Bì Ma Chất Đa La Vương giận dữ: "Cũng tốt, tất cả người trong tộc đều ở đây, ta muốn cho mọi người nhìn thấy, trong hai chúng ta ai mạnh hơn!"
La Hầu Vương bỗng lên tiếng nói: "Dừng lại hết đi! Các ngươi không nên trúng kế của hắn."
Hắn tiếp tục nói: "A Tu La Vương hi vọng chúng ta tự giết lẫn nhau!"
Bốn vương quay đầu, nhìn về phía A Tu La Vương.
Cố Thanh Sơn cười lên.
"Quyền trượng ở đấy, các ngươi cũng chẳng có can đảm để cầm nó lên, vậy mà còn dám xưng là A Tu La Vương?"
Hắn đứng lên, nói với tất cả mọi người phía dưới: "Nhớ năm đó khi ta trở thành Vương, đã chiến thắng bảy mươi chín người khiêu chiến."
Nhóm A Tu La bắt đầu rối loạn.
Đó đều là sự thật, tất cả A Tu La đều nhớ rõ năm đó.
Đó là một trận chiến giành vương vị rung động lòng người.
"Ai có thể nói cho ta biết, từng có Vương nào trong tộc A Tu La không dám chiến đấu không?" Cố Thanh Sơn tiếp tục lớn tiếng hỏi.
"Không có!"
"Chưa từng có!"
"Không dám chiến đấu, sao có thể làm Vương!"
Nhóm A Tu La đều lớn tiếng kêu lên.
"Trăm ngàn năm qua, để tranh đoạt được vương vị A Tu La thì luôn dựa vào máu và lửa mới có thể đoạt được, điều này có từng thay đổi không?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
"Không có!"
Tất cả A Tu La cùng nói.
Cố Thanh Sơn ngồi xuống Cự Tượng.
Hắn nhìn La Hầu Vương ở phía dưới, ung dung nói ra: "Không dám chiến đấu thì rời khỏi cuộc tranh đoạt vương vị đi."
La Hầu Vương không còn lời nào để nói.
Tất cả mọi thứ đối phương nói đều là sự thật.
Đây là dương mưu đường đường chính chính.
Chính hắn ta càng không có bất kỳ lý do gì để công kích đối phương, bởi vì đối phương đã bỏ vương vị đi.
Lúc này mà không tranh đoạt vương vị, cứ túm lấy một người đã thoái vị mãi không buông thì sẽ bị tất cả A Tu La phỉ nhổ.
La Hầu Vương nghĩ tới đây, không khỏi giận dữ.
Dù sao hắn cũng là một vị A Tu La.
"Cũng được, ta leo lên vương vị trước, rồi xử lý ngươi sau."
La Hầu Vương mang khuôn mặt âm u nói.
Cố Thanh Sơn khẽ cười, đưa tay ra hiệu La Hầu Vương chú ý bên cạnh.
La Hầu Vương quay đầu.
Ba vị tộc Vương khác đang mang vẻ mặt đầy ý chí chiến đầu nhìn hắn.
Trên Cự Tượng, giọng nói của Cố Thanh Sơn truyền tới.
"Mời bắt đầu cuộc chiến của ngươi."
Cố Thanh Sơn buồn bực ngán ngẩm ngồi trên Cự Tượng.
Bốn vị Vương của tộc A Tu La chiến đấu ở phía dưới cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hắn có được tất cả ký ức chiến đấu của A Tu La Vương.
Với khả năng quan sát bây giờ của Cố Thanh Sơn, so với A Tu La Vương, quả thật bốn vị tộc Vương này còn kém một chút.
Có lẽ bởi vì ở ngay trước mặt tất cả A Tu La, cuộc chiến được tiến hành một cách đẫm máu và dữ dội.
Bốn vị tộc Vương đều dùng hết sức lực.
E là không lâu nữa người thắng sẽ xuất hiện.
"Thật sự là phiền phức mà."
Cố Thanh Sơn khẽ lẩm bẩm.
Lục Giới Thần Sơn kiếm bỗng xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Giọng nói của Sơn Nữ vang lên.
"Công tử, lát nữa ngươi có chiến đấu không?"
"Có."
"Nhưng mà sợ rằng thân thể này của ngươi sẽ không chống đỡ nổi."
"Cố gắng đánh một trận thôi."
"Không thì... Để ta đi."
"Sao?"
Cố Thanh Sơn lập tức bị câu nói này hấp dẫn.
...
Trước Cự Tượng.
Đợi đến khi tất cả cuộc chiến đấu kết thúc.
Ba người cạnh tranh nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Một người chết, một người bị thương nặng, một người hôn mê.
Người duy nhất còn đứng là La Hầu Vương.
Không ngờ người cuối cùng chiến thắng thật sự là hắn.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Chỉ thấy La Hầu Vương máu me khắp người cố gắng dùng thanh chiến đao chống đỡ thân thể.
Hắn tiến lên mấy bước, muốn nắm chặt vương trượng A Tu La.
Nhóm Tu La của tộc La Hầu đã chuẩn bị bắt đầu reo hò.
Cố Thanh Sơn vẫy tay một cái.
Vương trượng A Tu La bay trở về Cự Tượng.
"Ngươi có ý gì?" La Hầu Vương trầm giọng hỏi.
Cố Thanh Sơn đặt vương trượng A Tu La trên lưng Cự Tượng.
Hắn chuyển động khớp cổ một chút.
"Dựa theo quy củ của tộc ta, ngươi phải nhận lấy quyền trượng từ trong tay ta."
"Vậy ngươi xuống đây cho ta!" La Hầu Vương quát.
Cố Thanh Sơn cười một tiếng.
Lục Giới Thần Sơn kiếm xuất hiện trong không trung, được hắn nắm chặt lấy.
Hắn chậm rãi đứng lên.
"Ngươi đi lên đây mà cầm." Hắn khẽ nói.
"Ta bị thương nặng --" La Hầu Vương lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, cũng giống như ta thôi." Cố Thanh Sơn đồng ý nói.
La Hầu Vương im lặng.
Hắn ta trừng trừng Cố Thanh Sơn.
Dù thế nào hắn ta cũng không ngờ tới, bốn người bên bọn hắn đã vạch kế hoạch tốt, chuẩn bị ép người đang bị thương kia thoái vị.
Cuối cùng, sao lại biến thành cục diện như thế này?
Tất cả A Tu La giữ im lặng.
Đúng vậy, La Hầu Vương bị thương nặng.
Nhưng A Tu La Vương cũng bị thương nặng, trời đất có thể làm chứng cho điều này.
Cho tới bây giờ, tất cả sự tranh đấu vẫn luôn công bằng.
"Nếu ngươi không dám đi lên đây cầm, vậy ta sẽ giữ vương trượng." Cố Thanh Sơn nói.
La Hầu Vương cắn răng một cái.
Căn cứ thông tin mà hắn lấy được, vết thương của đối phương nặng hơn hắn nhiều.
Nếu đúng như thế, cũng không thể bỏ cuộc mà phải đánh cược một lần!
La Hầu Vương hạ quyết tâm.
"Vương trượng sẽ chào đón chủ nhân mới của nó vào hôm nay!"
Hắn ta nhảy lên thật cao, bay lên lưng Cự Tượng.
Vung đao cong lên, tạo ra một vòng mũi nhọn sắc bén.
Cố Thanh Sơn nhìn mũi đao kia nhưng không hề động đậy.
Lục Giới Thần Sơn kiếm bỗng nhiên rời khỏi tay của hắn.
Thanh kiếm dài đón nhận thanh đao cong.
Sắc mặt của La Hầu Vương căng thẳng, mũi đao bỗng tách ra, chém liên tục ba mươi sáu lần.
Thanh kiếm dài không hề nhường nhịn chút nào, hóa thành cái bóng, trả lại ba mươi sáu kiếm.
Phong Trảm Kiếm Quyết!
Đây chính là kiếm quyết sở trường của Cố Thanh Sơn!
Ở trong mắt Cố Thanh Sơn, hắn có thể nhìn thấy Sơn Nữ nắm lấy Lục Giới Thần Sơn kiếm, tấn công trả lại La Hầu Vương.
Nhưng mà ở trong mắt người khác, họ chỉ có thể nhìn thấy thanh kiếm dài bỗng dưng đánh chém, không có cách nào nhìn thấy bóng người của Sơn Nữ.
"Dạng kiếm pháp này, chỉ đến thế mà thôi." La Hầu Vương cười lạnh nói.
Hắn đột nhiên thay đổi chiêu thức.
Có một ngọn lửa cháy rực bốc lên trên thanh đao dài.
Sự biến đổi chiêu thức này khiến cho động tác của La Hầu Vương lập tức xuất hiện một chút khựng lại.
Ánh mắt của Sơn Nữ trở nên mãnh liệt.
Lục Giới Thần Sơn kiếm hóa thành ánh kiếm màu xanh nhạt to lớn, nâng cao lên trời rồi quét ngang.
Bí kiếm Nguyệt Trảm.
Sắc mặt của La Hầu Vương thay đổi, vội vàng vung đao cản lại.
Ai ngờ ánh kiếm chém được một nửa lại hoàn toàn biến mất, rồi lại quay về đâm tới một cách nhanh chóng.
La Hầu Vương luống cuống tay chân thay đổi chiêu thức.
Keng!
Đao kiếm giao nhau.
Rốt cuộc hắn vẫn chặn lại được!
Nhưng lại có một bóng kiếm khác đâm vào ngực hắn từ sau lưng.
Kỹ thuật bí kiếm thứ hai.
Yến Quy.
Đây là bí kiếm ám sát.
Sơn Nữ dùng bí kiếm ám sát sở trường của Cố Thanh Sơn!
La Hầu Vương mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn thanh kiếm trên ngực.
"Đây là... Kiếm pháp gì..." Hắn không cam lòng mà nói.
Trong không trung, bỗng nhiên một giọng nữ lạnh như vang lên bên lỗ tai của hắn.
Chỉ có mỗi mình La Hầu Vương là có thể nghe thấy giọng nói này.
"Kiếm pháp để giết ngươi."
La Hầu Vương nghe vậy, bỗng nhiên trợn to mắt.
Hắn chỉ vào Cố Thanh Sơn muốn nói gì đó.
Nhưng sức sống đã rời khỏi thân thể của hắn.
La Hầu Vương rơi xuống mặt đất, hoàn toàn chết đi.
Lục Giới Thần Sơn kiếm bay về, rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn xem xét thanh kiếm dài một cách tỉ mỉ.
Thân kiếm hẹp dài, sáng ngời như một vầng nước mắt mùa thu.
Từng tia lạnh lẽo phát ra từ trên thanh kiếm dài.
Đây là thanh kiếm bất diệt, là thanh kiếm cắt hết tất cả pháp tắc, là thanh kiếm có trí tuệ và sinh mệnh.
Cảm xúc của Cố Thanh Sơn phun trào, không khỏi nhớ lại cảnh vừa rồi.
...
"Ý của cô là cô có thể tự chiến đấu với kẻ địch?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, nhưng khác với cách tự chiến đấu của các Kiếm Linh khác." Sơn Nữ nói.
Trên thực tế, nếu không có Kiếm tu thi triển kiếm quyết, thông thường các phi kiếm sẽ không có cách nào chiến đấu với kẻ địch.
Trừ khi là phi kiếm có Khí Linh tồn tại, vậy thì mới có thể điều khiển thanh kiếm dài một cách đơn giản nhờ vào Kiếm Linh, sử dụng một vài động tác cơ bản như vung chém đâm tới.
Trước đó trong hang động bóng tối, Địa Kiếm đã từng đối phó với yêu ma trong hang động một mình.
Bây giờ, Sơn Nữ lại nói cách tự chiến đấu của mình khác với những Kiếm Linh khác.
“Khác ra sao?" Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi.
"Ta cần sự trợ giúp của ngài."
"Thế chẳng phải là ta điều khiển kiếm à? Chẳng phải chuyện này cũng giống như ta chiến đấu với kẻ địch ư?"
"Không, thật ra là ta chiến đấu với kẻ địch, chỉ cần ngài và ta khớp nhau là có thể làm được... ngài có muốn không?"
"Muốn, nhưng phải làm thế nào?"