp theo.
Quả nhiên, trên các lỗ khảm của trận pháp truyền tống sớm đã khảm đầy linh thạch.
Cố Thanh Sơn kích hoạt pháp trận, rời khỏi tầng này.
Tầng thứ sáu.
Vô số vật liệu luyện khí trân quý trôi lơ lửng ở giữa không trung.