Rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vầng thái dương ở trên bầu trời đã biến mất không thấy đâu nữa.
Toàn bộ thế giới chìm vào trong bóng tối.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Phong chủ Tây Vân nghiêm nghị hỏi.
“Chưởng môn không có ở đây, chúng ta hãy cùng nhau đi kiểm tra.”
Mấy vị Phong chủ đều gật đầu.
“Không cần dừng thi đấu, các trưởng lão sẽ giám sát, tất cả các đệ tử cứ tiếp tục.” Phong chủ núi Cổ Hà tuyên bố.
“Rõ!” Các đệ tử đáp.
Thân hình của mấy vị Phong chủ lóe lên, chui vào trong hư không, biến mất khỏi động thiên Hoang Vân.
Cố Thanh Sơn hơi chuyển động nửa mình dưới.
Xem ra chiến tranh sắp bắt đầu rồi.
Tiếp theo, mình sẽ tham gia vào trận chiến là được.
Dựa vào “kinh mộng” lôi linh, lại thêm kiếm thuật của bản thân, cùng với thực lực Kiến Không cảnh hiện tại, muốn thể hiện sự ưu tú và tài năng của một đệ tử thiên cung, hẳn là không phải việc khó gì.
Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên toàn bộ mặt đất lắc lư dữ dội.
Xem ra sự xâm lược của quái vật Hoang Cổ rất điên cuồng và tàn bạo.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ suy nghĩ.
Lại qua mấy hơi thở.
Ầm!!!
Một luồng sức mạnh siêu phàm vô song vọt vào động thiên Hoang Vân, đánh thẳng lên đỉnh núi Cổ Hà.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, toàn bộ núi Cổ Hà đã bị nổ thành mảnh vụn bay đầy trời.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Hình như có gì đó không đúng.
Hắn nhớ rõ ràng ngay cả mấy năm sau khi hắn nhập môn gặp Tạ Cô Hồng, núi Cổ Hà vẫn rất ổn.
Cố Thanh Sơn không kìm lòng nổi đưa tay bắt Liễm Tức quyết, lùi đến một góc không đáng để mắt tới nhất trong đám người.
Sau một khắc, hai cỗ thi thể từ trên trời giáng xuống.
Bịch! Bịch!
Thi thể đập lên trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Rất nhiều nữ đệ tử thét ầm lên.
Đám người rơi vào cảnh hỗn loạn.
Bởi vì thứ rơi xuống mặt đất, chính là thi thể của Phong chủ Tây Vân và Phong chủ Bích Thủy.
Đồng tử của Cố Thanh Sơn đột nhiên co lại.
Đây là chuyện gì vậy?
Trong thời đại sau này, rõ ràng hai vị Phong chủ này vẫn còn sống rất tốt, tại sao lại chết ở nơi này được?
Hắn đột nhiên cảm ứng được gì đó, liền ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy hư không của động thiên đã bị xé rách.
Vố số thần nhân tỏa ra ánh sáng rực rỡ cùng với chi chít những con quái vật dữ tợn phủ kín khắp bầu trời!
Có người tuyệt vọng la lớn: “Không! Thần linh, tại sao lại vứt bỏ chúng ta, chuyển sang giúp đỡ quái vật Hoang Cổ chứ!”
Thần linh!
Quái vật Hoang Cổ!
Bọn chúng liên thủ phát động tấn công Nhân tộc!
Tình huống này chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử đã biết.
Cố Thanh Sơn lùi từng bước về phía sau.
Hắn đã phát hiện ra, tình hình hiện tại vô cùng không bình thường.
Có nên rời khỏi đây hay không?
Nhưng mà mình vẫn chưa lấy được đồng xu Hoang Cổ có ghi chép cách khắc chế thần linh.
Tay của Cố Thanh Sơn đặt lên trên ngọc điệp luân chuyển Thiên giới, nhất thời do dự không quyết được.
Lạc Băng Ly đột nhiên xuất hiện.
Khắp người nàng là máu, lấy tay giữ chặt lấy Cố Thanh Sơn.
Ngay lập tức, Cố Thanh Sơn nhận ra tốc độ của dòng chảy thời gian ở bốn phía đã chậm lại.
Tất cả mọi người thậm chí cả thần linh và quái vật Hoang Cổ ở trên trời đều nhao nhao giảm chậm tốc độ hành động.
Lạc Băng Ly đã phát động một thần thông nào đó.
“Ta chỉ có thể kéo dài thời gian một chút thôi, bây giờ ngươi hãy nghe ta nói.”
Nàng nói rất nhanh: “Bóng Chồng thời đại này đã bị thần linh phát hiện ra, bọn chúng đang hủy diệt nơi này.”
“Ngươi không cần lấy đồng xu đó nữa, hiện tại việc duy nhất ngươi cần phải làm chính là lập tức rời đi, đi tới Bóng Chồng thời đại kế tiếp!”
“Đi mau!”
Cố Thanh Sơn nghe xong, lập tức truyền linh lực vào ngọc điệp.
Trên ngọc điệp phun ra một gợn sóng vô hình, bao phủ lấy hắn.
Vào khoảnh khắc sắp rời đi, Cố Thanh Sơn thấy tốc độ của dòng chảy thời gian đã dần dần trở lại bình thường.
Lạc Băng Ly đang hai tay bắt quyết, kích hoạt một đạo thuật pháp.
Gợn sóng vô hình xuất hiện trên người nàng.
Có vẻ nàng cũng dự định chạy trốn khỏi Bóng Chồng thời đại này.
“Ngươi đi trước, sau đó ta sẽ đi tìm ngươi.” Nàng truyền âm nói.
“Được!” Cố Thanh Sơn nói.
Trên bầu trời, đột nhiên có một thần linh phát hiện ra luồng sóng thời không ở nơi này.
Hắn ta nhanh chóng bay vút tới, giơ trường mâu sắc nhọn trong tay lên xông về phía Lạc Băng Ly.
Đây là muốn lấy mạng của nàng!
Mà lúc này pháp quyết của Lạc Băng Ly vẫn chưa được hình thành hoàn toàn, Cố Thanh Sơn cũng đã sắp sửa rời đi!
Trong ánh mắt của Lạc Băng Ly lộ ra một chút tuyệt vọng.
Khi thi triển pháp thuật thời không, tuyệt đối không thể phân tâm đi thi triển pháp thuật khác, cũng không thể ngắt quãng pháp quyết trong tay, nếu không sẽ là công lao đổ biển.
Nếu như nàng từ bỏ việc thi triển pháp thuật thời không, đương nhiên có thể chống đỡ lần công kích này của thần linh, nhưng sau đó nàng cũng bị các thần linh cuốn lấy, không có cách nào thoát thân được nữa.
Nếu như nàng tiếp tục thi triển thuật pháp thời không, sẽ trực tiếp bị thần linh giết chết.
Bất kể đưa ra lựa chọn nào, kết cục cũng là phải chết.
Với tốc độ ánh sáng, Cố Thanh Sơn quát lên: “Tiếp tục bắt quyết!”
Lạc Băng Ly quyết định rất nhanh, nghiến răng, tiếp tục biến đổi pháp ấn trong tay.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lướt qua Lạc Băng Ly, bình tĩnh nhìn về phía thần linh kia.
Trong hai con ngươi của hắn, tựa như có vô tận kiếm ảnh đang điên cuồng tuôn ra.
Trảm Hồn Chân Đồng!
Trong nháy mắt.
Thần linh biến mất khỏi thế giới này và ngay lập tức xuất hiện trở lại.
Đối với chuyện vừa mới xảy ra, hắn ta hoàn toàn không hiểu gì hết, chỉ có thể đầy cảnh giác đứng ở trên không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Nhưng đây chính là cục diện mà Cố Thanh Sơn mong đợi.
Ngọc điệp ở trong ngựuc Cố Thanh Sơn đã được phát động hoàn toàn!
Ngọc điệp kêu nhẹ một tiếng, mang theo hắn biến mất khỏi Bóng Chồng thời không này.
Lạc Băng Ly theo sát phía sau, trên thủ quyết đột nhiên phóng xuất ra một lưỡi dao sắc bén vô hình, cắt hư không ra.
Nàng lập tức chui vào trong đó, biến mất không thấy đâu nữa.
Trong làn sương mù mờ mịt lạnh lẽo, Cố Thanh Sơn đang xuyên thẳng về phía trước.
Ngọc điệp luân chuyển thiên kiếp tỏa ra sức mạnh vô hình, đưa hắn xuyên thẳng đến Bóng Chồng thế giới đặc biệt kế tiếp.
Ở cách không xa phía sau Cố Thanh Sơn, một tấm Bóng Chồng thời đại càng ngày càng sáng hơn, tựa hồ như sắp bốc cháy.
Một khắc nào đó, tấm Bóng Chồng này sáng rực đến cực độ, vỡ vụn thành mảnh trong ánh sáng chói mắt.
Nó rơi lả tả, biến mất trong lớp sương mù của thời không vô tận.
Cố Thanh Sơn cắn răng, dốc hết sức thu hồi khí tức trên người lại, không tính toán tiêu hao bố trí ra tầng tầng lớp lớp pháp trận ẩn náu.
Sự việc xảy ra quá đột ngột.
Thần linh và quái vật Hoang Cổ liên hợp lại, dốc toàn lực phá hủy toàn bộ các Bóng Chồng thời đại.
May mà vào giây phút then chốt, Lạc Băng Ly đã chạy tới kịp, nếu không đừng nói là nàng, mà ngay cả Cố Thanh Sơn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cố Thanh Sơn nhớ lại cảnh tượng vào khoảnh khắc trước đó.
Lạc Băng Ly bí ẩn không đo lường được.
Muốn kéo dài thời gian đối với một con kiến, thậm chí thi triển chặn dòng thời gian, đều là chuyện tương đối dễ dàng.
Nếu như đối tượng thi triển là một vị thần linh, thuật pháp thời gian sẽ chịu sự phản kháng kịch liệt của thần linh, có lẽ sẽ không thành công.
Thế mà vừa rồi, vào thời khắc vô số quái vật Hoang Cổ và tất cả các thần linh ồ ạt kéo đến, Lạc Băng Ly vẫn có thể kéo dài được thời gian.
Thứ nàng kéo dài là thời gian của tất cả các kẻ địch.
Việc này thật sự ghê gớm.
Thế nhưng cho dù là vậy, thì hai người cũng suýt chút nữa đã bị thần linh đuổi theo.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng suy nghĩ, nội tâm đấu tranh dữ dội.
Ở trong Bóng Chồng thời đại kia có giấu một đồng xu Hoang Cổ có thể khắc chế được năng lực của thần linh.
Sự xếp đặt của Nhân tộc thời thượng cổ đã bị phá hủy, Cố Thanh Sơn đã mất đi cơ hội tìm kiếm đồng xu đó.
Không có đồng xu đó, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến nhường nào cho bước tiếp theo đây?