“Ta vẫn luôn tận lực làm việc.” Sắc mặt Đại Ca bình tĩnh, nói.
Tướng quân nhìn xung quanh, cười lạnh lùng: “Tiết lộ An Hồn hương cho những phàm nhân này, đây là sự tận lực của ngươi sao?”
Trên người Đại Ca bỗng phát ra một luồng khí u ám, ầm ầm quét sạch cả phi thuyền.
Những người đó hơi giật mình, dường như tỏ ra vẻ hơi bất an.
Cố Thanh Sơn nghe thấy có người nhỏ giọng nói một câu: “Hơi thở của Vực Sâu, đáng chết.”
Đại Ca không trốn tránh nhìn về phía tướng quân, giọng nói dần dần trở nên lạnh như băng.
“Chú ý cách dùng từ của ngươi, tướng quân.”
Hắn ta giơ tay lên.
Một luồng sương bụi ngưng tụ lại thành hình dáng của một bộ xương, bị hắn nắm trong tay.
Đại Ca nâng bộ xương khô lên, ánh mắt dừng lại ở trên đó, thản nhiên nói: “Ngươi phải hiểu rằng, chỉ dựa vào thân phận của ngươi còn chưa có tư cách chất vấn ta. Hoặc là nói, ngươi có muốn nếm thử sức mạnh ăn mòn của Vực Sâu?”
Ánh mắt tướng quân nheo lại.
Khung xương cả người hắn ta phát ra tiếng nổ rắc rắc, giống như đang khống chế sự phẫn nộ khó nói nào đó.
“Người đứng đầu vương miện ngôi sao, ta cũng biết thân phận cao quý của ngươi.”
Tướng quân đột nhiên phẫn nộ hét to: “Nhưng dựa theo ước định thời cổ đại, sau khi ngươi bị lưu đày thì nên bảo vệ An Hồn hương, vậy mà từ trước tới giờ ngươi đều chưa từng xuất hiện, chưa từng!”
Đại Ca cười lạnh nói: “Nơi ta phải bảo vệ còn nhiều lắm, chẳng lẽ phải ngày ngày lượn lờ trước cửa các ngươi mới cho là bảo vệ sao? Ngươi xem là chó trông nhà chắc?”
Tướng quân không dám nói tiếp, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Các trưởng lão đã tập trung lại rồi, chuyện ngươi vi phạm lời thề thời viễn cổ bọn họ đã biết hết.”
Ánh mắt Đại Ca dịch chuyển, nhìn vào khoảng không nói: “Các vị trưởng lão của An Hồn hương, ta biết các vị đang nhìn vào nơi đây, cho nên ta phải nói rõ ràng tình hình lần này.”
“Các vị tuy rằng nhờ dựa vào sức mạnh thời viễn cổ, được bảo vệ hoàn toàn, nhưng đồng thời cũng khiến tin tức của các vị bị tắc nghẽn.”
“Kỷ nguyên Hỗn Loạn đã đến rồi, tận thế ở thế giới song song đang chiếm lấy Vực Sâu, dần dần mở rộng về hướng dòng chảy hỗn loạn của hư không. Ta với tư cách là người bảo vệ của An Hồn hương, lần này đặc biệt đến thông báo chuyện này.”
Bầu không khí tĩnh lặng.
Chốc lát.
Một giọng nói già nua vang lên:
“Thông báo của ngươi rất cần thiết, đây là dù sao cũng là chức trách của ngươi, nhưng vì sao ngươi lại vi phạm lời thề, tiết lộ tên của An Hồn hương?”
Một giọng nói khàn khàn khác vang lên:
“Phải hiểu rằng một khi tên bị lộ ra, trong hư không vô tận, sẽ có một sự tồn tại nào đó phát hiện ra nơi này, đây là sự thất trách của ngươi.”
Đại Ca lập tức nói: “Không! Ta là vì tuân thủ lời hứa, nên mới nói tên của An Hồn hương với một số người.”
Một giọng nói nữ già nua khác vang lên, nghi ngờ hỏi: “Tuân thủ lời hứa? Ngươi hãy nói cho rõ ràng.”
Đại Ca nhìn về phía đám người Cố Thanh Sơn, cắn răng, dứt khoát nói: “Dựa theo lời thề ngày xưa, ta phải bảo vệ bí mật của An Hồn hương, tìm kiếm tất cả những phương pháp khiến An Hồn hương trở nên lớn mạnh, điều này các vị có thừa nhận không?”
“Chúng ta thừa nhận, hãy nói thẳng vì sao ngươi vi phạm lời thề này đi.”
Đại Ca nói: “Ta chưa bao giờ vi phạm lời thề, lần này đến đây, một là thông báo tin tức bên ngoài, hai là dựa theo lời thề ngày xưa, tìm mấy nhân tài đặc biệt, gửi đến An Hồn hương, để mở rộng lực lượng của An Hồn hương.”
Xung quanh yên lặng.
Tướng quân bật cười đầu tiên: “Chỉ dựa vào vài người bọn họ thôi sao?”
Hắn ta làm vẻ ra oai, lần lượt nhìn Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Laura.
Cố Thanh Sơn hơi lùi về sau một bước.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đều không chịu nổi, bị sức mạnh thực chất kia ép đến nỗi quỳ gối xuống đất, đến động đậy cũng không được.
Hai tay Laura nắm chặt, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Cô bé khó chịu đến mức sắp khóc.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên:
“Đối xử với con gái vẫn nên khách khí hơn.”
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đi qua, chắn trước mặt Laura.
Laura được hắn bảo vệ, lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.
Tướng quân cười châm chọc: “Ồ? Một con kiến mà cũng dám…”
Cố Thanh Sơn ngắt lời hắn ta, thản nhiên nói: “Đừng tưởng thực lực mạnh là có thể bắt nạt các bạn nhỏ, ngươi còn nói thêm câu nữa ta sẽ cho ngươi chết ở đây.”
Tướng quân ngẩn người, hai mắt bỗng ngập tràn tức giận.
Chưa có người nào dám uy hiếp hắn ta trước mặt nhiều người như vậy.
Người này muốn chết hả!
Hắn ta nhe răng cười, chuẩn bị rút binh khí ra thì lại bị một tiếng quát chói tai cắt ngang.
“Dừng tay!”
Tướng quân ngây ngốc, dáng vẻ kiêu căng hoàn toàn bay mất.
Hắn ta thi lễ về phía hư không, cung kính nói: “Trưởng lão, phàm nhân này bất kính với ta. Theo luật pháp, phàm nhân không thể sỉ nhục thần, hắn phải chết.”
Trong hư không, có tiếng bàn bạc xôn xao.
Rõ ràng, Cố Thanh Sơn đột nhiên ra tay, làm cho những người được xưng là trưởng lão chú ý tới hắn.
Bọn họ dường như đang thảo luận gì đó.
Cố Thanh Sơn mặc kệ nơi này, đi qua đỡ Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly dậy.
“Kẻ đáng thương, nếu ta ra tay, ngươi cho rằng bản thân có thể bảo vệ được họ hay sao?” Tướng quân trầm mặt nói.
Cố Thanh Sơn chắn trước mặt ba người, nhìn tướng quân, trên mặt vô cảm nói: “Ngươi mà ra tay thì sẽ chết, tin ta đi, về chuyện này thì ta không nói dối đâu.”
Tướng quân nhìn hắn, trong lòng không ngừng nghi ngờ.
Người này, thực lực rất bình thường.
Nhưng lại dám ở trong tình huống cục diện đang bị khống chế hoàn toàn mà nói ra những lời như vậy.
Loại người này nếu không phải kẻ điên, thì là đã có chỗ dựa.
Tướng quân không biết nghĩ đến điều gì, nhất thời không nói nữa.
Trong hư không, các vị trưởng lão vẫn còn đang bàn luận.
Đại Ca liếc nhìn Cố Thanh Sơn, cũng hơi nghi ngờ.
Hắn ta cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Một lát sau.
Trong đoàn trưởng lão, có một giọng nói vang lên:
“Người kiệt xuất nhất vương miện ngôi sao, ngươi mang đến một người bảo vệ bí mật.”
“Chúng ta vừa đi tìm nguồn gốc bí mật của hắn, phát hiện ra một ít khí tức quen thuộc.”
Một giọng nói khác: “Đúng vậy, chúng ta hoàn toàn có năng lực tiếp tục tìm kiếm, vạch trần thân phận thật của hắn, nhưng chúng ta đã dừng lại… Bởi vì chúng ta nhận thấy được thân phận của hắn bị một vị tồn tại trong hư không không thể nói tên bảo vệ bí mật, chúng ta không thể kinh động đến sự tồn tại tôn quý của vị kia.”
Lại thêm một giọng nói nữa tiếp lời, tiếp tục nói: “Có lẽ là bốn chính thần, có lẽ là Người Chưởng Quản Hư Không khác… Tóm lại ngươi mang người có thân phận cao quý này đến An Hồn hương, quả thực không có vấn đề gì, chúng ta tán thành việc này.”
“Nhưng vì sao ngươi lại mang theo vài phàm nhân khác? Hi vọng ngươi giải thích lí do.”
Trong lòng Đại Ca xác định.
Hắn liếc nhìn Cố Thanh Sơn một cái.
Sau lưng tiểu tử này lại còn có người bảo vệ bí mật thay hắn, nếu sớm biết mình đã không cần phải giải thích một lúc như vậy.
Nhưng mà những người khác thì vẫn cần mình giúp một phen.
Đại Ca hắng giọng, nói: “Thanh minh một chút, ta không phải là người thất tín, mà là đang hoàn thành bảo vệ lời thề.”
Hắn đi đến bên cạnh Trương Anh Hào, vỗ bả vai Trương Anh Hào, giải thích về phía hư không: “Người này tìm được An Hồn hương, xem nhẹ bất cứ biện pháp phòng ngự nào của các vị.”
“Thật sao?” Một giọng nói già nua hỏi.
Đại Ca ý bảo Trương Anh Hào giơ con mèo kia lên.
“Nhìn thấy không, cực kỳ hiếm thấy đó, người tìm kiếm hệ Thần Bí loại Sinh Mệnh, ta đoán giá trị của nó ở An Hồn hương vô cùng lớn.”
Trong hư không không ai nói gì.
Đây dường như là một sự thừa nhận ngầm.
Đại Ca đi đến cạnh Diệp Phi Ly, chỉ vào hắn nói: “Người này có thể khiến cho Qủy Hồn thực thể hóa, hơn nữa đến vết thương trên người ta cũng có thể chữa khỏi… Một thầy thuốc chân chính, ta tin rằng những việc này đã đủ để chứng minh vấn đề rồi.”