Cố Thanh Sơn lặng lẽ nghĩ, lấy đũa, bắt đầu ăn lẩu.
“Nếu ngươi chưa ăn no, không ngại thì qua đây ăn cùng nhau.”
Hắn gọi quái vật.
Ngửi thấy mùi thơm, đôi mắt trên tấm khiên dần dần hướng về phía bàn linh thực.
“Đồ ăn thấp kém quá.” Nó châm chọc nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Ăn là một phương pháp giết thời gian, ngươi không ăn đấy là việc của ngươi, dù sao sau này mỗi ngày ta đều ăn ba bữa.”
Hắn dùng đũa gắp một miếng thịt từ trong nồi lẩu, chấm tương, bỏ vào miệng, ăn ngon lành.
Ăn xong miếng thịt, đũa lại di chuyển sang đĩa cá tươi ngon bên cạnh.
Ăn được một lúc, hắn bỏ đũa xuống, bưng rượu lên uống một ngụm.
Bên trong sự mát lạnh sảng khoái, có thêm ít vị cay.
Đây là rượu linh cốc cao cấp.
Chậc…
“Những tháng ngày thế này, dù cho ta làm tiên ta cũng không đổi.” Cố Thanh Sơn cảm thán một tiếng.
Hắn đặt cốc rượu xuống, tiếp tục cầm đũa.
Quái vật im lặng nhìn.
Hơn mười nghìn năm qua, nó bị nhốt ở hoa viên vắng vẻ đìu hiu, không có biện pháp làm gì được.
Vừa rồi tuy rằng ăn mấy linh hồn, nhưng căn bản không thể làm no bụng, ngược lại còn khiến cho cơn đói khát càng khó xua tan.
Con kiến bé xíu đối diện tuy rằng rất yếu đuối, nhưng lại am hiểu việc nấu một số đồ ăn để giết thời gian.
Giết thời gian…
Đôi mắt trên tấm khiên từ từ chuyển động, chăm chú nhìn vào mâm đồ ăn nóng hôi hổi.
Chốc lát sau.
Một bóng đen bay ra từ tấm khiên, nhanh như tia chớp ngồi vào bàn đồ ăn đầy áp thịt.
Thoáng cái, cả bàn thịt liền biến mất.
Quá trình này giống hệt với lúc nó tấn công đám người Trương Anh Hào.
Bóng đen bay trở về tấm khiên, cẩn thận cảm nhận mùi vị ban nãy.
Tuy rằng lực lượng có trong đồ ăn ít đến đáng thương, căn bản không thể so sánh với máu thịt và linh hồn còn sống, nhưng sau khi đã ăn rồi, vẫn chuyển hóa thành một ít lực lượng.
Tuy rằng lực lượng này bé nhỏ đến nỗi không thể cảm nhận được, nhưng có còn hơn không.
Có, bao giờ cũng tốt hơn không.
Hơn nữa nói đến mùi vị, thì đúng là rất ngon.
Giết thời gian…
Quái vật nghĩ đến đây, lại thả ra một bóng đen, đảo qua đảo lại trên bàn ăn.
Nơi mà bóng đen đi qua, mọi thứ trên bàn ăn đều trở nên sạch sẽ.
Cố Thanh Sơn bất mãn nói: “Này, ngươi ăn nhiều quá rồi đấy, để cho ta ít chứ.”
Ai ngờ nghe hắn nói vậy, bóng đen kia còn ăn nhanh hơn.
Tất cả các mọn linh thạch được chưng, xào, rán, luộc, thậm chí cả món lạnh và hoa quả, linh tửu… trên bàn ăn đều bị quái vật quét sạch.
“Thằng nhóc đáng thương, đồ ăn của ngươi đều là của ta.” Quái vật trêu tức nói.
“Tuyệt đối không được!”
Cố Thanh Sơn kêu to, cuống cuồng giơ tay cướp một bát mì.
Nhưng tuy rằng hắn nhanh, bóng đen còn nhanh hơn hắn.
Đợi đến khi Cố Thanh Sơn giơ tay giành lấy bát mì, mì đã bị bóng đen ăn sạch rồi.
Cả bàn cơm chả còn lại gì, chỉ còn mỗi một cái nồi lẩu đang sôi.
Bóng đen bay về, tiến thẳng vào trong đôi mắt.
Cố Thanh Sơn buông tay nói: “Ngươi làm vậy với ta, chẳng lẽ lần sau không muốn ăn đồ ngon nữa à?”
Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, cảm nhận được đồ ăn mới hấp thụ, hài lòng nói: “Vừa rồi là ngươi mời ta ăn.hơn nữa, ta cũng để lại cho ngươi một món còn gì.”
Cố Thanh Sơn cả giận nói: “Đó là cái nồi để nấu, không ăn được!”
Quái vật không thèm để ý đến hắn.
Cố Thanh Sơn cũng bất lực, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
Hắn nhìn về phía hư không.
Trên giao diện Chiến Thần, một hàng chữ nhỏ phát sáng không ngừng hiện lên:
[Trước thời khắc của sự sống và cái chết, ngài đã cưỡng chế phát động thế giới Đồng của ngài.]
[Thế giới Đồng của ngài vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, sức mạnh lần này cũng sắp hết rồi.]
[Thế giới sẽ tồn tại trong ba phút cuối cùng.]
[Sau ba phút, Hư Mộng Song Song sẽ bị phá hủy. Ngài và kẻ địch của ngài sẽ quay về hiện thực.]
[Hãy nắm chắc thời gian.]
Cố Thanh Sơn nhìn quét qua.
Ba phút.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn nhìn về phía quái vật, lặng lẽ phát động “Gặp Lại Ngươi Một Lần”.
“Nào, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Cố Thanh Sơn nói.
Hãy để thời gian lùi lại một chút.
Thời điểm khi người cá rút cây đinh ba màu đen đâm trúng Quốc vương, cắn nuốt linh hồn và máu thịt của y.
Cố Thanh Sơn nhắm đúng thời cơ, một kiếm chém bay đầu người cá.
Ngay sau đó, hắn lập tức hỏi Đại Ca về lai lịch của quái vật.
Đại Ca giải thích: “Đây là một loại linh hồn trong dòng chảy hỗn loạn của hư không, thuộc bên Kỳ Quỷ, hoàn toàn không có cách nào chống lại… Nó có thể sống ký sinh trong cơ thể của bất cứ sự tồn tại nào, nhờ việc ăn linh hồn và máu thịt của đối phương, lấy thể xác chuyển hóa thành binh khí và đồ phòng ngự.”
“Năng lực của nó có quy tắc không? Hay là chỉ cần nó muốn, liền có thể sống ký sinh trong cơ thể người khác?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca nói: “Tôi cũng không biết.”
Trong lòng mọi người trầm xuống.
Như vậy, quái vật này còn kinh khủng hơn nhiều so với Thần linh Hư Không gặp ở rừng cột xác hồi trước.
Ngay lúc này….
Cố Thanh Sơn dường như nhận ra điều gì đó.
Hắn tháo miếng vải đen đang che trên mặt xuống, mở mắt ra, nhìn quái vật kia một cái.
Quái vật lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, trong hai mắt của Cố Thanh Sơn trào dâng vô số cơn gió hình thành từ hồn lực.
Nhìn qua, hắn dường như đang thôi thúc cái gì đó.
“Quái vật kia biến đâu mất rồi?”
Diệp Phi Ly khó hiểu nói.
Laura nhìn hai mắt của Cố Thanh Sơn, lo lắng nói: “Có lẽ là bị Thanh Sơn làm gì đó.”
Trương Anh Hào khống chế cảm giác run rẩy trên người, cố gắng khôi phục bình tĩnh.
Diệp Phi Ly và Laura có ít kinh nghiệm chiến đấu nên không bị tình trạng này như anh ta, chỉ dựa vào trực giác thôi cũng cảm nhận được vừa rồi nguy hiểm cỡ nào.
Trương Anh Hào hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Không thể nào, quái vật đó cho tôi cảm giác hoàn toàn không thể nào chống đỡ nổi. Cố Thanh Sơn không đủ sức mạnh đối phó với nó đâu.”
Laura lắc đầu nói: “Anh lầm rồi, có lúc, chiến đấu không có liên quan gì đến thực lực.”
“Chiến đấu không có liên quan gì đến thực lực sao? Sao tôi không hiểu câu này vậy?” Diệp Phi Ly càng khó hiểu.
… Hắn ta vừa mới vào chín trăm triệu tầng thế giới, cho nên rất nhiều chuyện còn chưa biết rõ ràng.
Đại Ca phất tay, ý bảo mọi người không cần nói thêm gì nữa.
Sắc mặt của hắn ta vô cùng nghiêm trọng, lộ ra một sự nghiêm túc hiếm thấy.
“Laura, mang bảo vật phong ấn mạnh nhất của em ra đây, phong ấn cây đinh ba màu đen này lại.” Đại Ca nói.
Laura nhìn cây đinh ba màu đen.
Chỉ thấy sau khi thứ này mất đi chủ nhân, nó luôn phát ra tiếng kêu rên mơ hồ.
“Được.” Laura nói.
Cô bé lấy ra một bộ bảo vật phong ấn, cản bản không quan tâm đến kỹ thuật gì nhiều, chỉ ném thẳng về phía cây đinh ba màu đen.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Rất nhanh, các bảo vật phong ấn đã hoàn toàn bao phủ lấy cây đinh ba màu đen.
Một ngọn núi bảo vật.
Cây đinh ba bị đè chặt ở bên dưới, không thể phát ra tiếng gì nữa.
Đại Ca nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Phi Ly, cho tôi đồ uống.”
Diệp Phi Ly đưa cho hắn ta một bình đồ uống hồn lực.
Đại Ca uống một hơi hết sạch.
Hắn ta vứt bình đi, một tay giở sách Vận Mệnh, một tay ấn chặt sau lưng Cố Thanh Sơn.
“Làm gì vậy?” Trương Anh Hào hỏi.
Đại Ca thản nhiên nói: “Có lẽ do cảm giác của các cậu hơi kém, cho nên không biết được đã xảy ra chuyện gì.”
Hắn ta liếc mắt nhìn Trương Anh Hào, đồng thời khẽ gật đầu.
Đúng vậy, tình huống vừa rồi, thật ra hai người bọn họ cũng cảm giác được giống Cố Thanh Sơn.
Đại Ca giải thích nói: “Trong nháy mắt vừa rồi, chúng ta chỉ chậm chút thôi là đã chết rồi. Ngay thời điểm cuối cùng, Cố Thanh Sơn mở miếng vải che mắt, cưỡng chế phát động thuật pháp kia của cậu ta.”
Mọi người nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ thấy hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, hai mắt lặng lẽ nhìn chăm chú vào hư không.
Cơn gió vô hình lượn lờ xung quanh hắn.
Đại Ca tiếp tục nói: “Tôi có thể cảm nhận được, thuật pháp này của Cố Thanh Sơn vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện, nên cậu ta vẫn đứng ở đây... Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của cậu ta… Thật ra nếu thuật pháp này hoàn toàn hoàn thiện, cậu ta sẽ biến mất cùng quái vật.”