Trong cả hai kiếp, cho đến gần đây hắn mới thu được danh hiệu “Tinh Hỏa Chiến Thần”, cũng là lần đầu tiên nghe nói đến kỹ năng luật nhân quả.
[Từ từ suy ngẫm.]
Hệ thống Chiến Thần nói xong, liền tạm thời không để ý hắn.
Lúc này trong đám hộ vệ, có người lớn tiếng kêu lên.
“Mau nhìn, Thương Quỷ đến rồi!”
Cố Thanh Sơn tạm thời buông vấn đề xuống, ngẩng đầu nhìn lên trên trời.
Chỉ thấy đám Thương Quỷ đang từ từ bay xuống, nhằm về hướng của mười mấy kỵ binh của mình tấn công.
“Giao cho ta.”
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Sức mạnh Lôi linh toàn thân hắn vừa động, trực tiếp tưới vào trong Thái Ất kiếm trận.
Trong khoảnh khắc đó, một chỗ cao trên Lục Giới Thần Sơn kiếm, phát ra từng trận lôi quang.
Trong kiếm phong đang thổi đầy trên bầu trời, dần dần mang theo ánh sáng màu lam của lôi quang.
Lôi điện!
Là hình phạt cao nhất mà chúng Thần thiết lập trong thế giới này!
Cộng thêm đặc tính cắt đứt mọi pháp của Lục Giới Thần Sơn kiếm, uy lực của lôi điện đã được nâng cấp đến một trình độ cao nhất!
Thương Quỷ rất là nhạy cảm, vừa cảm nhận được hơi thở của lôi điện, lập tức đã quay đầu bỏ chạy.
Đùa sao, bọn chúng không sợ gì hết, chỉ sợ cái này.
Một mảnh bầu trời trong sạch.
Cố Thanh Sơn thu lại lôi linh chi lực, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược hồi phục linh lực tốt nhất, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Ở phía trước.
Đại quân yêu ma đã từ bỏ công thành, xông thẳng về hướng đội ngũ mười mấy kỵ binh.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn kiếm trận trên bầu trời.
Thời khắc này, chính là thời khắc kiếm trận đạt đến uy lực cao nhất.
Chỉ còn khoảng mười hai hơi thở nữa thôi, Thái Ất kiếm trận sẽ triệt để biến mất.
Nói một cách khác, trong vòng mười hai hơi thở, bắt buộc phải kết thúc trận chiến đấu này!
Tâm ý Cố Thanh Sơn đã quyết.
Hắn để Laura trên Hắc mã, lớn tiếng nói: “Chư vị, xin hãy chú ý bảo vệ công chúa!”
“Bảo vệ công chúa điện hạ!” Đám hộ vệ đồng thanh hô to.
Bọn họ ngồi trên tọa kỵ, nhanh chóng đến gần con Hắc mã, vây chặt bảo vệ Laura.
Cố Thanh Sơn từ lưng ngựa nhảy lên, xông thẳng lên bầu trời.
Hắn cưỡi trên kiếm phong, tâm niệm vừa động, đã xuất ra thần kỹ!
[Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn: Tùy ý chỉ định vị trí, hoặc là thông qua vây bắt khóa chặt hơi thở của kẻ địch, với một thân pháp đặc biệt đột phá giới hạn không gian, trực tiếp xuất hiện tại vị trí tương ứng.]
[Khoảng cách thi triển: Phạm vi Thần niệm.]
Ngày trước ở trên sông Ma Vân, Bách Hoa tiên tử vì muốn cướp đi hộp Thiên ma của Thiên ma Thánh Vương, đã trực tiếp vượt qua cả một con sông lớn, một quyền đánh bay đối phương.
Giờ khắc này, Cố Thanh Sơn bao lấy kiếm khí đầy trời, ngưng tụ thành một cơn lốc, cũng phát động thần kỹ này.
Hắn từ trên bầu trời biến mất.
Sau đó đột nhiên xuất hiện trong đại quân yêu ma.
“Ha, chiến đấu còn chưa kết thúc đâu!”
Cố Thanh Sơn đứng ở vị trí trung tâm cơn lốc, ánh mắt dừng lại trên thiên quân vạn mã, nhẹ giọng thì thầm.
Kỹ năng Tinh Hỏa Chiến Thần “Chinh Phục” lần nữa khởi động.
Đám yêu quái đồng loạt rống lên một tiếng, trực tiếp xông về phía hắn.
Trong nháy mắt, cơn lốc rít gào lượn vòng, không ngừng xoay tròn xung quanh Cố Thanh Sơn, dần dần tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Tan biến,
Tan biến,
Tan biến,
Cố Thanh Sơn bước nhanh về phía trước, hàng nghìn vạn yêu ma cũng biến mất theo làn gió.
Hắn cứ như vậy nghênh đón yêu ma, lấy một địch vạn.
Yêu ma dần dần bị chém giết hầu như không còn.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn nhằm về phương hướng thành Hải Triều, thả ra một kiếm phong nhè nhẹ.
Kiếm phong lặng lẽ bay đi.
Thành Hải Triều cảm nhận được hơi thở của gió.
Một thân ảnh màu xanh xuất hiện trên tường thành.
Đối phương dùng gió làm thư, chờ đợi ở đây đã đâu, gió cuối cùng cũng đến rồi!
Thân ảnh màu xanh nhìn chằm chằm vào tình hình chiến trận trên bình nguyên.
Từ sau khi thuật kêu gọi của chim Kinh Cức hoàn thành, cô vẫn đang đợi gió đến đây.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trên bình nguyên, cô đều nhìn thấy cả.
Đại quân yêu ma lửa giận ngút trời, giờ khắc này đã bị mưa dập gió vùi, chỉ còn sót lại một số binh lính lác đác lẻ tẻ.
Mặc dù số binh lính này lẻ tẻ này, cũng đang hốt hoảng chạy trốn.
“Thời cơ đã đến, đến lượt chúng ta tấn công rồi.”
“Tất cả mọi người, đều xông hết lên cho ta!”
Thân ảnh màu xanh lớn tiếng ra lệnh.
Hơn mười mấy thượng cổ sinh vật giống như ngọn núi nhỏ đồng loạt nhảy ra, dừng lại trên bình nguyên, phát ra âm thanh chấn động đất trời.
“Vì thế giới của chúng Thần!”
Những quái vật thượng cổ này phát ra tiếng rống.
Bọn chúng xâm nhập vào đại quân yêu ma đang tháo chạy tán loạn, toàn lực truy quét.
Thân ảnh màu xanh khẽ động, trực tiếp lướt qua chiến trận, bay về phía sau bình nguyên.
Phía sau bình nguyên, mười mấy hộ vệ đang cưỡi Hắc mã, chạy băng băng đến.
Đúng vào lúc này, Cố Thanh Sơn dừng lại cước bộ.
Gió cũng theo đó mà dừng lại.
Thái Ất kiếm trận kết thúc, cả một chiến dịch cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Ba thanh phi kiếm từ trên bầu trời bay xuống, xoay hai vòng xung quanh hắn, lần lượt biến mất vào trong hư không ở sau lưng hắn.
Toàn bộ vừa đúng lúc.
Cố Thanh Sơn xoay người, nhìn về phía sau.
Hàn Dạ Chi Sương Yilia đã đón được Laura, bay về phía bên này.
Hai bên nhanh chóng hội hợp.
Những sinh vật thượng cổ cũng đánh tan đám quái vật đang chạy tán loạn, nhanh chóng bước đến.
Tất cả mọi người cuối cùng đã tụ lại cùng một chỗ.
Yilia là một nữ chiến sĩ dáng người cao ráo, cả người được bao bọc bởi chiến giáp màu xanh, trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhất thời không cách nào nhìn thấy được dung nhan.
“Vì sự an toàn, chúng ta về thành Hải Triều trước.” Cô nhìn về Cố Thanh Sơn rồi nói.
“Được, hai người đi trước, ta lập tức sẽ đến ngay.” Cố Thanh Sơn nói.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía bình nguyên.
Vài tên quan chỉ huy yêu ma có thân hình khổng lồ, đang ở một hướng khác của bình nguyên, lớn tiếng kêu gọi, có ý đồ muốn tập hợp tất cả quân đội yêu ma đang chạy tán loạn.
Một khi bọn chúng tập hợp đội quân, cộng thêm vô số Thương Quỷ từ trên trời giáng xuống, e là sẽ lần nữa phát động tấn công thành Hải Triều.
“Laura.”
“Hả?”
“Mượn ngựa dùng một chút.”
“Được ạ.”
Laura nhảy từ trên ngựa xuống, dắt dây ngựa đến trước mặt của Cố Thanh Sơn.
“Cố Thanh Sơn, anh muốn làm gì?” Laura lo lắng hỏi.
“Một chút việc nhỏ mà thôi, hai người về thành trước đi, anh làm xong sẽ đến ngay.” Cố Thanh Sơn mỉm cười, sờ đầu của cô nói.
Cố Thanh Sơn lên ngựa.
Hắc mã hỏi: “Là chuyện gấp, hay là chiến đấu?”
Cố Thanh Sơn chỉ về hậu phương bình nguyên, quân đội yêu ma đang từ từ tập kết nói: “Xin hãy mau chóng xông lên phía trước.”
Ầm!
Con Hắc mã nhanh chóng chạy đi.
“Hắn muốn làm gì?” Yilia không nhịn được hỏi.
“Không rõ.” Laura đáp
Yilia khó hiểu nói: “Chiêu lúc nãy của hắn, mạnh đến không thể giải thích nổi, cũng hoàn toàn không phù hợp với thực lực của bản thân hắn, ta đoán hắn đã phải trả giá rất lớn, mới đổi lại được một cơ hội phát động, nhưng mà sao bây giờ hắn lại xông lên rồi?”
Đám người cũng lòng đầy nghi hoặc.
Laura ngược lại nói: “Ta không biết, nhưng ta tin tưởng anh ấy, chúng ta cứ ở đây đợi anh ấy đi.”
Yilia nghe xong, ra dấu với bốn phía.
Đám sinh vật thượng cổ lập tức tản ra, bảo vệ chỗ này.
“Nữ vương bệ hạ, ý chí của người đã được quán triệt.” Yilia nói.
Laura ngẩn người.
Yilia im lặng mỉm cười.
“Nước không thể một ngày không có vua, Laura.”
“Á………”
Laura dần dần ý thức được chuyện gì đó.
Đúng thế, phụ thân lúc không cẩn thận, đã bị Trieste dùng thủ đoạn đê tiện hại chết.
Mẫu thân cũng không còn nữa.
Và cả đệ đệ.
Bây giờ, cả hoàng thất chỉ còn lại một mình cô.
Bản thân,
Một mình.
Nỗi bi thương khó tả dâng trào, tắc nghẹn cả lồng ngực.
Laura lắc lắc đầu, không còn kìm nén được cảm xúc nữa.
Nước mắt ào ào chảy ra.
“Laura, mạnh mẽ một chút.” Yilia thở dài nói.
Suy cho cùng nữ vương còn quá nhỏ, không biết có thể đảm đương nổi trọng trách quốc gia không?
Nhưng bây giờ không còn cách nào nữa.
“Ta biết, ta chỉ là….”
Hai hàng lệ Laura tuôn trào, làm thế nào cũng không khống chế được bản thân.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô quét qua bình nguyên.
Một con Hắc mã đang chạy băng băng trên bình nguyên.
Anh chàng đó vẫn chê tốc độ còn chậm, lớn tiếng thúc giục: “Đi!”
Trên tay của hắn, cầm một thanh trường kiếm.
Hắn xông thẳng về phía hàng vạn đại quân yêu ma ở bình nguyên đối diện.
Laura kinh ngạc nhìn một lúc.
Đột nhiên, hồi ức tràn về.
“Anh đã quen những ngày tháng như thế này, hơn nữa…. thân làm một cô nhi, cũng có chỗ tốt của nó.” Hắn đã từng nói vậy.
“Có chỗ tốt gì?”
“Lúc chúng ta chết, không cần lo lắng có quá nhiều người sẽ rơi nước mắt vì chúng ta.”
“Đây gọi là chỗ tốt gì chứ…..”
“Sao lại không tốt? Lúc em nhìn thấy người khác đau lòng vì em, thì em sẽ càng đau lòng hơn, nhưng điểm ưu việt của chúng ta là ở, sau này chúng ta có thể tránh khỏi hoàn cảnh đó một cách hoàn mỹ.”
“….. Đây là một loại ưu việt sao?”
“Đương nhiên.”
Laura không nhịn được lắc đầu.
Thật sự là…
Đây là ưu việt gì chứ.