Anna mặt không đỏ tim không loạn, nói: “Sao nào, ai mà không muốn người đàn ông của bản thân có được thực lực mạnh mẽ chứ.”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Nhưng hắn không phải là người của Đế quốc Phục Hy, làm vậy là phá vỡ quy củ.”
Anna nói: “Anh ấy đi theo con, sớm muộn gì cũng rời khỏi Liên Bang thôi.”
Những lời này trực tiếp đánh thẳng vào trong lòng của Hoàng đế.
“Sao con tự tin như vậy?”
“Đương nhiên rồi.”
Hoàng đế liền nở nụ cười. Ông ta trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói: “Hay là chúng ta đánh cược đi.”
Anna hỏi: “Người muốn đánh cược cái gì?”
Hoàng đế nói: “Con tìm hắn đòi kỹ thuật độc quyền của robot hạng nhất, kiểu kỹ thuật nào cũng được. Nếu con đòi được thì tính là ta thua, lúc đó chuyện chai thuốc kia cũng không thành vấn đề.”
“Còn nếu con không lấy được?”
“Vậy thì thật ngại quá, chờ lần sau các con đến Phục Hy làm khách, ta sẽ suy xét đến việc này.” Hoàng đế nhún vai, nói.
“Được, một lời đã định?”
“Một lời đã định.”
Anna liền mở quang não ra để kết nối với Cố Thanh Sơn, sau đó yêu cầu hắn đưa mình kỹ thuật của robot hạng nhất. Chẳng bao lâu sau, một đống số liệu tổng quát được truyền đến từ nơi vũ trụ xa xôi.
Quá trình từ khi Anna đòi đến lúc nhận được, chẳng qua chỉ tốn vài phút đồng hồ.
Hoàng đế thấy thế, nụ cười trên mặt càng sâu thêm.
Anna lập tức chuyển số liệu cho Hoàng đế, không hề có chút do dự nào.
Ông ta liếc sơ qua một cái, nói: “Người đâu, thử nghiệm một chút đi.”
Người hầu ở bên cạnh liền mang quang não đi.
“Đi, chúng ta đi cưỡi ngựa trước.” Hoàng đế nói.
“Được, cũng lâu rồi con không cưỡi ngựa.” Anna vui vẻ đồng ý.
Hoàng đế chọn một con ngựa đực màu đen cao lớn mạnh mẽ, Anna thì chọn một con ngựa cái lông đỏ như lửa, hai người vừa trò chuyện vừa cưỡi một vòng dọc quanh sân.
Khi bọn họ trở lại chỗ cũ, mấy người hầu đã sớm trông ngóng nhìn Hoàng đế bệ hạ, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Ở đó còn có vài nhà khoa học đang nhìn chằm chằm vào quang não, không ngừng hưng phấn chuyện trỏ với nhau.
“Thế nào rồi?” Hoàng đế xoay người xuống ngựa, hỏi.
Nhà khoa học đứng đầu nói: “Bẩm bệ hạ, kỹ thuật hạng nhất này không có vấn đề gì, hơn nữa còn vừa khéo giải quyết được chỗ khó trong việc chế tạo robot của chúng ta.”
“Vừa khéo giải quyết?” Hoàng đế bệ hạ bất ngờ lặp lại câu nói đó.
“Dạ đúng, vấn đề này đã quấy nhiễu chúng ta hơn hai năm, các chuyên gia cũng từng triển khai rất nhiều cuộc nghiên cứu, nhưng vẫn không có tiến triển gì cả.” Nhà khoa học ấy kích động nói: “Bây giờ thì tốt rồi, có được kỹ thuật này thì vấn đề của hệ thống động lực robot của Đế quốc cũng được giải quyết!”
“Rất tốt, các ngươi lui xuống đi.” Hoàng đế nói.
“Thế nào? Xem ra con thắng rồi.” Anna đắc ý nói.
“Ừm. Bạn trai của con không những hết lòng vì con mà còn là một người thông minh.” Hoàng đế nói, cuối cùng cũng yên lòng.
Nhân tài của chiến giáp cơ động thật sự đã sinh sai quốc gia rồi!
Hoàng đế dịu dàng nói: “Trở về nói với Cố Thanh Sơn, khoảng chừng một tuần sau ta sẽ đi đến Hành cung để nghỉ hè, từ Liên Bang đến đó khá xa nên tốt nhất các con nên lên đường sớm một chút.”
“Được thôi, vấn đề này có là gì đâu.” Anna nói: “Nhưng về chuyện đánh cược của chúng ta thì sao?”
Hoàng đế cười, nói: “Con còn sợ ta sẽ quỵt nợ sao?”
Ông ta vỗ vỗ tay, lập tức có hai người hầu mang theo một cái hộp đông lạnh được đậy kín đi đến.
Thấy cái hộp này, Anna không khỏi tắc lưỡi.
Để điều chế một chai thuốc như vậy không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa thời hạn bảo tồn của loại thuốc này cũng rất ngắn, bình thường đều phải xác định có nhu cầu sử dụng thì mới chế ra rồi dùng ngay.
Cô hiểu rất rõ về tình hình gần đây của Đế quốc Phục Hy, nên có thể khẳng định là ở đây không có hàng tồn kho. Nhưng thật không ngờ, cô vừa mới đi theo Hoàng đế cưỡi ngựa một chuyến, thì thuốc cũng đã điều chế xong.
Trước những thủ đoạn mạnh mẽ và cách thống trị cứng rắn của Hoàng đế, cả Đế quốc Phục Hy đều phải phủ phục dưới chân ông. Một khi ông ta đã muốn làm chuyện gì đó thì sức mạnh của cả quốc gia sẽ tụ lại một cách nhanh chóng, hơn nữa hiệu suất lại cao.
Đế quốc như vậy thật sự rất đáng sợ.
Anna không tiếp tục nghĩ sâu thêm nữa, cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đậy kín trong tay của hai người hầu, nở nụ cười tươi rói.
“Cầm lấy đi, nhìn xem ánh mắt của con kìa, thật làm mất thể diện của người Hoàng gia mà.” Hoàng đế cười nói.
Anna vội vàng tiến lên nhận lấy hộp, cười nói: “Cảm ơn bệ hạ.”
Hoàng đế dặn đi dặn lại: “Đem về rồi phải dùng ngay đấy, thứ này chỉ có thể bảo tồn được một ngày thôi.”
“Được rồi, để con chuyển tiền sang cho người.” Anna mở quang não ra.
“Không cần đâu.”
“Hả? Ý của người là...?” Anna kinh ngạc ngẩng đẩu lên.
Hoàng đế khoanh tay lại, hờ hững đáp: “Con nói với hắn là cái này ta tặng cho hắn.”
Anna thở dài, vẻ mặt phức tạp: “Ngài thật sự là bạo tay.”
“Chẳng qua chỉ là 15 triệu thôi, nếu có thể làm cho Cố Thanh Sơn cảm nhận được ta là một vị đế vương có thể kết bạn, thì chút tiền ấy có tính là gì.”
Hoàng đế nhìn Anna, không hề che giấu nói: “Hắn ở Liên Bang là nhân tài không được trọng dụng, chỉ có ở Phục Hy thì hắn mới có thể phát huy, nhận lấy vinh quang rực rỡ. Khi con về đến nơi, hãy chuyển câu nói vừa rồi của ta cho hắn.”
“Con thay anh ấy cám ơn người trước.”
“Ừm. Con về đi. Ta chờ các con đến làm khách.”
“Được.”
Anna cầm hộp, hơi khuỵu xuống hành lễ rồi sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Thời gian đảm bảo chất lượng của thuốc Ngũ Hành Khai Hóa là có hạn, nên cô phải lập tức quay về Liên Bang ngay.
Một lúc sau, tại phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không ngoài vũ trụ.
“Ông ta đã nói vậy đấy!” Anna lặp lại những lời của Hoàng đế.
“15 triệu! Cứ thế mà dâng 15 triệu!” Diệp Phi Ly lẩm bẩm, cả người thất thần như hồn bay phách lạc.
Lúc này, trên người hắn ta không thể nhìn ra phong thái gì của Quỷ giết người và Chú Hề Tử Thần.
“Tôi cũng thấy động tâm rồi đấy.” Liêu Hành nhìn chòng chọc vào chiếc hộp đậy kín với ánh mắt nóng rực.
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào nhìn nhau, hai người cũng có vài cảm xúc khó tả.
“Thảo nào mấy năm nay Đế quốc Phục Hy có thể vượt qua Liên Bang.” Trương Anh Hào nói.
“Đúng vậy, đây là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất.” Cố Thanh Sơn bình luận.
Hắn nhận lấy chiếc hộp từ tay Anna rồi gọi: “Nữ Thần Công Chính.”
[Có tôi, thưa ngài.]
“Bắt đầu điều chế thuốc Tiềm Năng Võ Giả và thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh đi.”
[Đang sắp xếp, trong vòng một giờ sẽ hoàn thành.]
“Vất vả cho cô rồi.”
Sau đó, Cố Thanh Sơn phóng ra Thần niệm để kiểm tra cơ thể mình lần nữa, thấy mình vẫn bị thương nặng như cũ, có điều đan điền đã đỡ hơn một chút, có một ít linh lực đang chầm chậm tập hợp lại.
Đây là tin tức tốt nhất.
Hắn cố hết sức đứng lên, phát hiện ra mình có thể miễn cưỡng chạy bước nhỏ, nhưng nếu muốn chạy nhanh một chút thì sẽ làm cho kinh mạch cả người có cảm giác xé rách vô cùng đau đớn.
Lúc này, hắn đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, hỏi: “Trò chơi Người Bất Tử bắt đầu chưa?”