Hắn đang muốn vung Triều Âm kiếm lên, lẻn vào trong biển, nhưng chợt đứng lại bất động.
Một bà lão đang đứng ở trên mặt biển.
Thân dưới của bà ta do vô số xúc tu ngọ nguậy tạo thành.
Bà ta chặn đường hắn.
“Nói một chút coi, ngươi muốn chết như thế nào?” Bà lão híp mắt nói.
Cố Thanh Sơn thu hồi trường kiếm, thi lễ một cái, nói: “Xin hỏi các hạ là ai?”
Bà lão ngẩn ra.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: “Tại hạ là người hầu của Thần Hỗn Loạn, đến vùng đất này chỉ vì đàm phán một vụ giao dịch.”
“Thần Hỗn Loạn? Thần của ngươi làm cái gì, lẽ nào ngươi không biết?”
Bà lão thấp giọng thì thầm, giọng nói giống như muốn giết người.
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: “Các hạ, ta mang theo vô số hồn khí tới đây, chỉ vì hoàn thành một cuộc giao dịch.”
Bà lão đang siết chặt nắm tay bỗng nhiên sững người một chút.
Hồn khí!
Đúng vậy, mình muốn tiến xa hơn một bước, cần một lượng lớn hồn khí.
Trước đây lúc ở trong mật đạo, người này cũng lấy hồn khí ra để đổi lấy linh hồn của cô gái kia.
“Rốt cuộc thần của ngươi muốn cái gì?”
Bà lão mạnh mẽ áp chế sát khí trong lòng, hỏi.
Nếu như chỉ là một thứ gì đó bà ta không thèm để ý, thì hẳn là có thể dùng để đổi lấy hồn khí.
Dù sao toàn lực giao thủ với một vị thần linh, cho dù kết quả như thế nào thì vẫn luôn phát sinh hậu quả không thể lường trước được.
Ví dụ như nơi ẩn náu hoàn mỹ như An Hồn Hương này, nhất định sẽ bị hủy diệt trong trận chiến của hai vị thần.
Đây là điều mà bà ta không muốn thấy.
Lòng dạ Cố Thanh Sơn xoay như chong chóng.
Trong mắt hắn, dòng chữ nhỏ phát sáng không ngừng xuất hiện:
[Ngài gặp được quái vật hư không đặc thù - Thẻ bài: Thể xác kẻ đoạt hồn, nơi sống nhờ của Thần Sinh Mệnh.]
[Đây là con quái vật đặc thù được tạo thành từ sự dung hợp giữa thẻ bài của Thủy Thần, quái vật hư không thời cổ và thần linh của thế giới tầng trong.]
[Đẳng cấp thẻ bài: Màu vàng.]
[Nếu muốn phát động Địa quyết chém chết quái vật này, ngài cần năm mươi triệu hồn lực, kết hợp với triệu hồi Địa kiếm.]
Thẻ bài màu vàng!
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động.
Dựa theo đẳng cấp thẻ bài, trên màu xanh lá là màu lam, trên màu lam là màu tím, trên màu tím mới là màu vàng.
Trước đây dựa vào thẻ bài màu vàng: Địa Chi Song Khu, trong một lần hành động ở thời đại viễn cổ, Cố Thanh Sơn đã chiến thắng Lâm – Chức mệnh giả Vực Sâu.
Không ngờ, ở trong An Hồn Hương, hắn lại gặp được thẻ bài màu vàng lần thứ hai!
Muốn chiến thắng thẻ bài này, cần năm mươi triệu hồn lực!
Đây là một con số khó mà tiếp nhận.
Cố Thanh Sơn lập tức ý thức được một việc.
Có lẽ...
Con quái vật này còn mạnh hơn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhiều.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vừa mới được phong thần ba ngày trước.
Mà từ những niên đại xa xưa, con quái vật này đã có thể lấy sức một mình mà chém giết với những thần linh khác.
Hiện tại nó đã biến thành Thần Sinh Mệnh, lại đoạt được thẻ bài Trật Tự của quân đoàn Nhân tộc.
Nó mạnh đến mức nào?
Tâm tư Cố Thanh Sơn xoay vòng, tiếp tục phán đoán.
Thần Sinh Mệnh sau khi đoạt được thân thể quái vật còn không thu tay lại, đã vậy còn thật sự biến mình thành một thẻ bài.
Vì sao bà ta phải làm như vậy?
Bà ta phòng bị hay là vì sợ hãi?
Nếu như là sợ, bà ta đang sợ cái gì?
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: “Thần Hỗn Loạn, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vĩ đại cần giết chết Trật Tự.”
"Giết chết Trật Tự?" Bà lão lặp lại.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc giải thích: “Đúng, Trật Tự cuối cùng của toàn bộ thế giới được giấu tại An Hồn Hương. Chỉ cần giao ra Trật Tự kia, Thần Hỗn Loạn sẽ ban cho ngươi rất nhiều hồn khí làm phần thưởng và trao đổi.”
Đây là sự thật.
Quả thực Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đến đây để truy sát Trật Tự Ma Vương.
Nhưng lời này bà lão nghe vào lại hiểu thành một ý khác...
Bà ta độc chiếm thẻ bài Trật Tự của quân đoàn Nhân tộc, đã tự biến mình thành thẻ bài màu vàng, thu được sức mạnh vô hạn.
Bà ta làm sao giao ra thứ này?
Làm sao bà ta có thể giao ra?
Giết chết... Trật Tự...
Sát khí trong lòng bà lão hạ xuống, cười lạnh nói: “Trật Tự trước kia đã không còn nữa, bảo chủ nhân của ngươi đi thôi.”
Cố Thanh Sơn quan sát hai mắt bà ta, do dự nói: “Đáng tiếc, chủ nhân của chúng ta có thể cảm ứng được, quả thực trong thế giới này có tồn tại người nắm giữ Trật Tự.”
Hắn tiếp tục nói: “Có điều nếu ngươi nói không có thì... Quên đi, hủy bỏ giao dịch, tạm biệt.”
Cố Thanh Sơn xoay người rời đi.
Bà lão ngần ngơ.
Cố Thanh Sơn đột nhiên đứng lại, quay đầu lại ném gã thần giả mạo cho đối phương.
“À, hình như người này là người của ngươi, bây giờ trả cho ngươi, như vậy hai chúng ta thanh toán rõ ràng.”
“Tạm biệt.”
Bà lão vươn mấy cái xúc tu, tiếp được gã thần giả mạo, nhẹ nhàng thăm dò.
Gã ta đã không còn một hơi thở nào.
Ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại.
Nói như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mình căn bản không cách nào biết được.
Bà lão cắn răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp! Đứng lại cho ta!”
Quả nhiên Cố Thanh Sơn đứng lại.
Thế nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, hắn lại đột nhiên biến mất.
Ba mươi giây đã qua.
Cố Thanh Sơn bị thuật pháp Vận Mệnh của Đại Ca gọi trở về.
Cùng thời khắc đó.
Ở chỗ sâu trong bầu trời, cái cây bị Cố Thanh Sơn dùng Di Hình Hoán Ảnh nhanh chóng rơi xuống.
Đột nhiên.
Bên trong cây đại thụ có một đường hàn quang nhấp nháy.
Địa kiếm hiện thân.
Nó xẹt qua thành một đường sáng, sau đó hung hăng nện xuống nền đất lần nữa.
Ầm ầm ầm...
Gió nổi mây vần.
Trời đất mù mịt.
Thế giới vừa được Thần Sinh Mệnh tu bổ xong, lại lần nữa đứng bên bờ vực bị phá hủy.
Đỉnh quần sơn.
Ở đây không có bất kỳ công trình kến trúc nào, vô cùng hoang vắng.
“Làm sao có thể phá vỡ bình phong che chở An Hồn Hương?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trừ phi hủy diệt hết bốn chiếc nhẫn, hoặc là các vị thần đích thân đến đây giải trừ bình phong.” Huyễn Nhã nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắn đứng ở trên một tảng đá, nhìn ra đại địa ở phía xa.
Sự rung động và tan rã trên đại địa cũng không duy trì quá lâu.
Ở chỗ sâu trong lòng đất, vô số xúc tu màu đen đang giăng lưới bao trùm lấy toàn bộ thế giới, tiêu trừ mọi ảnh hưởng của sự hủy diệt.
Bà lão kia thật mạnh.
Ngay cả chuyện như thế giới sụp đổ, bà ta cũng có thể ngăn chặn trong thời gian nhanh nhất.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Lúc tiếp thu ký ức của gã thần giả mạo, hắn càng cảm giác được sức mạnh của Thần Sinh Mệnh là sâu không lường được.
Bà lão không chỉ có tri thức của thần linh và thần lực, còn có sinh mệnh lực mạnh mẽ và sức chiến đấu của quái vật hư không, đồng thời còn đang không ngừng thăm dò quy tắc sức mạnh của thẻ bài.
Bà ta có thể lấy một ít sức mạnh của quân đoàn Nhân tộc phân cho bốn vị thần giả mạo sử dụng.
Muốn làm điều này gần như không có khả năng, vì Thủy Thần cũng không ở trên thẻ bài.
Cho nên rốt cuộc, đối với sức mạnh của Trật Tự, bà lão vẫn từ từ ngẫm nghĩ tìm ra được nguyên lý.
Không nói đến chuyện khác, có thể làm được điều này, thật sự là rất lợi hại.
Cố Thanh Sơn nhịn không được thở dài một hơi.
Tồn tại như vậy, ai có thể đánh thắng được bà ta?
Ở thời đại này, thần linh gần như đã chết hết.
Chỉ còn lại một vị thần linh.
Thần Hỗn Loạn, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Liệu nó có làm được không đây...
Ở phía sau Cố Thanh Sơn, mọi người cũng đã hết đường xoay sở.
Diệp Phi Ly ho nhẹ một tiếng, nói: “Xem ra muốn giết con quái vật này, chỉ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Laura hỏi.
Diệp Phi Ly đi tới chỗ Huyễn Nhã, tầm mắt nhìn vào đứa trẻ nằm trong ngực nàng.
“Giết đứa bé này, khiến cho Thần Sinh Mệnh chết đi vì lời thề giữa các vị thần.”
Huyễn Nhã nhìn hắn ta, lui về sau mấy bước.
Diệp Phi Ly dừng bước, bất đắc dĩ nói: “Này, đây chính là chiến lược duy nhất. Không phải cô cũng từng chết một lần rồi sao, chờ lúc quái vật kia chết, Cố Thanh Sơn sẽ làm con của cô sống lại. Như vậy không được sao?”