Cố Thanh Sơn là một Kiếm tu, năng lực chiến đấu còn mạnh hơn tu sĩ bình thường nhiều, đơn giản là không có ai dám đến trêu chọc hắn.
Cho nên những tu sĩ có can đảm đi lên này, cảnh giới ít nhất cũng ngang hắn.
Bọn chúng đều là tu sĩ Du Tầm cảnh và Không Luân cảnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, thực ra lần trước có thể an toàn đột phá Hỏa kiếp, nguyên nhân là bởi vì Trĩ La đã sớm chuẩn bị.
Khi nàng đưa mình rời đi, tuyệt không có người nào ngăn cản.
Xét theo mặt khác, nàng sớm đã đạt được sự tín nhiệm của những người này, đồng thời chuẩn bị tầng tầng lớp lớp rồi.
Nếu không, lúc ấy mình nhất định phải đối mặt một trận chiến hung hiểm.
Đó là Sinh Tử kiếp chân chính.
Cố Thanh Sơn hơi bồi hồi.
Thế nhưng vì sao bọn chúng cứ nhất định phải giữ mình lại?
Đoạn này liên quan tới tu sĩ độ Hỏa kiếp, bên trong các công pháp đều có thuyết minh, nhưng các tu sĩ ở bên trong Hỏa kiếp sẽ bị kéo đến các Thiên Cảnh khác nhau, sự việc phải trải qua thì nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Thiên Cảnh Tự Tại chỉ là một Thiên Cảnh trong vô số Thiên Cảnh, tu sĩ tới cũng có hạn, thành công độ kiếp thì lại càng ít. Những tu sĩ thành công cũng có rất ít người có thể tìm kiếm bí mật phía sau của Thiên Cảnh Tự Tại.
Bọn họ có thể còn sống trở về là tốt lắm rồi.
Cho nên phần ghi chép trong các công pháp, những thứ liên quan tới Thiên Cảnh Tự Tại cũng không có nhiều, cũng không có điều gì có thể tin một trăm phần trăm cả.
Cố Thanh Sơn nhìn khắp bốn phía.
Những người này chỉ cao hơn mình một cảnh giới, lại dám ngăn mình lại...
Cố Thanh Sơn mở miệng nói: "Ta cảm thấy rất kỳ quái, lẽ ra chúng ta không quen biết, không oán không cừu, tại sao các ngươi phải ngăn cản ta độ kiếp? Chẳng lẽ là không muốn thấy người khác thành công?"
Những tu sĩ kia nhìn nhau.
Một người cười nói: "Cái này không thể nói cho ngươi."
Người còn lại nói: "Đã tới thì ở lại đi, đừng ép chúng ta ra tay."
"Đúng, đánh nhau thì hai bên đều không vui, dù sao sau này còn phải ở chung." Người thứ ba nói.
Cố Thanh Sơn cười một tiếng.
"Các ngươi giống như chưa làm rõ một việc." Hắn nói.
"Việc gì?" Có người hỏi.
"Cản đường Kiếm tu thì phải chuẩn bị chịu chết."
Hắn biến mất tại chỗ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt một tu sĩ, trường kiếm vung về phía trước một cái.
Tu sĩ kia thay đổi sắc mặt, động tác tay cũng không chậm.
Chỉ thấy một cái khiên nhỏ đột nhiên xuất hiện, muốn ngăn trở kiếm của Cố Thanh Sơn.
Keng!
Một tiếng động to lớn vang lên, tấm thuẫn đã chặn được trường kiếm.
Nhưng ở thời điểm kiếm và khiên giao nhau, sau lưng tu sĩ kia bỗng nhiên xuất hiện một luông kiếm, trực tiếp chém hắn thành hai đoạn.
Bí kiếm, Yến Quy!
Một kiếm giết một người.
Cố Thanh Sơn biến mất lần nữa, xuất hiện ở trước người một tên tu sĩ khác.
Có điều tu sĩ kia phản ứng cực nhanh, ngay lập tức thối lui về phía sau mấy trượng, thoát khỏi phạm vi công kích của trường kiếm.
Tu sĩ thở dài một hơi, lớn tiếng nhắc nhở:
"Coi chừng, hắn biết thân pháp của chủng Không Gian!"
Tiếng nói im bặt.
Trường kiếm của Cố Thanh Sơn vẫn chém xuống như cũ, ở cách đối phương mấy chục mét, bỗng dưng giết chết đối phương.
Bí kiếm, Truy Mệnh.
"Khi ngươi cách kẻ địch mười trượng đổ lại, ngươi có thể cách không trảm."
Vẫn là một kiếm, vẫn giết một người như cũ.
Mấy tên tu sĩ khác thấy vậy, trong lòng thầm run lên.
Tu sĩ Du Tầm cảnh đầu tiên chưa kịp phản ứng thì đã bị giết chết.
Tu sĩ thứ hai chính là Không Luân cảnh, đã kịp phản ứng lại, nhưng vẫn bị giết chết.
Tu vi cảnh giới của bọn chúng đều không hơn kém Kiếm tu này lắm, nhưng ngay cả một kiếm của hắn cũng không ngăn cản được.
Hai lần giao tranh, các tu sĩ chết mất hai đồng bạn.
Các tu sĩ còn lại tụ tập lại cùng nhau ngay lập tức, thận trọng kéo dài khoảng cách với Cố Thanh Sơn.
Một tên tu sĩ kêu lên: "Kiếm thuật của hắn quá kinh khủng, xem ra Trình lão nhất định phải đích thân đến đây mới có thể đối phó được hắn."
Lúc này một tràng âm thanh ồn ào vang lên dưới chân trời.
Mọi người cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông già đã tới đình viện.
"Là Trình lão!"
"Tốt, Trình lão tới rồi!"
" Lần này thì không có vấn đề gì nữa."
Mấy tên tu sĩ vui mừng.
Cố Thanh Sơn nhìn xuống theo ánh mắt của bọn chúng, chỉ thấy ông lão kia tóc trắng phơ, tay cầm một cái tẩu thuốc dài.
Người này chính là người lợi hại nhất của bọn họ sao?
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm ông lão kia.
Ông lão kia híp mắt, cẩn thận nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Ông già mở miệng nói: "Thằng oắt, ngươi..."
Lão đột nhiên biến sắc, hai tay nhanh chóng bắt quyết.
Trong giây phút ấy, kiếm ý trong hai mắt Cố Thanh Sơn trào lên.
Trảm Hồn Chân Đồng!
Lão già đột nhiên biến mất, bị Đồng thuật của Cố Thanh Sơn kéo vào không gian hư vô, hung hăng chém một kiếm.
Tất cả xảy ra trong chớp mắt.
"A? Không chết sao? Đúng là có chút bản lãnh!" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Lão già chợt xuất hiện ở chỗ cũ, nét mặt ít nhiều cũng có chút sợ hãi không thôi.
Lão không bị thương.
Có thể không tổn hại một sợi lông tóc nào trong lúc Cố Thanh Sơn gây khó khăn bất ngờ, chứng tỏ thực lực của lão già cũng khá kinh người rồi.
"Kiếm Đồng? Thật sự là pháp môn hiếm thấy! Kiếm thuật rõ ràng còn chưa tới trình độ kia, thế nhưng đã nghĩ ra cách làm để thu liễm uy lực của phi kiếm."
Lão già bay lên, bay bổng lơ lửng ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
Mắt thấy Cố Thanh Sơn nắm chặt trường kiếm, lão già lại nở nụ cười.
Lão chuyển đề tài: "Đáng tiếc, thần thông này của ngươi không làm ta bị thương được! Ta có thể điều động sức mạnh của năm tu sĩ Không Luân cảnh, tạm thời nâng thực lực tới Ba Ngàn Thế Giới cảnh."
Cố Thanh Sơn nói: "Nếu như ngươi thực sự là Ba Ngàn Thế Giới cảnh, tại sao không tới giết ta?"
Ba Ngàn Thế Giới cảnh là cảnh giới của nhân vật như Tạ Cô Hồng, mà trước mắt Cố Thanh Sơn chỉ là Du Tầm cảnh, còn cách Ba Ngàn Thế Giới cảnh hai cấp lớn, thật sự đánh nhau thì không phải là đối thủ.
Lão già thản nhiên nói: "Nói cho ngươi cũng không sao. Đây là thần thông phòng ngự của ta, mượn sức mạnh của năm người, nhưng cũng có quy luật nghiêm khắc: Ta chỉ có thể phòng ngự, không thể tấn công."
"Nói cách khác, không làm gì được ngươi, ngươi cũng không làm gì được ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng là như thế, cho nên ngươi nhất định phải đối mặt với một sự lựa chọn." Lão già nói.
"Lựa chọn gì?"
"Sự sống chết của Trĩ La cô nương."
Cố Thanh Sơn im lặng, sát khí trong người cuộn trào mãnh liệt.
Bảy trăm thanh trường kiếm đồng thời hiện ra từ phía sau hắn, phát ra từng tiếng nổ ì ùng.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
"Không phải, ta chỉ nói sự thật."
Lão già dừng một chút, tiếp tục nói: "Mặc dù đỉnh Thiên Cảnh Tự Tại rất chắc chắn, phương pháp phòng ngự của Trĩ La cũng rất nhiều, nhưng dù sao cũng sẽ có một ngày núi của nàng sẽ bị chúng ta phá hủy, nàng cũng sẽ bị chúng ta giết chết."
"Dù sao cũng sẽ có một ngày" ư?
Xem ra tạm thời Trĩ La sẽ không có vấn đề gì.
Cố Thanh Sơn hơi buông lỏng một chút.
"Ta tưởng đám các ngươi không giết mà chỉ giữ người lại thôi chứ?" Hắn nói.
Lão già đáp: "Thực lực của nàng ta quá yếu ớt, lại có được một ngọn núi ở đây, còn bố trí mánh khoé phòng ngự tầng tầng ở trong núi, hơn nữa có thể nghĩ biện pháp để ngươi độ kiếp thành công. Ta tính toán sơ qua một chút, thiện công của nàng đã dùng không ít."
"Cho nên ngươi có thể giết nàng mà không cần kiêng kỵ điều gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, cái này là một mặt, quan trọng hơn chính là trong lòng ngươi lo lắng cho nàng, nếu như ngươi không đi, vậy thì chúng ta có thể hứa với ngươi là sẽ không giết nàng."
Lão già híp mắt, cười như một con sói hoang xảo trá tàn nhẫn.
"Bây giờ ta muốn giết ngươi rồi." Cố Thanh Sơn nói khẽ.
Lão già lắc đầu, cố ý thở dài nói: "Ngươi không giết được ta, thần thông của ta có thể kéo dài nửa canh giờ. Trong thời gian này, một là ngươi độ kiếp thất bại, hai là ngươi sẽ rời khỏi nơi này, căn bản sẽ không chờ được đến khi thần thông của ta kết thúc."