Nghe xong vấn đề này, Cố Thanh Sơn cũng rơi vào trầm tư.
Đây cũng là vấn đề hắn đang vì Nhân tộc mà suy tính.
Linh hồn tiêm khiếu giả tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào phá hủy mưu đồ của mình.
Thần vương đời trước lén bắt chước Nhân tộc tạo ra thế giới lục đạo luân hồi đã bị hắn trực tiếp giết chết.
Cường đại như vậy lại còn đề cao cảnh giác, ai có thể chạy trốn khỏi ma chưởng của hắn? Ai có thể đối phó hắn?
Lạc Băng Ly vốn thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, lúc này trên nét mặt cũng dần dần xuất hiện vẻ do dự.
Nàng hoàn toàn hiểu rõ độ khó của việc này, hiểu ró cả Nhân tộc lẫn Thần tộc đều đang đối mặt với khốn cảnh thật lớn.
Thế nhưng nàng còn có biện pháp gì?
Trong một thời gian, người dẫn đường của Thần tộc và người dẫn đường của Nhân tộc đã mở ra bóng ma thời gian thượng cổ, tương lai các vị tu sĩ đều sẽ tề tụ tại Thần vương điện.
Bọn họ đều rơi vào trầm tư.
Toàn bộ Thần vương điện một mảnh yên tĩnh.
Một lát sau.
Bỗng nhiên lại có một gã thần vệ bay vào, quỳ một chân trên đất bẩm báo.
“Bệ hạ, Thần Kim Diễm đã trở về, hắn đến đây cầu kiến ngài.”
Cố Thanh Sơn vô tình liếc mắt nhìn sang Hình Nhân Ánh Sáng.
“Hắn biết hắn đang ở trong ảo cảnh sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cũng không rõ.” Hình Nhân Ánh Sáng nói.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: “Ta cho là sau khi giết chết Cố Thanh Sơn ảo thì hắn sẽ trở về tương lai, kết quả tại sao lại tới chỗ của ta...”
Cố Thanh Sơn thở hắt ra một hơi.
Hắn bỗng nhiên cười cười, ra lệnh: “Gọi chư vị thần linh cùng với mười sáu thần vệ đến Thần vương điện diện kiến ta, bất luận kẻ nào cũng không được vắng mặt.”
“Vâng.”
Thần vệ lĩnh mệnh rời đi.
Đợi đến khi thần linh tập hợp tại Thần vương điện, Cố Thanh Sơn lần thứ hai ra lệnh: “Cho Thần Kim Diễm vào đây yết kiến.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát sau.
Thần Kim Diễm tiến vào Thần vương điện.
Ông ta kinh ngạc nhìn toàn bộ thần linh đã tụ tập trong thần điện, trong lòng chỉ biết âm thầm kêu khổ.
Tự mình hiểu rõ tất cả cấc khả năng và nhược điểm của Thần Băng Sương Giá Rét, nếu bất ngờ xuất thủ rất có khả năng sẽ đánh lén thành công.
Nói vậy, trừ mình ra, sẽ không có thần linh nào có thể lấy được thiên kiếm.
Đáng tiếc, vị Thần Băng Sương Giá Rét này lại biết được toàn bộ vận mệnh sống chết của mình, cho nên luôn đề cao cảnh giác, tràn ngập phòng bị.
Hiện tại xem ra chỉ có thể đi con đường quang minh chính đại.
Ông ta còn đang suy nghĩ, Thần vương ngồi trên bảo tọa cao cao tại thượng đã lên tiếng:
“Kim Diễm, ngươi đến đây nói lời cáo biệt với chúng ta sao?”
Thần Kim Diễm lấy lại bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười thắng lợi nói: “Thần vương bệ hạ, đúng là như vậy, cuối cùng ta cũng giết được Cố Thanh Sơn.”
Trong điện một mãnh tĩnh lặng.
Các thần linh đều chăm chú nhìn vào ông ta.
Hình Nhân Ánh Sáng không nói được một lời.
Lạc Băng Ly ngẩng đầu liếc nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn có chút cảm giác hứng thú nói: “Ngươi tìm được hắn rồi sao? Làm sao giết chết hắn?”
Thần Kim Diễm than thở: “Phải chịu hi sinh một chút, dùng vài tên Thần tộc đồng bào huyết nhục để đổi lấy lòng tin của Thái Cổ tộc, bọn họ chấp thuận cho ta tiến nhập thế giới thái cổ để truy sát Cố Thanh Sơn, sau đó ta mau chóng đắc thủ.”
“Chúc mừng ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Thần Kim Diễm gật đầu, cảm khái nói: Ta phải đi về, trở lại thời đại của mình, dù sao lịch sử cũng vì ta mà thay đổi, mọi thứ trong tương lai đều có thể xảy ra phản ứng dây chuyền tương ứng. Ta phải trở về đối phó với rất nhiều tình huống phát sinh.”
Cố Thanh Sơn ưu nhã phất tay một cái, nói rằng: “Xin cứ tự nhiên.”
Thần Kim Diễm vẫn đứng bất động.
“Còn có việc?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng là có một chuyện về thiên kiếm.” Thần Kim Diễm nói.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói rằng: “Chuyện thiên kiếm này thật ra là một cái bẫy mà ngươi không thể lý giải, nhưng nếu ngươi muốn đi tìm ta sẽ không ngăn cản.”
Thần Kim Diễm hỏi lại: “Vậy còn ngài?”
“Ta..” Cố Thanh Sơn tự giễu lắc đầu: “Vì số phận toàn tộc chúng ta, ta phải nghĩ cách lấy được nó.”
“Nói cách khác, đến lúc đó, ta và ngươi phải đấu với nhau một trận.” Thần Kim Diễm nói.
“Ngươi không cần quan tâm đến ta, nếu như ngươi có thể đoạt được thiên kiếm, ta sẽ chúc phúc cho ngươi, chúc ngươi trường mệnh bách tuế.”
Thần Kim Diễm nghe mà chẳng thể hiểu nổi.
Bất kể thế nào, Thần Băng Sương Giá Rét đã có được sự ủng hộ của Hình Nhân Ánh Sáng, rất có khả năng sẽ rời khỏi bóng ma thời gian này, trở thành một đối thủ mạnh đối với mình.
Nhìn từ góc độ lịch sử, Thái Cổ tộc không biết gì về chuyện thiên kiếm.
Nhân tộc chế tạo ra thiên kiếm thì thực lực của bọn chúng cũng không đủ để gây nên bất cứ uy hiếp gì.
Trong Thần tộc, chỉ có Thần Băng Sương Giá Rét mới có thể cùng mình tranh đoạt.
Nói cách khác...
Đánh bại hắn, thiên kiếm chính là của mình.
Thần Kim Diễm hạ quyết tâm.
Ông ta huy động lực lượng toàn thân, tản ra ánh sáng chiếu rực cả thần điện.
“Đến đây đi, Thần Băng Sương Giá Rét, đánh với ta một trận, nhìn xem ai là người có tư cách lấy được thiên kiếm.”
Chư thần nhao nhao rối loạn.
Hành vi khiêu chiến Thần vương trước mặt mọi người như thế này là vô cùng hiếm thấy. Nói chung, một khi chuyện này xảy ra, người khác sẽ không nhúng tay vào.
Không ngờ thần linh đến từ tương lai này lại dám khiêu chiến Thần vương.
Thần vương sẽ đối phó như thế nào?
Các thần linh đều nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía Hình Nhân Ánh Sáng.
Hình Nhân Ánh Sáng vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh.
“Ngươi quyết định thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi một lần cuối cùng.
Hình Nhân Ánh Sáng nhìn hắn, vẫn không nói một lời.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Được, vậy để ta quyết định.”
Hắn tựa người lên ghế Thần vương, nhìn về phía Thần Kim Diễm nói rằng: “Ngươi thật sự muốn chiến?”
Thần Kim Diễm đề thăng khí thế lên đến đỉnh điểm, hét lớn: “Không sai, đến quyết đấu một trận công bằng với ta, để mọi người nhìn xem rốt cuộc thì ai mới có tư cách tranh đoạt thiên kiếm.”
Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, ngươi chiếm được thiên kiếm, tương lai dùng nó để làm gì?”
Thần Kim Diễm ngừng lại một lúc, rất nhanh trả lời: “Ta dùng nó để thay đổi tương lai của Thần tộc chúng ta.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Ngươi muốn đưa nó tới thời tương lai của ngươi?”
Thần Kim Diễm gật đầu.
Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Vị Thần vương này thật ngu ngốc, một câu hỏi cứ phải hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Chỉ thấy trên bảo tọa, Cố Thanh Sơn thở dài, nét mặt hiện lên vẻ thất vọng.
Các thần linh đều không kiềm chế được.
“Không thể để hắn mang thiên kiếm đi.”
“Đó là binh khí uy lực to lớn, đủ để thay đổi tất cả mọi thứ.”
“Hắn đã giết được Cố Thanh Sơn, lại còn có mưu đồ cướp đi thiên kiếm.”
“Buồn cười, hắn lấy thiên kiếm đi thì chúng ta biết làm sao bây giờ?”
“Thiên kiếm là của chúng ta, chúng ta phải thay đổi vận mệnh của mình.”
Chư thần thấp giọng trò chuyện với nhau.
Thanh âm của bọn họ càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, một gã thần linh toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng nhảy ra ngoài.
“Ngươi dám khiêu chiến Thần vương? Trước hết phải qua được cửa ải của ta!”
Thần Kim Diễm biến sắc, ngăn cản hắn: “Chờ một chút, ta muốn cùng Thần vương...”
Ông ta không kịp nói chuyện.
Tên thần linh kia đã trực tiếp vọt tới.
Thần Kim Diễm không muốn thụ thương, chẳng thể làm gì khác ngoài toàn lực ứng đối.
Quyết đấu bắt đầu!
Chúng thần nín thở xem đấu.
Hình Nhân Ánh Sáng vẫn duy trì vẻ yên lặng, cũng không hề xuất thủ ngăn cản.
Lạc Băng Ly lén liếc mắt một cái nhìn Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn tựa người trên ghế, thay đổi một tư thế thoải mái một chút để quan sát trận đấu, còn thuận tiện bắt chéo hai chân.
Chiến đấu tới nhanh, đi cũng nhanh.
Thần linh Kim Diễm dù sao cũng đến từ tương lai, đối với mỗi vị thần linh trong lịch sử đều đã nghiên cứu phân tích thấu đáo.
Thực lực của ông ta vốn cũng không kém, hơn nữa còn biết rõ tất cả khả năng và nhược điểm của đối phương. Bởi vậy rất nhanh đã giành được phần thắng trước đối thủ.