"Không, chuyện này để ta làm, cô phải sống sót giúp ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Giúp ngươi?"
"Đúng, ta không cho rằng chỉ dựa vào mình ta, là có thể chiến thắng cả hai chủng tộc hùng mạnh, đã sớm có chuẩn bị... đây hoàn toàn là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, ta cần có một số người tới giúp mình."
Cố Thanh Sơn như nhớ ra vài người nào đó, thở dài nói: "Mấy vị bằng hữu của ta đều có tài năng xuất chúng và tiềm lực kinh người, nhưng e là bọn họ cần một chút thời gian để mạnh hơn, cho nên bây giờ ta chiến đấu một mình."
"Vì vậy ta xin cô đừng chết, tới giúp ta."
Lạc Băng Ly lẳng lặng nghe xong, do dự một hồi lâu mới nói: "Nếu ta còn sống, có thể bí mật sẽ bại lộ."
Cố Thanh Sơn nói: "Lấy cái chết để bảo vệ bí mật, là đối sách chỉ có kẻ yếu mới nghĩ ra."
Lạc Băng Ly trừng hắn một cái.
Cố Thanh Sơn lại sửa lời nói: "Thật ra thì dựa vào kinh nghiệm của ta, trong chiến tranh biến số lớn nhất chính là ý chí con người, chỉ có người sống, mới có hy vọng thay đổi hết thảy."
Lạc Băng Ly nói: "Ta rất nguyện ý giúp ngươi, nhưng nếu ta sống, sẽ tiết lộ bí mật sau cùng của nhân tộc..."
"Ta bảo đảm sẽ không xuất hiện cục diện như vậy” Cố Thanh Sơn gằn từng chữ.
"Nếu như vậy, ta nguyện ý giúp ngươi... nhưng nếu đến bước ta phải chết, xin ngươi cũng đừng cản." Lạc Băng Ly nói.
"Một lời đã định." Cố Thanh Sơn đáp.
Lúc này ngoài điện đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Thần vương bệ hạ, tuân theo ý chỉ của ngài, đã thu gom đủ vật liệu"
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn và Lạc Băng Ly đều đông cứng lại.
Một khi vật liệu chế tạo đĩa ngọc được thu thập đủ, phong ấn trong thức hải của Lạc Băng Ly sẽ được mở ra.
Bí mật sau cùng của nhân tộc sẽ bị phơi bày trước mặt thần tộc.
Lạc Băng Ly hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì? Bọn họ sắp ép ta nói ra phương pháp chế tạo đĩa ngọc rồi."
Cố Thanh Sơn ngồi ở đó, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư cùng buồn rầu.
Lạc Băng Ly thấy vẻ mặt của hắn, trái tim dần dần chìm xuống.
Nàng chậm rãi nói: “Có phải là không có biện pháp hay không? Vậy vẫn dựa theo kế hoạch lúc trước của ta, một khi những vật liệu kia xuất hiện bên cạnh ta, ta sẽ dùng thần thức truyền bí mật cho ngươi, sau đó ta sẽ đốt cháy linh hồn để chết.”
"Không" Cố Thanh Sơn phục hồi tinh thần lại, nói: "Thứ ta lo lắng không phải cục diện trước mắt."
"Vậy ngươi đang lo lắng cái gì?" Lạc Băng Ly ngạc nhiên hỏi.
Cố Thanh Sơn thở dài, lẩm bẩm nói: "Cho đến giờ phút này, nhất tộc hoang cổ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, không thể như vậy."
"Ý ngươi là..."
"Chúa tể hoang cổ khó đối phó hơn so với thần tộc, nó lại không tới tranh đoạt bí mật này... điều này đã nằm ngoài dự liệu của ta..."
Cố Thanh Sơn tiếp tục tự lẩm bẩm: "Ta đã chuẩn bị rất nhiều, nhất tộc hoang cổ lại không tới, đây là cục diện không muốn nhất, bởi vì điều này chứng minh tình thế vẫn bị bọn họ nắm trong tay"
"Tiếp theo, ta phải dùng cách khác để phá vỡ cục diện này..."
Cố Thanh Sơn rũ hai mắt xuống, cả người như rơi vào suy nghĩ xa xăm nào đó.
Nhìn dáng vẻ suy tư của Cố Thanh Sơn, Lạc Băng Ly hơi ngây người.
Người này...
Hắn không hề để cục diện hiện tại vào trong mắt, nó cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Trong lòng hắn đang trù tính làm sao để ẩn trốn kẻ địch thâm sâu, đáng sợ hơn.
Đây là một người như thế nào!
Nghĩ như vậy, trong lòng Lạc Băng Ly bỗng nhiên sinh ra một tia hy vọng.
Trong những ngày phủ đầy bóng tối và tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên nàng nảy sinh hy vọng.
Có lẽ...
Trong lòng nàng nảy lên một ý nghĩ.
Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được, từ đầu đến cuối, chính nàng không hề thấy kế hoạch và bí mật của nhân tộc sẽ thành công, chỉ vì chống lại sự tuyệt vọng, mới tự lừa dối mình, nói với mình chỉ cần chờ đợi là sẽ gặp được hy vọng.
Nhưng giờ khắc này, hy vọng chân chính bắt đầu nảy sinh trong lòng nàng.
Có lẽ thời gian Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ hơi dài.
Bên ngoài điện thần vương, giọng nói của thần linh Kim Diễm chậm rãi vang lên:
"Vật liệu chế tạo đĩa ngọc đã thu thập đầy đủ hết, xin thần vương bệ hạ phân phó."
Cố Thanh Sơn phục hồi tinh thần lại.
Hắn nhìn về Lạc Băng Ly bị tảng băng bao vây.
Con mắt Lạc Băng Ly mở to, nhìn thẳng vào mắt hắn, lộ ra ý hỏi.
"Ngươi nghe đi, hắn ta đã nóng vội muốn biết được bí mật của Thiên kiếm rồi" Nàng truyền âm nói.
"Không sao, để ta xử lý."
Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vỗ tay một cái.
Phía sau thần điện, trong mười sáu tên thần vệ trông coi truyền thừa, mười hai tên thần vệ bay xuống đại điện, quỳ một chân lên đất.
Những thần vệ này phụ trách bảo vệ truyền thừa, sau khi thần vương lên ngôi, bình thường cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh và sai khiến của thần vương.
"Thần vương, ngài gọi chúng ta?" Tên thần vệ cầm đầu hỏi.
"Ừm, bây giờ có một nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi" Cố Thanh Sơn nói.
"Mời thần vương sai bảo." Các thần vệ đồng thanh nói.
"Các ngươi trông coi thần điện, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được vào." Cố Thanh Sơn nói.
"Vâng!" Các thân vệ đáp.
Bọn họ sải bước đi ra ngoài, đứng canh gác ở lối vào thần điện.
Cố Thanh Sơn hài lòng gật đầu, lớn tiếng nói ra phía ngoài điện: "Thần Nói Dối vào điện, nghe theo dặn dò của ta."
"Vâng." Ngoài điện có một giọng nói vang lên.
Sau đó, thần gác cửa nhường đường, thần Nói Dối tiến vào trong thần điện.
"Bệ hạ." Thần Nói Dối hành lễ nói.
"Ừm, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
"Mời bệ hạ nói."
...
Rất nhanh, thần Nói Dối nhận mệnh lui ra khỏi thần điện.
Lúc này Cố Thanh Sơn tuyên bố: "Khoảng thời gian gần đây vất vả cho mọi người rồi, tất cả để lại vật liệu bên ngoài cửa thần điện là có thể lui về nghỉ ngơi."
"Tuân lệnh." Các thần linh đồng thanh nói.
Bọn họ rối rít đặt những vật liệu quý giá kia ở cửa thần điện, ngay sau đó xoay người thối lui.
Lúc này giọng nói của thần linh Kim Diễm lại vang lên:
"Bệ hạ, vì sao không để bọn ta tiến vào thần điện, biết được phương pháp chế tạo đĩa ngọc?"
Cố Thanh Sơn ngồi ở trên ghế, hời hợt nói: "Đây là chuyện cơ mật, bổn vương biết là được, các ngươi không cần biết."
Hắn vừa nói như vậy, những thần linh khác đều cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Loại đồ vật liên quan đến vận mệnh của nhân tộc này, thần vương tự mình nắm trong tay, đương nhiên thoả đáng nhất.
Nhưng thần linh Kim Diễm không thể nào làm ngơ.
Bí mật của Thiên kiếm ở ngay trước mắt, sao có thể trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người khác?
Thực vậy, Cố Thanh Sơn đã bị loại, nhưng vị thần trước mắt này lại nổi lên ham muốn tư lợi, muốn độc chiếm Thiên Kiếm.
... Đó chính là Thiên kiếm, uy lực của nó có thể chém chết thần linh, nếu như mình có thể nắm trong tay, há chẳng phải là tốt hơn?
Vô số ý nghĩ không ngừng sôi trào ở trong đầu thần linh Kim Diễm.
Hắn ta không nhịn được đi về phía thần điện mấy bước, nhưng lập tức bị mười hai tên thần vệ dùng binh khí chĩa vào, ra lệnh ông lui về.
Mỗi một tên thần vệ đều có sức chiến đấu vô cùng mạnh, dựa vào sức một mình thần linh Kim Diễm căn bản không thể nào chống lại.
Thần linh Kim Diễm cắn răng nói: "Thần vương bệ hạ, ta khuyên ngươi đừng nên mơ ước bí mật của nhân tộc thì hơn."
"Ồ? Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bởi vì chiếc đĩa ngọc này sẽ đưa ngươi tới một nơi đầy nguy hiểm, chỉ có thần linh đến từ tương lai như ta đây, mới biết nên đối phó và xử lý như thế nào, bất kỳ người nào khác cũng không thể đối phó."
Có lẽ là vì thuyết phục thần vương, hắn ta tiếp tục nói: "Bệ hạ, ngươi phải từ bỏ bí mật này, nếu không nhất định sẽ mất mạng... điều này cũng từng xảy ra trong tương lai không xa, ta nghĩ chắc ngươi không muốn cứ như vậy mà chết đâu."
Bên ngoài thần điện, tất cả thần linh bỗng nhiên bị trấn áp.
Thần linh đến từ tương lai này, biết rất nhiều chuyện sắp xảy ra.
Cố Thanh Sơn điều chỉnh tư thế, thoải mái dựa vào trên ghế ngồi hỏi tiếp: "Nếu ta dòm ngó đến bí mật, sẽ xảy ra nguy hiểm như thế nào?"