Cho nên nhân tộc không thể nào có được hai thanh kiếm kia.
Luôn ở dưới sự theo dõi...
Cố Thanh Sơn chợt đứng lên.
Hắn đột nhiên nghĩ tới thông tin mới có được vừa rồi.
Có tu sĩ của nhân tộc rơi vào thế giới hoang cổ.
Cung chủ Hoang Vân, Tạ Cô Hồng!
Tạ Cô Hồng mất tích trong chính thời gian này.
Những phong chủ của hoang vân Thiên Cung kia, cho rằng Tạ Cô Hồng đã thất thủ ở thế giới hoang cổ, cho nên mới dám xuống tay với ba người đệ tử của phong chủ.
Sau lưng những phong chủ kia là thần linh.
... Suy đoán như vậy, vào lúc này, ngay cả thần linh cũng không biết Tạ Cô Hồng chết hay chưa chết.
Vào khoảng thời gian này, Tạ Cô Hồng biến mất, không ai tìm được ông ấy.
Dựa theo thông tin lấy được sau đó, ông ấy đi sâu vào thế giới hoang cổ, chém chết một con ma vương thánh lực, khiến cho tinh thần của bĩnh sĩ nhân tộc vô cùng phấn chấn.
Không sai, là ông ấy.
Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
Chính là lần này, là thời khắc duy nhất để nhân tộc thoát khỏi sự giám sát của thần linh.
Tạ Cô Hồng đã đến thế giới hoang cổ!
Ông ấy, nhất định đã gặp được chuyện gì đó...
…
Thần vương điện tọa lạc tại Thiên Ngoại Thiên của Thiên giới Nguyên thủy.
Mỗi vị thần linh đều có cung điện của riêng mình, độ cao của Thiên Ngoại Thiên nơi mỗi cung điện tọa lạc đều tương ứng với thân phận và địa vị của người sở hữu.
Thần vương điện nằm tại nơi tối cao của Thiên Ngoại Thiên.
Về chuyện này, Nhân tộc không rõ ràng lắm. Duy chỉ có trong lòng các thần linh tự hiểu, tuy không cần nói ra nhưng mỗi người đều ngầm hiểu thân phận cao thấp của đối phương.
Đêm trước lễ đăng cơ.
Thần Băng Sương Giá Rét không chịu ngồi yên trên Thần vương tọa.
Hắn ở trên đỉnh Thần vương điện, yên lặng nhìn xuống cảnh vật Thiên Ngoại Thiên dưới chân mình, thậm chí là toàn bộ nguyên thủy thiên giới. Đây là nơi cao nhất của nguyên thủy thiên giới.
Hai gã thần linh bay lên, lơ lửng giữa khoảng không dưới chân Thần vương. Bọn họ bẩm báo: “Bệ hạ, Nhân tộc phái sứ giả đến đây hỏi sau khi đại chiến kết thúc an bài như thế nào?”
Thần vương yên lặng một hồi, ra lệnh: “Các môn phái Nhân tộc cần chọn ra những hạt giống ưu tú, đến Thần cung tu hành để nâng cao năng lực chiến đấu.”
“Các thần cung đều phải phái chuyên gia chịu trách nhiệm dạy dỗ bọn chúng, những người đứng đầu các Thần cung không cần phải tự mình xuất trận. Bọn họ còn phải chuyên tâm nghiên cứu năng lực chiến đấu của con người thời cổ đại để nâng cao sức mạnh của bản thân.”
Chiến sự mặc dù là chuyện nơi tiền tuyến nhưng cũng không thể xem nhẹ, năm nay Thần cung phải thay phiên nhau gia cố trận địa tiền tuyến, đốc thúc việc sản xuất và xây dựng các thiết bị chiến tranh quy mô lớn, chọn ra những người có tay nghề giỏi, nâng cao đãi ngộ và địa vị cho họ, còn cần phải khen ngợi họ khi cần thiết.”
“Ngoài ra, lệnh Nhân tộc phái đi một nhóm tử sĩ có sở trường về ẩn nấp thám báo, tìm hiểu các loại tình báo và tin tức.”
“Nghe rõ chưa?”
“Rõ, tuân lệnh Thần vương.” Hai gã thần linh cung kính lui xuống.
Thần vương khôi phục vẻ trầm tĩnh, tiếp tục đửng ở trên đỉnh thần điện, nhìn chăm chú vào toàn bộ thế giới.
Giây lát.
Thần Kim Diễm từ phía dưới bay tới. Hắn đánh giá Thần vương, nói: “Thần vương của Thần tộc, Thần Băng Sương Giá Rét, ngươi khiến ta phải nhìn với con mắt khác xưa.”
“Lẽ nào trong quá khứ ta là một Thần vương mê muội vô năng?” Thần vương hỏi.
“Thẳng thắn mà nói, tuy không đến mức như vậy nhưng cũng không thể so với ngươi của bây giờ.” Thần Kim Diễm nói.
Thần vương hờ hững nói: “Nếu ngươi cũng như ta, rõ ràng biết mình sẽ bị giết bởi một kẻ thù bất khả chiến bại, có thể ngươi sẽ còn cố gắng làm tốt hơn cả ta.”
Suy nghĩ một hồi, Thần Kim Diễm không khỏi gật đầu. Hắn hơi có chút cảm khái. Cái chết quả nhiên là động lực lớn nhất, cho dù là thần linh cũng không ngoại lệ.
Lúc này lại có vài vị thần linh bay đến, có chút chuyện thỉnh cầu Thần vương ra chỉ thị. Thần vương suy nghĩ một chút, nói ra vài câu liền an bài mọi chuyện thỏa đáng. Mấy vị thần linh chăm chú lắng nghe, thần sắc dần dần tăng thêm vài phần cung kính. Đợi cho Thần vương nói xong, bọn họ mới thi lễ trước mặt Thần vương, sau đó liền bay đi.
Lúc này Thần vương mới đặt câu hỏi: “Chuyện của ngươi giải quyết thế nào?”
“Thần Kim Diễm lắc đầu nói: “Cái tên Nhân tộc kì quái đó đã giết rất nhiều thái cổ binh sĩ, thay đổi toàn bộ chiến cuộc, xong lại đột nhiên biến mất.”
“Ngươi có ý kiến gì không?” Thần vương hỏi.
Thần Kim Diễm biểu tình có chút ngưng trọng: “Lấy tiêu chuẩn thực lực của Nhân tộc mà xem xét thì tu vi của người này cùng lắm chỉ đến khoảng không cảnh giới, nhưng kiếm thuật đã đạt đến kiếm tiên đại thành chi cảnh.”
Hắn tiếp tục nói: “Ta nghĩ hắn là Cố thanh Sơn.”
Thần vương dừng một chút, nói: “Kế tiếp ngươi có kế hoạch gì không?”
Thần Kim Diễm nói: “Ta hoài nghi hắn đến Ma giới, bằng không thì trốn trong một môn phái nào đó, ta cần nhiều người hơn để điều tra việc này.”
Thần vương sảng khoái nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ phái thêm người tới giúp ngươi.”
“Mặt khác, ta cho rằng ngươi nhớ nhầm, ngươi nên khai thác manh mối từ lôi linh. Cho tới bây giờ, Nhân tộc chưa từng nắm giữ lôi linh.”
Thần Kim Diễm như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Lúc này Thần vương liền gọi tới năm vị thần linh, phân phó bọn họ nghe theo sắp xếp của Thần Kim Diễm.
“Được rồi, các ngươi đi đi, phải bắt được hắn.” Thần vương phân phó xong, cảm khái lắc đầu nói: “Bộ tộc chúng ta chẳng những bị Thái Cổ tộc khi dễ, không ngờ đến bây giờ vẫn còn bị Nhân tộc giết hại, lẽ nào tộc chúng ta lại có số mạng gian nan như vậy?”
Hắn thần sắc bình tĩnh, giọng nói thong thả, nhưng lại khiến trong lòng các vị thần linh dâng lên một nỗi bi thương.
Thần linh Kinh Diễm nhất thời rơi vào yên tĩnh. Nhớ lại mấy vạn năm trước, hắn không khỏi thở dài, nói: “Không có cách nào, cho tới bây giờ chúng ta đều không thể chiến thắng Thái Cổ tộc.”
Thần vương đột nhiên giận dữ hét: “Không, nếu đã biết trước tương lai, chúng ta sẽ thay đổi nó! Ta nhất định phải tìm ra cách thay đổi tình cảnh của chúng ta!”
“Ta thề, nhất định phải thay đổi những thứ đã được định sẵn, thế giới này phải do các thần linh chúng ta thống trị!” Thanh âm của hắn truyền khắp toàn bộ Thiên Ngoại Thiên.
Trong lúc nhất thời, tất cả thần linh đều ngừng việc đang làm trên tay lại, lẳng lặng lắng nghe Thần vương rít gào.
“Thần Sức Mạnh, ra cho ta!” Thần vương lại nói.
Cùng với mệnh lệnh của Thần vương, một vị thần linh tỏa quang huy sáng rực bay lên từ một nơi không xa Thần vương điện. Đối mặt với tất cả thần linh, Thần Sức Mạnh nghiêng đầu nói: “Thần Băng Sương Giá Rét, ngươi có chuyện gì?” Dựa theo lời kể của Thần Kim Diễm, hắn chính là Thần Băng Sương Giá Rét - kẻ tranh đoạt vương vị.
Thần vương nhìn hắn ta chăm chú, nghiêm nghị nói: “Chúng ta bị chèn ép quá lâu, Thần Sức Mạnh, lẽ nào ngươi cam tâm để bộ tộc chúng ta vĩnh viễn như vậy sao?” Dừng một chút, bổ sung: “Ví như ngươi thân là vương giả, nhưng lại đi nịnh bợ lấy lòng kẻ địch, ngươi nghĩ xem, vương giả này thành cái gì rồi?”
Thần Sức Mạnh nhìn Thần vương, không nói lời nào.
Thần vương nói: “Thần Sức Mạnh, ngươi hãy nghe cho kỹ, kế tiếp ta sẽ chọc giận người đứng đầu thái cổ, ta căn bản không sống tới năm năm, thế nhưng ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thay đổi số phận bộ tộc chúng ta.”
“Nếu như ta chết, ngươi chính là vị Thần vương kế tiếp.”
Thần Sức Mạnh cả người chấn động.hỏi lại: “Ngươi nói có thật không?”
“Thần vương tuyệt đối không nói xạo, nhưng ngươi phải nhận lời ta, nhất định không được khiếp đảm hay trốn tránh, ngươi chỉ cần đi theo con đường mà ta vạch sẵn, sẽ có một ngày giành được thắng lợi.” Thần vương nói.
Nét mặt Thần Sức Mạnh dần thay đổi.
Hắn ta thở dài một tiếng, nói: “Đây là một con đường không thể quay đầu.”
Đang lúc nói chuyện, hắn ta đã quỳ trên mặt đất.
“Thần vương bệ hạ, ta nguyện ý đi theo con đường của người, dẫn dắt cả tộc ta đi đến thắng lợi, dù cho điều đợi ta phía trước là cái chết.” Thần Sức Mạnh phát ra lời thề trang trọng.