Cố Thanh Sơn thở dài.
Lá bài dự đoán vận mệnh thật không sai chút nào, thiếu chút nữa là bản thân bước vào cái thế giới kia rồi.
Sợ rằng sau khi đi vào, tính cả mình trong đó, kết cục cuối cùng của tất cả mọi người chính là nhập ma.
Là Tô Tuyết Nhi phát hiện ra có điểm gì đó bất thường.
Là ngay từ lúc mới bắt đầu cô ấy đã ngăn cản mình, không để cho mình đi vào.
Nhưng cô ấy lại tiến nhập vào cái thế giới kia!
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên đứng lên, đi tới đi lui bên trong phòng.
Nghĩ cách mau.
Phải lập tức nghĩ ra cách.
Bây giờ có thể vạch trần Thần Hi Chi Quang không?
Sợ rằng không được.
Thần Hi Chi Quang, danh tiếng vang vọng chín trăm triệu tầng thế giới, cường giả có mối quan hệ thân thiết với cô nhiều vô số.
Mà mình lại chỉ là một thứ nhỏ bé đến từ tân thế giới nhân loại.
Không có ai tin tưởng mình.
Thần Hi Chi Quang thậm chí có thể trực tiếp giết mình, lý do chính là vì mình nói xấu cô ta.
Tình trạng thương tích của Thiết Quyền Barry vẫn chưa lành, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Tô Tuyết Nhi tiến nhập cái thế giới kia đã được một thời gian rồi.
Chết tiệt, mình phải lập tức nghĩ biện pháp cứu cô ấy ra khỏi đó.
Có thể là vốn không có cách chống lại Thần Hi Chi Quang!
Thực lực của hai bên đơn giản là khác nhau một trời một vực.
Trong lòng Cố Thanh Sơn dần dần căng thẳng.
Lúc này, một âm thanh vang lên: “Xin hỏi... Ngài làm sao vậy?”
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên đứng lại.
Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cô gái nhỏ nhìn hắn bằng ánh mắt quan sát.
“Tôi nói chuyện với anh, anh đều không nghe thấy.” Cô gái nhỏ giải thích.
“Cô nói với tôi cái gì?”
“Tôi muốn xin anh mang tôi đi đến câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa tránh nạn, tôi là một hầu gái đang mang tội, không thể tránh khỏi sự truy sát của hoàng thất chim Kinh Cức.”
Cô gái nhỏ nói xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Cô bé lập tức biến mất khỏi chỗ.
Cùng lúc đó, cửa phòng lần nữa mở ra.
Hai đội vệ sĩ võ trang đầy đủ đi đến.
Trên người bọn họ toát ra vẻ ớn lạnh.
“Ngươi là ai?”
Một người cầm đầu lớn tiếng quát.
Cố Thanh Sơn không biến sắc nói: “Thần Hi Chi Quang và Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu nói ta đợi ở đây.”
Các vệ sĩ nhất thời ngơ ngẩn.
Lúc này, một đội vệ sĩ khác tiến vào phòng.
Trước kia, họ chính là những vệ sĩ bảo vệ căn phòng.
Bọn họ biết chuyện của Cố Thanh Sơn.
“Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi! Vị này và Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu chính là khách quý của chúng ta.” Một gã vệ sĩ vội vàng nói.
“Ngươi chắc chứ?”
“Đúng vậy, Thần Hi Chi Quang đại nhân cũng trao cho ngài ấy một huân chương, cũng đặc biệt dặn dò bảo ngài ấy hãy đợi ở đây.”
Người cầm đầu kia nhìn phía Cố Thanh Sơn.
Quả thực, huân chương của Thần Hi Chi Quang đại nhân đang nằm trong tay Cố Thanh Sơn.
Là thật.
Trừ phi Thần Hi Chi Quang đại nhân tự mình ban tặng, bằng không không ai có thể lấy được huy chương của cô.
Tất cả vệ sĩ lúc này mới thoải mái.
Có thể đi vào nơi này nhất định là khách, chỉ có thể tự trách mình và những người này quá khẩn trương, cứ nhìn thấy một gương mặt lạ hoắc là không kìm được muốn điều tra.
“Hết sức xin lỗi, do tình huống đang rất khẩn cấp, chúng tôi có chỗ nào mạo phạm đến ngài cũng xin ngài thứ lỗi cho.” Người cầm đầu kia áy náy nói.
“Không sao đâu.” Cố Thanh Sơn nói
Lòng hắn hơi động, nét mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ: “Các ngươi đang tìm cái gì vậy? Hay nói cho tôi biết đi, biết đâu tôi lại biết thì có thể trực tiếp báo cáo cho các ngươi.”
Các vệ sĩ nhìn nhau.
Nếu là khách quý của Thần Hi Chi Quang đại nhân…
“Chúng tôi đang tìm một người hầu gái hoàng thất, cô ta trộm bảo vật quan trọng của hoàng thất Kinh Cức, bây giờ đang trốn đi.” vệ sĩ cầm đầu nói.
“Tuổi của cô ta khoảng chừng mười tuổi, đúng vậy, cô ta thật ra là hầu gái của công chúa điện hạ.”
“Nếu ngài phát hiện ra bất kỳ cô gái nhỏ nào có điều gì khả nghi, xin hãy nói cho chúng tôi ngay.”
“Chắc chắn rồi.” Cố Thanh Sơn đáp ứng nói.
Các vệ sĩ gật đầu, đồng loạt thi lễ, bình tĩnh mà nhanh chóng thối lui ra khỏi ghế lô.
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: “Chờ một chút.”
“Ngài còn có chuyện gì?” vệ sĩ cầm đầu dừng bước, hỏi.
“Chuyện đó… Thực ra tôi cũng không muốn cứ đúng ngây ngốc tại chỗ này, nhưng hai vị đại nhân Thần Hi Chi Quang và Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu lại bảo tôi hãy chờ đợi ở đây, cho nên tôi không có cách nào rời đi.”
Cố Thanh Sơn giang tay ra, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Ta sợ lát nữa có người đến lục soát, lại thấy mặt tôi lạ hoắc, đến lúc đó lại một đống phiền toái hiểu lầm, ồn ào lên.”
Các vệ sĩ nghe xong, không khỏi âm thầm gật đầu.
… Cũng không thể quá thất lễ với khách quý, nói vậy, lễ nghi của Kinh Cức biết để vào đâu?
Đây chính là vị khách của Thần Hi Chi Quang đại nhân, và cũng là người mà Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu dẫn đến, giả như lần sau có vệ sĩ đến đây lục soát mà lại gây ra chuyện gì, sợ rằng sẽ chọc tức hai vị nữ sĩ tôn quý.
Vệ sĩ cầm đầu nghĩ tới đây, lập tức coi trọng sự việc.
Vệ sĩ cầm đầu nhìn vài tên vệ sĩ nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, căn phòng hoàng thất đã lục soát hai lần, không cần quay lại lục soát, ngoài ra, nơi này còn có vị khách nhân tôn quý của chúng ta, không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy nữa.”
“Rõ.” các vệ sĩ đáp.
“Đa tạ.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
“Không cần khách khí, là do chúng tôi chiêu đãi chưa được tốt.” Vệ sĩ cầm đầu nhẹ nhàng thi lễ.
Lần này, họ thật sự thối lui ra ngoài.
Cửa một lần nữa đóng lại.
Bịch!
Cô gái nhỏ xuất hiện lần nữa.
Trên mặt tràn đầy mồ hôi hột, thở hồng hộc.
Xem ra tránh né lục soát cũng không phải cứ yên tâm thả lỏng tâm trạng là được.
“Đa tạ anh đã che chở, ngài là một tốt, em sẽ nhớ kỹ ân tình của anh.” Cô bé nói.
Cô bé rõ ràng đã mệt đến không chịu nổi rồi, lại còn cố gắng trang trọng thi lễ với Cố Thanh Sơn.
Lễ nghi của cô bé hoàn toàn tìm không ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ.
Vốn không muốn bị cuốn vào bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ hắn cũng hết cách.
Hắn phải nắm bắt được bất cứ cơ hội nào, tăng thêm một chút hi vọng sống cho Tô Tuyết Nhi.
Cố Thanh Sơn nghĩ ngợi, vô số ý niệm hiện lên trong đầu.
Hắn đem sự việc từ lúc mình xuất phát ra, nhớ lại từng chi tiết nhỏ một.
Hắn toàn lực ứng phó tìm kiếm dù chỉ một tia hi vọng.
“Bây giờ anh…” Cô gái nhỏ mở miệng nói.
“Chờ một chút, tôi có chút việc phải xử lý trước.” Cố Thanh Sơn ngắt lời cô bé.
Hắn lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Cô gái nhỏ im lặng, quan sát hắn.
Anh ta đang gấp cái gì?
Đúng rồi, vừa rồi khi mình nấp, nghe thấy được lời đối thoại của mấy người họ.
Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu dẫn anh ta đến đây.
Mục đích của anh ta là muốn tiến vào thế giới của Thần Hi Chi Quang, đặc biệt là cái thế giới đã bị cất giấu kia, đi tìm bạn gái của mình.
Xem ra, vậy là ngài ấy đang lo lắng cho bạn gái của mình.
Cô gái nhỏ dần dần hiểu ra.
Vừa rồi mình đưa ra thỉnh cầu, lại bị đám vệ sĩ đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
Nếu tạm thời vệ sĩ không đến đây lục soát lần nữa, thì hay là mình chờ một lát, đến khi người này bình tĩnh một chút rồi, thì cầu xin anh ta mang mình đi trốn.
Dù sao, mình đã chạy trốn một thời gian dài như vậy, anh ấy là người duy nhất không vạch trần sự tồn tại của mình.
Anh ấy là người của Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa!
Nghĩ tới đây, cô gái nhỏ an tĩnh lại.
Cố Thanh Sơn đi qua đi lại trong phòng, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Đầu tiên…
Thần Hi Chi Quang, Linh hồn cây thánh linh vĩnh cửu, thậm chí gà trống lớn cũng đều là những cường giả đứng đầu.
Mà lại không cảm giác được một nữ hầu gái nhỏ bé.
Nữ hầu gái nhỏ bé dù bị tạt rượu lên mặt, vẫn có thể giữ lễ tiết, trưng cầu ý kiến của mình để xử lý vấn đề.
Trong tay áo của cô bé, da thịt trắng mịn, trắng trẻo như bánh kem.
Cô bé còn sở hữu cách thức biến mất thần kỳ - đây đại khái là một trong những bí pháp tuyệt đỉnh, nếu không... cô bé đã sớm bị bắt rồi.
Mỗi lần cô bé xuất hiện, thần niệm của mình cũng không thể phát hiện ra cô bé.
Thân làm một người tu sĩ, Cố Thanh Sơn chưa bao giờ gặp phải thuật ẩn thân, trốn chạy lợi hại như vậy.
Như vậy pháp môn này tất phải trân quý đến tột cùng.
Bất kỳ thế lực nào đều sẽ thiết kế và bố trí trật tự nghiêm mật nhất, phòng ngừa pháp môn đẳng cấp bị tiết lộ ra bên ngoài.
Huống hồ còn là loại pháp môn cao cấp như vậy, nhất định cần sự tu tập và lĩnh ngộ đáng kể mới có thể dần dần nắm bắt.
Vấn đề là chỉ là một người hầu, há lại có thể làm được những thứ này?
Cho nên hẳn là một người khác.