Ngữ khí của Isha chợt trở nên khẩn thiết: "Không phải ngài muốn biết Hoàng Tuyền đã xảy ra chuyện gì sao? Ngài giúp tôi báo thù, tôi nhất định sẽ nói cho ngài biết bí mật của tôi."
Giọng nói của Asmodeus trầm xuống: "Không không không, nói dối vô dụng với những tồn tại như ta, Isha à, hơn nữa, thật ra ta không hề hứng thú với địa của các cô."
Asmodeus nói: "Thật ra, thứ ta cảm thấy hứng thú chỉ có linh hồn của cô thôi Isha."
"Cô là kẻ điều khiển lá bài giỏi, ta cần cô chiến đấu thay ta, mang đến cho ta ích lợi không có gì sánh được."
Isha đột nhiên phát ra tiếng kêu oán độc: "Vậy ngài mau giúp tôi giết chết kẻ địch của tôi, tôi nguyện giả giá tất cả mọi thứ!"
Asmodeus hỏi: "Thật không? Cái gì cũng được?"
"Đúng vậy thưa ngài Asmodeus!"
"Cô dùng trật tự cấu trúc linh hồn đổi lấy, Isha, ta muốn cái này."
Isha ngây ngẩn cả người.
Giọng nói của bà ta tràn ngập sợ hãi: "Sao ngài biết chuyện này?"
Giọng nói của Asmodeus vô cùng đắc ý: "Cô là Thiên Tuyển giả xuất thân từ đảo Sương Mù, lại là tồn tại cấp đạo sư, chắc chắn cô có thể dùng bộ bài Thiên Tuyển để cấu trúc một trật tự cố định, đúng không?"
"Vậy tôi phải đánh mất bản thân, bỏ qua tất cả, biến thành tồn tại vô hình đối mặt với những cuộc chiến vĩnh hằng thống khổ trong tận thế này, tôi không làm được."
Isha điên cuồng hét lên: "Asmodeus, tôi không báo thù nữa!"
Asmodeus từ hư không hạ xuống, bóp cổ Isha.
Đột nhiên hắn ta rống giận: "Kẻ ngu ngốc nhà ngươi, ngươi hoàn toàn không biết gì về trật tự cả!"
"Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi biết trật tự là lực lượng quan trọng đến thế nào, nó sẽ mang lại lợi ích lớn lao cho cả ta và ngươi."
Ngữ điệu của ngài bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng: "Chúng sinh, vạn vật, tất cả ở trước mặt trật tự cũng đều biến thành sơn dương chờ làm thịt."
"Để chúng ta cùng nhau uống máu tươi khắp thế giới, hưởng thụ thịnh yến linh hồn tuyệt vời."
Hắn ta vừa nói vừa thoáng nghĩ trong lòng.
Có cần đi giết vài người xả giận thay Isha không?
Ánh mắt hắn ta đảo qua khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở hai thanh kiếm bên người Cố Thanh Sơn.
Lúc thấy Triều Âm kiếm, hắn ta hơi giật mình, thấy Địa kiếm, trong mắt hắn ta hiện lên một tia sợ hãi.
Asmodeus nhìn kiếm xong lại nhìn về phía người.
Bằng vào uy lực của thần mà hắn sở hữu, có thể thấy một bóng người hư ảo cầm quyền trượng trong tay im lặng đứng ở nơi đó.
Người kia có một cái đầu chó gầy yếu.
Đồng tử Asmodeus bỗng trợn trừng.
Thần Tử Vong còn đang ở đây.
"Ngài nhìn gì vậy?" Isha nhìn theo tầm mắt ngài, nơi đó một mảnh hư không, chẳng có thứ gì.
"Không, không nhìn gì cả."
Asmodeus nói.
Hắn ta quyết định sẽ không gây chuyện.
Isha không tin, ngập ngừng hỏi: "Vừa rồi những gì ngài nói là thật sao?"
Asmodeus lấy lại tinh thần, nói: "Đương nhiên! Biết bí mật của trật tự rồi, cô sẽ khóc lóc cầu xin ta giúp cô dựng nên trật tự nào đó, lúc ấy cô sẽ cam tâm tình nguyện!"
"Asmodeus, nói cho tôi biết bí mật của trật tự thật ra là gì!" Isha bám riết không tha hỏi.
"Trật tự không nhất định phải dùng để cứu thế, còn có thể có thể nô dịch chúng sinh, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?"
Asmodeus nói xong, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
Isha ngây người.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy một cánh cửa mới ầm ầm mở ra trước mắt mình.
Ngoài cửa là một thế giới hoàn toàn mới.
Asmodeus thúc giục: "Đi thôi, mau đi cùng ta, nơi này không thể ở lâu!"
Hắn ta vung tay lên, hư không vỡ ra thành một cái hố.
Hai linh hồn chui vào trong đó, biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thời gian quay lại một ngày.
Đêm trước khi Valrhona đăng cơ Nữ hoàng.
Cố Thanh Sơn mới từ Hải Dương trở về biệt thự trên đỉnh núi.
Tô Tuyết Nhi bị vây giữa lối rẽ của vận mệnh.
Chạng vạng.
Giao giới giữa Thánh Quốc và Phục Hy. (a)
(a) Giao giới: phần giao nhau. Ở đây là nói phần giao nhau giữa Thánh Quốc và Phục Hy
Trong một trấn nhỏ cằn cỗi.
Giáo đường trong trấn tuy hơi cũ nát một chút nhưng cũng may có một mục sư già còn ở đó.
Nhiều năm qua, cho dù gió táp mưa sa, cánh cổng giáo đường vẫn luôn rộng mở.
Nhưng hôm nay, cánh cổng đó lại khép chặt.
Dân chúng trong trấn tò mò đến hỏi thăm, thế mới biết nguyên do.
Có lịch sử đến gần trăm năm, chùm đèn nến mỗi khi gió thổi qua lại kêu lạch cạch kia cuối cùng cũng được sử dụng hết tuổi thọ của mình. Nó rơi từ trên trần nhà xuống.
Chùm đèn rơi vỡ hai hàng ghế ngồi, suýt chút nữa cũng đè chết vị mục sư tuổi già nọ.
Vì vậy, giáo đường không thể sử dụng tiếp.
Có lẽ phải sửa lại mấy hàng ghế, có thể là kinh hồn chưa định cần nghỉ ngơi, tóm lại, lão mục sư tuyên bố giáo đường tạm thời đóng cửa.
Cánh cửa ầm ầm đóng lại, ngăn cách trong ngoài giáo đường thành hai thế giới riêng.
Trong giáo đường yên tĩnh.
Giọng nói của lão mục sư bỗng nhiên vang lên.
Ông dùng chất giọng khàn khàn của mình nói: "Anna điện hạ, ngài là thiên tài của gia tộc Medici, là gia chủ duy nhất hoàn toàn nắm được kỹ xảo thượng cổ."
"Lão hủ cho rằng ngài là người mạnh nhất trong số các gia chủ, không cần tới nơi này mạo hiểm nữa."
Đối diện với ông, cô gái tóc đỏ nói: "Không cần khuyên nữa, tôi phải thử một lần."
Anna.
Anna đang ở đây.
Cô khoác một chiếc ba lô lớn, phong trần mệt mỏi đứng trong giáo đường.
Lão mục sư tận tình khuyên bảo: "Trong lịch sử gia tộc có rất nhiều người thừa kế vĩ đại, ai cũng dùng hết tất cả trí tuệ của mình nhưng đều không thể khiến Tử Thần thức tỉnh."
"Có vài người thừa kế gia tộc thậm chí còn tự sát trước bảo hạp ngủ say, chỉ cầu có thể thấy được Tử Thần hiện thân."
"Chỉ là mặc kệ dùng biện pháp gì, bảo hạp ngủ say vẫn chẳng hề đáp lại."
"Cho tới nay, chỉ có đại tiên tổ (b) từng mở được nó ra."
(b) Chỉ một người, không phải tổ tiên nói chung. Có thể đây là một danh xưng.
"Anna điện hạ, bảo hạp này chính là điềm xấu, lão hủ khuyên ngài vẫn nên nhanh chóng trở về đi."
"Bới nói nhảm đi, tôi chính là gia chủ, gia chủ thì nhất định phải tới thử một lần, đây là quy củ." Anna chống eo nói.
Lão mục sư nói: "Gia tộc đã không còn bao nhiêu người, vì sự truyền thừa và kéo dài của gia tộc, nhiệm vụ quan trọng hơn cả của ngài chính là bảo đảm an toàn tính mạng mình."
Anna gật đầu nói: "Ông nói đúng, tôi cũng không cảm thấy mình có thể mạnh hơn tổ tiên, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ truyền thừa này thôi."
Lão mục sư hơi giật mình.
Anna nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng cảm thấy mình mạnh hơn vị tiền bối trong lịch sử kia, tôi cũng rất quý trọng mạng sống của bản thân, làm gia chủ tới nơi này một chuyến chỉ để sau này nghĩ lại không có gì tiếc nuối thôi."
"... Hóa ra là như vậy."
Lão mục sư nhìn kỹ vẻ mặt cô, phát hiện quả thật cô không có dáng vẻ ôm hy vọng gì, lúc này mới yên tâm.
Ông chỉ sợ Anna luẩn quẩn trong lòng, không tiếc trả giá lớn để thử mở chiếc bảo hạp truyền thừa kia ra.