Cố Thanh Sơn cười nói: "Đã có nhiều công pháp tu hành kì diệu như vậy xuất hiện rồi, không phải mấy người cho rằng đây là chuyện tự nhiên mà có đấy chứ."
Liêu Hành và Trương Anh Hào nghe vậy, vừa cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, vừa cảm thấy thật khó tin.
Chuyện đương nhiên, là bởi vì mỗi một đồ vật Cố Thanh Sơn làm ra đều có hệ thống.
Dựa vào kiến thức của bọn họ, nếu như không có mấy trăm năm thậm chí là mấy nghìn năm phát triển, muốn tạo ra cả một hệ thống tu hành hoàn chỉnh như vậy, cơ hồ không thể nào.
Trừ phi là thần, nếu không sẽ chẳng có ai làm được chuyện như vậy.
Đương nhiên bọn họ biết Cố Thanh Sơn không phải thần thánh.
Cho nên câu trả lời rất rõ ràng.
Chỉ có điều, bọn họ vẫn không tin tưởng được đáp án kia.
Bây giờ chính miệng Cố Thanh Sơn thừa nhận, bọn họ lại muốn giả bộ không biết, cũng không thể nào.
Trương Anh Hào vẫn luôn im lặng, đến lúc này cũng không nhịn được nữa.
"Ý cậu là, ngoài thế giới của chúng ta ra, còn có những thế giới khác tồn tại?" Anh ta hỏi.
"Có chứ, nhưng không phải chỉ là một cái đâu."
"Không chỉ là một cái?" Trương Anh Hào lặp lại.
"Đúng vậy, rốt cuộc có bao nhiêu thế giới, tôi cũng không biết."
Cố Thanh Sơn suy tư nói: "Để tôi tính xem, ừm, thế giới của chúng ta, thế giới Tu Hành, thế giới Thần Võ, còn có một thế giới tôi sắp đến nữa."
"Đúng rồi, thế giới kia sắp không còn nữa, rất nhiều người ở đó đều đang chạy đến những thế giới khác, cho nên ít nhất vẫn còn mấy thế giới nữa."
Trương Anh Hào cùng Liêu Hành đều ngây người.
Liêu Hành dùng tay vỗ mạnh vào mặt mình, luôn miệng nói: "Tôi phải bình tĩnh đã, tôi phải bình tĩnh lại đã!"
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Diệp Phi Ly thu lại đôi cánh đầy gai xương, đi vào.
"Mệt chết mất." Hắn ta vừa nói, vừa đặt mông xuống ghế sa lon.
"Tình hình trên sa mạc thế nào rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thực lực của mỗi một cự nhân kia không tồi, trận địa xây dựng cũng rất lợi hại, ngay cả tôi cũng phải hao tổn bao nhiêu công sức, mới có thể thoát thân." Diệp Phi Ly nói.
Hắn ta im lặng một hồi, thử dò hỏi: "Bọn chúng cũng bất tử sao?”
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi đã phải đối phó vất vả như vậy, những người khác càng không phải là đối thủ của bọn chúng, xem ra thế giới này tiêu rồi." Diệp Phi Ly nhắm hai mắt lại.
Trương Anh Hào lo lắng nói: "Trừ phi tốc độ lên cấp của tất cả mọi người đều nhanh như Tạ Sương Nhan, thì mới có thể đối phó với địa ngục."
"Đúng vậy, cho dù là có Vòng Tu Hành, nhưng con người khi mới bắt đầu tu hành, muốn đánh bại được những quái vật bất tử này, quả thật không thể làm được." Cố Thanh Sơn cảm khái nói.
Hắn nhìn về phía giao diện Chiến Thần.
[Đồng hồ đếm ngược thời gian Viện quân Hoàng tuyền đến nơi: 1: 05.]
Còn một giờ lẻ năm phút nữa, viện quân sẽ tới.
Điều sắp đến sẽ là gì đây?
Cố Thanh Sơn có chút thấp thỏm.
Hắn dùng Thần Niệm truyền âm hỏi Địa kiếm: "Địa kiếm, ta nhớ ngươi từng nói, bản thân đã trốn trong dòng chảy hỗn loạn của hư không."
“Đúng vậy, ta đã từng trốn ở đó mười ngàn năm." Địa kiếm đáp lại.
"Thời gian ngươi tồn tại lâu như vậy, đã từng đi qua Hoàng tuyền chưa?"
"Đã từng đi qua bên ngoài một lần, nhưng lần đó thời gian rất ngắn, ta không đi sâu vào."
"Bên ngoài Hoàng Tuyền như thế nào?"
"Trong dòng chảy hỗn loạn của hư không, có một cái hang tối, năm đó ta chỉ ở trong hang tránh một lát liền rời đi, nghe nói phải đi hết cái hang ấy, mới có thể tới được Hoàng tuyền."
Cố Thanh Sơn chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng hơn.
Nếu như viện quân thật sự rất mạnh, hẳn là đã nên giải quyết ổn thoả vấn đề của địa ngục mới phải, sao có thể để người chết trong địa ngục qua lại ở nhân gian?
Lắc lắc đầu, hắn dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.
Bỏ đi, cũng sắp tới rồi, cứ gặp mặt cái đã rồi tính sau.
Thời gian dần dần trôi qua.
Một giờ trôi qua.
Đinh!
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Mấy hàng chữ đom đóm nhỏ xuất hiện ở trên giao diện làm việc của Chiến Thần.
[Viện quân của Hoàng tuyền sắp đến.]
[Bởi vì hành động vĩ đại mấy lần trước đó của người chơi, đã ngăn cản lại được tốc độ lan tràn của địa ngục Hàn Băng, trước tiên tướng viện quân sẽ đến gặp ngài.]
[Mời người chơi tìm một nơi rộng rãi, để tiến hành gặp mặt lần đầu với viện quân của Hoàng tuyền.]
Cố Thanh Sơn nhìn xong, đứng dậy đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu vậy?" Trương Anh Hào hỏi.
"Đi gặp mấy người có lẽ là bạn đồng hành với mình, có muốn đi xem hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bạn đồng hành? Sao tôi không biết chúng ta còn có bạn đồng hành? Được thôi, dĩ nhiên là tôi muốn xem rồi." Trương Anh Hào đứng lên.
Diệp Phi Ly cùng Liêu Hành cũng cảm thấy rất hứng thú.
Bốn người cùng nhau ra khỏi biệt thự.
Lúc này sắc trời đã tối.
Màn đêm dần buông xuống.
"Chúng ta tới đâu gặp bạn đồng hành vậy?" Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn đảo mắt nhìn xung quanh mình.
Bên ngoài biệt thự giữa núi, là một mảnh đất trống trải.
Ban đầu vì muốn chứng minh sức mạnh của linh lực, hắn còn từng tiến hành biểu diễn đối đầu với Anna trong thời gian ngắn tại đây.
"Chúng ta đến khoảng đất trống kia chờ là được." Hắn nói.
Mấy người gật đầu một cái, tỏ ý đã biết.
Hoá ra là đối phương đích thân tới cửa thăm hỏi.
Hiển nhiên đối phương vô cùng có địa vị, nếu không Cố Thanh Sơn sẽ không kéo mọi người cùng ra tiếp đón như vậy.
Rốt cuộc là ai?
Bọn họ mang theo nghi vấn, cùng nhau đi đến mảnh đất trống.
Cố Thanh Sơn nhìn nhìn giao diện làm việc của Chiến Thần.
[1 phút sau, viện quân sẽ đến.]
Cố Thanh Sơn nhìn ba người bên cạnh, nói: "Sở dĩ hôm nay nói đến chuyện thế giới kia là bởi vì một màn sắp tới có lẽ sẽ phá vỡ nhận thức của mấy người."
Ba người còn lại liếc nhau một cái, bắt đầu hồi hộp chờ đợi.
Liêu Hành lấy tay che hai mắt lại, nói: "Tôi đã chịu đủ rồi, thật đáng chết, bây giờ tôi càng nên đi uống cho say mèm thì hơn."
"Ai sẽ đến vậy?" Diệp Phi Ly vô cùng hứng thú hỏi.
"Tôi cũng không biết đó là gì, tóm lại, hẳn là tới giúp chúng ta." Cố Thanh Sơn nói.
Trên giao diện làm việc của Chiến Thần, phút cuối cùng đã chạy về số 0.
"Tới rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Bốn người đồng loạt nhìn ra bốn phía
Cái gì cũng không có.
Trên bầu trời đêm tốt mịt, bỗng nhiên sáng rực lên.
"Ở phía trên." Trương Anh Hào nói.
Chỉ thấy một cuộn giấy khổng lồ đang phát ra ánh sáng xuất hiện trên bầu trời.
Nó lảo đảo rơi xuống, từ từ mở ra trước mặt đám người Cố Thanh Sơn.
Bên ngoài cuộn giấy đã hơi hoe vàng, phần mép đã bị rách tả tơi, ngay cả phần chính giữa cuộn giấy, cũng có mấy lỗ thủng nhỏ đen đen vàng vàng, nhìn như bị người ta dùng vật nóng đục thủng.
Tóm lại, nhìn cuộn giấy này giống như đã trải qua bao nhiêu cuộc bể dâu của năm tháng.
Ở vị trí trung tâm của cuộn giấy, vốn là một mảnh trống rỗng.
Khi cuộn giấy từ từ mở ra, trên đó hiện lên hai chữ cái to màu máu.
"Cảnh cáo!"
Bốn người nhìn vào hai chữ này, sắc mặt lập tức căng thẳng.
Ngay sau đó, từng hàng chữ một lần lượt hiện ra ngay sau đó.