“Được.”
Bàn bạc đã xong.
Diệp Phi Ly rút Vong Xuyên Ly Hồn Câu ra.
Cố Thanh Sơn một tay cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm, một tay cầm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.
“Còn năm giây nữa, chuẩn bị.”
Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly nín thở, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Cố Thanh Sơn cũng trở nên nghiêm túc.
Không biết vì sao, trong thời khắc vô cùng quan trọng này, trong lòng hắn bỗng toát ra một ý niệm không liên quan.
Lục Giới Thần Sơn kiếm, Vong Xuyên Ly Hồn Câu, Trấn Ngục Quỷ Vương trượng…
Đây đều là ba thần khí của Hoàng Tuyền.
Những người như mình lại có thể dựa vào năng lực của ba món thần khí, vượt qua người phàm và đẳng cấp của người theo hầu Thần, đi tính kế giết những tồn tại khủng khiếp như Linh hồn Kỳ Quỷ.
Vậy thì…
Lục Đạo Luân Hồi chân chính mạnh biết chừng nào?
.........
Ba,
Hai,
Một,
Thuật Hư Mộng Song Song chấm dứt.
Linh hồn Kỳ Quỷ vừa mới từ hư không trở về trong hoa viên, chuẩn bị tìm con kiến biết nấu ăn kia.
Đột nhiên.
Bên tai nó truyền đến tiếng huýt sáo chói tai.
…Âm thanh Câu Hồn của Diệp Phi Ly!
“Không xong rồi!”
Linh hồn Kỳ Quỷ thất thanh nói.
Nó muốn đối phó với tiếng huýt sáo này, nhưng trước đó lại không có phòng bị gì cả, trong lúc vội vã đã bị trúng chiêu.
Hồn thể của quái vật bất động trong chốc lát.
Lúc này có một bàn tay vươn ra, không sớm không muộn, ngay tại khoảnh khắc này, nhẹ nhàng đập xuống thân nó.
Có người nhẹ giọng nói:
“Tỉnh mộng rồi.”
…Cố Thanh Sơn, Thần thông Lôi Điện, Kinh Mộng!
Quái vật hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Nó hoảng sợ phát hiện, tất cả cây cối, đài phun nước, thảm cỏ, hoa lá trước mắt đều dần dần hóa thành hư vô.
Hoa viên đang biến mất!
Ngay cả dòng chảy hỗn loạn của hư không cũng đang biến mất!
Thi thể người cá không đầu giơ tấm khiên, về lại trong hư không.
Đôi mắt trên tấm khiên đột nhiên trợn to.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Mấy người kia đều bị nó giết hết rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn sống!
Đôi mắt run rẩy không ngừng, nhưng không thể nhúc nhích được tí nào.
Nếu có thể, nó thật sự muốn hét to một tiếng.
Không thể nào!
Rõ ràng máu thịt và linh hồn của mấy người này đều bị mình ăn sạch rồi mà.
Sao bọn chúng vẫn còn sống?
Chỉ thấy mấy người này đang đứng vây quanh nó thành một vòng tròn, cẩn thận phòng bị từng cử động của nó.
Một thanh trường câu đột nhiên vươn đến, để ở đồng tử trên tấm khiên, dùng sức kéo về…
“Ra rồi!”
Diệp Phi Ly quát lên.
Chỉ thấy thanh trường câu mang theo một cục gì đó màu xám trong suốt, bay từ trong đôi mắt trên tấm khiên đi ra.
Cố Thanh Sơn im lặng không lên tiếng, cầm Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng trên tay, hung hăng đâm vào khối màu xám kia.
“Linh Hồn Tiêu Tán” phát động!
Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng hơi động đậy, phát ra từng đợt âm thanh nhai nuốt.
Khối màu xám dùng tốc độ thị lực có thể thấy được mà nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nhưng sắc mặt mọi người chẳng có gì vui mừng.
Con quái vật này quá kỳ dị.
Dựa theo cách nói của Cố Thanh Sơn, thể hỗn hợp của những linh hồn và máu thịt người chết, cũng không phải chân thân của quái vật.
Nó chỉ là bám vào trên đống đồ vật này.
Cho nên rất nhiều lúc, kẻ địch của nó cho rằng chỉ cần giết chết đống bầy nhầy này là có thể giải quyết được nó, mà không biết nó chỉ nhờ vào một loại thuật pháp để thao túng thể hỗn hợp ấy.
Nó chân chính, đang tùy thời cơ mà phát động.
Thông thường, thời điểm này cũng là lúc Linh hồn Kỳ Quỷ giết lại kẻ địch.
Nhưng tình hình lần này lại khác.
Cố Thanh Sơn nhờ vào hai loại thuật thế giới, đã xem hết các trận chiến đấu của nó.
Nó đã không còn cơ hội nữa rồi.
Cố Thanh Sơn giơ Lục Giới Thần Sơn kiếm lên…
Bí kiếm, Viên Nguyệt Liên Trảm!
Một ánh sáng trắng ánh lên trong hư không tối đen.
Ngay sau đó, ba mươi vầng trăng hình vòng cung hợp lại thành một, tạo thành một vòng trăng tròn.
Trăng tròn bao bọc thể hỗn hợp ở bên trong.
… Chém!
Trường kiếm như nước mùa thu lóe lên rồi biến mất.
Trong hư không, dường như có vật gì đó bị phá ra.
Đây là thuật pháp hộ thân của Linh hồn Kỳ Quỷ!
Ở trước “Đoạn Pháp” của Sơn Nữ, thuật pháp hộ thân của nó bị đánh tan rồi!
Tiếng kêu thảm thiết chói tai xuyên qua hư không, truyền khắp mười phương.
Trong nháy mắt, một bóng đen từ trong trăng tròn xông ra, nhẹ nhàng vút qua một cái, liền thoát ra khỏi vòng vây của mọi người.
“Đám sâu kiến kia, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.”
Quái vật rõ ràng là bị thương, trong giọng điệu tràn ngập ý căm hận và độc ác.
Đại Ca cao giọng nói: “Nhất định không được để nó chạy!”
Cố Thanh Sơn không lên tiếng.
Trên giao diện Chiến Thần, hắn nhìn hạng mục “Danh hiệu Chiến Thần”, đổi “Thần Uy Tướng Quân” tăng tốc độ công kích thành “Tinh Hỏa Chiến Thần”.
“Tinh Hỏa Chiến Thần” là năng lực hệ Thần Bí hệ Nhân Quả!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn nhìn vào khoảng không, thấy bóng đen kia sắp biến mất ở cuối tầm mắt, thần niệm nhẹ nhàng khẽ động.
Kỹ năng danh hiệu: Chinh Phục, lập tức phát động!
Trong chốc lát.
Chỉ thấy bóng đen bay vèo trở về.
“Ha ha ha ha, đánh vỡ thân thể chứa linh hồn và huyết nhục của ta? Tốt quá rồi, cuối cùng ta cũng không cần bị quản chế bởi lời thề của Thần Sinh Mệnh, ta phải giết ngươi!”
Bóng đen nhe răng cười: “Con kiến kia, đi chết đi!”
Nó nhằm thẳng vào Cố Thanh Sơn.
Bóng đen quả thực rất nhanh!
Lúc Cố Thanh Sơn nhận ra nó, nó đã tới trước mặt hắn rồi.
Hắn chỉ kịp miễn cưỡng chặn lại.
Ngăn chặn…
Cố Thanh Sơn đột nhiên phẫn nộ quát: “Chết!”
Trong nháy mắt, hắn bị khơi dậy huyết tính, hoàn toàn từ bỏ việc phòng thủ.
Hắn bỏ Lục Giới Thần Sơn kiếm xuống, từ trong không trung bắt lấy một thanh trường kiếm khác.
Trường kiếm đâm về phía trước…
Bí kiếm, Yến Quy!
“Không! Vì sao ta không thể vào trong linh hồn của ngươi được?”
Bóng đen trúng một kiếm, kêu thảm thiết thối lui.
Dưới lực va đập lớn, Cố Thanh Sơn cũng không thể không lùi về sau vài bước.
Hắn nhìn thoáng qua dòng nhắc nhở.
[Ngài đã nhận được sự bảo vệ đồng thời của Món Quà Vĩnh Dạ và Món Quà Cơn Gió Loạn Kiếp, đã trừ khử một lần công kích của đối phương.]
[Số lần còn lại: hai lần.]
[Thời gian khôi phục: ba ngày.]
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở phào.
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi thời khắc sinh tử đến, vẫn khiến cho người ta không kìm được mà sợ hãi.
Hắn nhìn về phía đối diện.
Bóng đen bị đâm trúng một kiếm, lùi về sau, lại bị một kiếm do Yến Quy hóa thành đâm từ sau lưng,
Trúng hai kiếm này, bóng đen hoàn toàn bất động.
“Việc này… không thể nào… Ngươi chỉ là một con kiến, là thức ăn của ta…”
Bóng đen thì thào, không cam lòng tuyệt vọng nói.
Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu, nói: “Từ khi sinh ra ngươi đã mạnh mẽ hơn vô số chúng sinh, nhưng sự kiêu ngạo của ngươi đã ngăn trở ngươi làm một việc, cho nên ngươi sẽ có kết cục như ngày hôm nay.”
“Việc gì?”
Bóng đen hỏi.
Cố Thanh Sơn thu Địa kiếm, nhớ tới mình đã thấy được cuộc đời của bóng đen, nói: “Ngươi có được sinh mệnh dài như vậy, lại chỉ biết ăn, không biết trở nên mạnh mẽ, đây mới là nguyên nhân ngươi thua.”
Bóng đen trở nên im lặng.
Trong những năm tháng dài vô tận, không ai có thể giết chết nó.
Nhưng hôm nay, nó cứ thế chết đi trước mắt một con kiến như thế này, không có nổi một chút tôn nghiêm.
Nó không thể nói thêm gì nữa.
Thân hình của nó dần dần tiêu tán, cũng không thể nói thêm được gì.
Nó chết rồi.
Chết do thần thông của Địa kiếm: Địa Quyết.
[Địa Quyết: chém chết tất cả mọi tồn tại.]
[Mục tiêu ngài cần giết càng mạnh, hồn lực mà Địa Quyết cần càng nhiều.]
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực còn lại của mình.
Trống rỗng.
Hồn lực có được nhờ giết chết con quái vật này chưa xuất hiện.
Giao diện Chiến Thần dường như đang xác nhận cái gì đó.
Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.
… Sự mệt mỏi mãnh liệt trào đến, khiến hắn không kìm được phải than một tiếng.
Từ khi chiến đấu bắt đầu, hắn tổng cộng dùng thuật Hư Mộng Song Song, biểu diễn, Gặp Lại Ngươi Một Lần, thuật Hồi Tưởng Ký Ức, Kinh Mộng, danh hiệu Chiến Thần: Thần Uy Tướng Quân, Bí kiếm Viên Nguyệt Liên Trảm nâng cấp của Nguyệt Trảm, Linh Hồn Tiêu Tán của Trấn Ngục Quỷ Vương Trượng, Đoạn Pháp của Lục Giới Thần Sơn kiếm, danh hiệu Chiến Thần: Tinh Hỏa Chiến Thần, các Món Quà của thần giáp, Địa Quyết của Địa kiếm, cùng với Trấn Hồn và Câu Hồn của Diệp Phi Ly mới có thể giết chết được quái vật.