Lúc đó là vì để tránh cho kẻ địch nhận ra thân phận thật sự nên hắn mới đồng ý chuyện chỉnh sửa này.
Cố Thanh Sơn đi lòng vòng quanh phố chợ, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ.
Những tu sĩ này đều không phải là người trong chín trăm triệu tầng thế giới thuộc hư không.
Dựa theo quan niệm của thế giới, thì thật ra dòng chảy hư không hỗn loạn thuộc về “tầng vách ngăn ở bên ngoài thế giới”, mà những người này thì đến từ thế giới thật sự.
Cố Thanh Sơn đột nhiên dừng bước.
Hắn hiểu sâu sắc một chuyện.
Người của bên Tu Hành có thể gặp gỡ người của các thế giới song song.
Bởi thiên kiếp này mà bọn họ có thể vượt qua thời không, từ mỗi một thế giới tới gặp nhau.
Ví dụ như Dạ Ma Thiên kiếp trước đó.
Lại ví dụ như Tự Tại Thiên Vương kiếp lần này.
Vậy thì Thiên kiếp lần này, rốt cuộc là cái gì?
Không phải nói là liên đới tới cả Tu Di Sơn kiếp sao?
Cố Thanh Sơn mang vẻ mặt bình thản, chỉ đi lại lung tung trong phố chợ mà không có mục đích gì, thi thoảng sẽ đưa mắt nhìn về phía các quầy hàng.
Bán bùa chú, bán binh khí giáp cụ, bán lò luyện đan và đan dược, bán linh thảo tiên quả, bán nguyên liệu nấu ăn, bán đạo quyết… thật sự khiến ngừơi ta hoa cả mắt.
Những su Sĩ lui tới kia hầu như là đầy kín đường.
Có đôi khí khó tránh khỏi một số đi quá gần nhau, vì để tránh cho đối phương hiểu nhầm gì đó, tất cả mọi người đều thả ra lá chắn linh lực. Khi đụng phải lá chắn linh lực của người khác, đôi bên lại mượn lực mà hơi lùi về sau nhường đường.
Một cảnh tượng hài hòa khiêm nhường.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, chuyện này thật ra cũng có thể hiểu được. Bởi vì cảnh giới của mọi người tương tự như nhau, lại không hề quen biết nhau, nên nếu đánh nhau thì chẳng ai dám nắm chắc gì.
Cố Thanh Sơn dừng lại trước một quầy hàng.
“Đạo hữu, muốn xem tình báo loại nào?” Tu sĩ kia hỏi.
“Thiên kiếp.” Cố Thanh Sơn nói.
Tu sĩ kia cười, đáp: “Loại người đã đi đến được bước này như ta và ngươi, đương nhiên đều biết tình báo về Thiên kiếp là cực kỳ cơ mật, không thể nói lung tung.”
“Ở chỗ ngươi mua bán thế nào?” Hắn hỏi, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, ánh mắt nhìn sang sạp hàng bán ngọc giản.
Tu sĩ kia không kênh kiệu nữa, duỗi hai ngón tay ra, nhặt một ngọc giản lên, nói: “Bản này là tình báo của Tự Tại Thiên Vương kiếp, mười ngàn linh thạch.”
“Mười ngàn linh thạch?” Cố Thanh Sơn tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Sao ngươi không đổi nghề thành cướp luôn đi?”
Vừa rồi hắn đi qua đi lại một vòng đã biết giá trị của tình báo này.
Tu sĩ kia bày ngọc giản ra trước mặt Cố Thanh Sơn, nói đầy chân thành: “Đây là bản mà ta đặc biệt cất giấu, nhiều hơn tình báo của người khác nhiều.”
Sau đó, gã lại lặng lẽ truyền niệm cho Cố Thanh Sơn: “Ta có tin tức về Tu Di Sơn kiếp, riêng tin này thôi đã đáng giá sáu ngàn linh thạch rồi.”
“Thật sao? Không lừa người khác chứ?” Cố Thanh Sơn hoài nghi nói.
Tu sĩ kia vỗ ngực nói: “Bảo đảm đâylà nội dung gốc được cất giấ rất kỹ, phải trả tiền mới đọc được, tuyệt đối không phải là sao chép từ thành quả lao động của người khác. Không tin, sau khi ngươi mua về, xem qua mà cảm thấy đáng giá thì hẵng rời đi.”
Cố Thanh Sơn
Nếu đối phương đã nói như vậy, hắn cũng cảm thấy tình báo này đáng giá.
“Đồng ý.”
Cố Thanh Sơn thanh toán linh thạch.
Linh thạch trên người hắn vẫn là tiền tiêu mà sư tôn cho lúc còn ở Bách Hoa Tông, cùng với số chi tiêu mỗi tháng ở Hoang Vân Thiên Cung.
Thật ra những linh thạch này vẫn luôn ở đó, hắn đã lâu không dùng tới loại tiền này.
Cũng may linh thạch đều thông dụng trong mỗi thế gới Tu Hành, người kia nhận linh thạch, thoải mái đưa ngọc giản tới.
Tu sĩ nhận linh thạch, đưa ngọc giản vào tay hắn, thoải mái nói: “Ngươi có thể xem ngay ở dây, bảo đảm không lỗ!”
Cố Thanh Sơn cười.
Tự tin vậy sao?
Hắn đứng im tại chỗ, thả thần niệm vào trong ngọc giản.
Một lượng lớn thông tin xuất hiện trong thức hải của hắn.
Nơi này là thế giới Thiên Trụ.
Tự Tại Thiên kiếp và Tu Di Sơn kiếp đều bắt đầu từ nơi này.
Tự Tại Thiên kiếp, một ngàn năm mở một lần.
Những tu sĩ độ thiên kiếp này trong một ngàn năm qua sẽ vượt qua hạn chế thời không, xuất hiện ở thế giới Thiên Trụ.
Vị trí hiện tại của Cố Thanh Sơn chính là trong vùng hoang dã cách thành chủ của thế giới Thiên Trụ không xa lắm.
Toàn bộ tu sĩ độ Thiên kiếp đều phải tới bên trong thành chủ của thế giới Thiên Trụ, chờ đợi một vị tu sĩ độ Tu Di Sơn kiếp.
Các tu sĩ sẽ trở thành thủ hạ của tên tu sĩ kia, làm việc dưới sự dẫn dắt của hắn ta và hộ tống hắn ta leo lên đỉnh núi Tu Di, độ Tu Di Sơn kiếp tại nơi đó.
Khi tên tu sĩ kia độ kiếp thành công sẽ chính thức trở thành Tu Di sơn chủ. Vì thế, những tu sĩ khác hộ tống hắn ta tới đỉnh núi Tu Di thành công cũng sẽ hoàn thành Tự Tại Thiên Vương kiếp của mình.
Bọn họ sẽ trở thành tu sĩ Tự Tại Thiên Vương cảnh.
Bởi vậy mới nói, đây quả thực là Tự Tại Thiên Vương kiếp liên hợp với Tu Di Sơn kiếp.
Đây cũng là kiếp nạn nguy hiểm nhất trong cuộc đời tu hành từ trước đến giờ của các tu sĩ.
Ngoài ra, còn có một vấn đề nghiêm trọng hơn nữa.
Kết nối giữa thế giới Thiên Trụ và núi Tu Di đã bị cắt đứt.
Trên đường đi, các loại kiếp nạn sẽ càng ngày càng quỷ quyệt khó lường, không thể nào đoán trước được.
Đã liên tục có năm vị tu sĩ độ Tu Di Sơn kiếp chết trong quá trình leo lên núi Tu Di.
Những tu sĩ hộ tống theo cũng đều chết hết.
Sau thời gian một chén trà, Cố Thanh Sơn đã đọc kỹ mọi tình báo liên quan.
Trong lòng hắn nặng trĩu, nhưng ngoài mặt chỉ khẽ gật đầu, nói với tên tu sĩ kia: “Tình báo của ngươi đích thực là đáng giá.”
Tu sĩ kia nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, xưa nay chúng ta làm ăn chưa hề lừa trên dối dưới, như vậy mới có khách quen.”
Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra, xuyên qua phố chợ náo nhiệt, quét về một phương hướng.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy một tòa thành.
Thành Thiên Trụ.
Trong tòa thành này có một cái cột to lớn đâm thẳng lên trời, nhưng đã bị cắt ngang ngay dưới tầng mây.
Đây là cột Thông Thiên.
Dựa theo những gì viết trong ngọc giản, ở thời đại xa xưa, nó có thể kết nối trời và đất, nối thẳng đến đỉnh Tu Di Sơn.
Không một ai biết vì sao sau này nó lại bị cắt đứt.
Cố Thanh Sơn đang chăm chú quan sát, bỗng nhiên trong lòng hơi động.
Trong chớp mắt, toàn bộ phố chợ đột nhiên biến mất, tất cả tu sĩ cũng biến mất theo, khung cảnh náo nhiệt xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Ba thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Cố Thanh Sơn không do dự nắm chặt Thiên Địa song kiếm, bảo vệ toàn thân.
Toàn bộ sóng linh lực đều biến mất.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Gió lạnh thổi qua vùng đất hoang dã rộng lớn, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Cố Thanh Sơn nắm chặt hai thanh kiếm, từ từ tiến lên vài bước.
Cả người hắn đều trong trạng thái chiến đấu.
Rốt cục… là chuyện gì xảy ra?
Cố Thanh Sơn thả thần niệm quét bốn phía.
Không có gì cả.
Những người kia giống như bốc hơi trong nháy mắt.
Bên trong vùng đất hoang vu, ngoại trừ cát đá thì chính là cỏ dại rậm rạp dưới mặt đất.
Cố Thanh Sơn nhìn vết chân dày dặc, thậm chí cả những vết tích đè xuống mặt đất của những sạp hàng kia, trong lòng càng khó hiểu hơn.
Vừa rồi rõ ràng những tu sĩ kia ở ngay đây.
Đồ vật của bọn họ cũng ở đây.
Tại sao đột nhiên lại không thấy gì cả?
Trên lưng hắn toát ra mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, hắn lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay sờ túi trữ vật ở eo, nhưng nơi đó lại trống không.
Cố Thanh Sơn sững sờ.
Túi trữ vật của hắn đã bị trộm đi.
Hắn là một kiếm tu, thế mà có người lại trộm được túi trữ vật của hắn, mà hắn không hề phát hiện.
Thực lực của người này quả thực là kinh khủng!
Nếu nghĩ theo hướng này, thì nếu người này muốn giết hắn ……
Không.
Cố Thanh Sơn kiên quyết lắc đầu.
Linh giác của hắn không hề có phản ứng gì, một chút phản ứng cũng không có.