Tạ Cô Hồng cau mày nói: "Không được! Vì dự đoán thủy triều hỗn loạn lúc trước, ông đã tiêu hao một bộ phận mệnh lực rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục tính vận mệnh của Nhân tộc nữa."
Lão giả thân là đại tu sĩ Du Tầm cảnh, tiêu hao một bộ phận mệnh lực để tiến hành dự đoán thủy triều hỗn loạn cũng không tính là gì.
Nhưng bây giờ lão còn muốn tính ra nơi cất giấu bảo vật thay đổi cả vận mệnh của Nhân loại.
Loại trình độ đo lường tính toán này đã vượt qua phạm vi quẻ thuật, chính là quan hệ đến việc thay đổi toàn bộ thế giới, lão giả tóc trắng tuyệt đối không có khả năng chịu đựng được.
Cố Thanh Sơn vội vàng ngăn lại: "Ông điên rồi, nói như vậy, cho dù ông tìm được bảo vật mạnh mẽ, ông cũng sẽ chết ở chỗ này!"
Lão giả tóc trắng nói: "Triệu chưởng môn, không phải cậu cũng định dùng tính mạng của mình để báo thù cho tông môn à?"
Tạ Cô Hồng vội la lên: "Nhưng Triệu chưởng môn sẽ không hi sinh vô nghĩa, ông tuyệt đối không nên tính một quẻ này, nếu không hẳn sẽ phải chết."
" Nếu như có thể tìm ra phương pháp chống lại Thần tộc và Hoang Cổ nhất tộc, vậy ta chết cũng nhắm mắt. Các ngươi đừng cản ta, đây là lựa chọn cuối cùng của ta." Lão giả tóc trắng nói.
Ầm!
Trên người lão giả bốc lên cuồng phong, tóc trắng và râu dài khua không ngớt.
Hai tay của lão bấm ra pháp quyết phức tạp, cao giọng nói: "Thiêu đốt toàn bộ tuổi thọ của ta, phép Trắc Toán Khắc Địch."
Chỉ thấy mai rùa trong tay lão nổ tung từng khúc, hóa thành hư vô.
Nhìn cảnh này, thuật xem quẻ đã thành công.
Không thể nào vãn hồi được nữa.
Lão già thật sự phải dâng sinh mệnh ra rồi!
Tạ Cô Hồng và Cố Thanh Sơn nhìn nhau, trong lòng còn có sự bi thương vô hạn.
Lão già bay lơ lửng lên trời, thẳng về phía trận pháp truyền tống tiếp theo.
Lão lớn tiếng nói: "Cơ trời tăm tối giáng lâm vào thân thể ta, xin để ta cảm nhận được một món bảo vật!"
"Các ngươi mau đuổi theo ta! Ta không chịu được lâu đâu."
Tạ Cô Hồng và Cố Thanh Sơn lập tức đuổi theo lão.
Ba người đứng trên truyền tống trận, lập tức biến mất khỏi tầng này.
Tầng mười bảy.
Tầng mười tám.
Tầng mười chín.
...
Tầng thứ ba mươi ba.
Lão già rốt cục dừng lại ở đây.
Lúc này hơi thở trên người lão đã rất yếu ớt rồi, hốc mắt lõm xuống dưới, hình dạng héo mòn, nhìn qua thì có vẻ đang thoi thóp.
Lão được Tạ Cô Hồng và Cố Thanh Sơn dìu đi, gắng gượng đi tới trước một món bảo vật.
Đó là một tảng đá dài mảnh màu tím đen, dài khoảng năm mét.
"Chính là cái này." Lão già nói với giọng yếu ớt.
Tạ Cô Hồng và Cố Thanh Sơn đồng thời nhìn về phía hòn đá kia.
Lão già duỗi tay nắm lấy tảng đá, dùng sức bóp chặt.
Nhưng dường như lão già đã không còn sức lực nữa, thậm chí ngay cả một khối đá như vậy cũng bóp không nát.
"Để tôi." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cố sức bóp, lại lắc một cái.
Cả khối đá dài mảnh tan ra, hóa thành bột phấn hai cái thẻ ngọc được bọc bởi lớp đá hiện ra trước mắt ba người.
Lão già nhào tới nắm lấy hai cái thẻ ngọc, đột nhiên trong miệng phun ra máu tươi.
Dường như lão đã đến tình trạng đèn cạn dầu.
"Tạ Cung chủ..."
Lão già thở hổn hển, nói.
"Tôi đây." Tạ Cô Hồng đỡ lấy lão, trầm giọng nói.
Lão già hít vào một hơi, cố gắng duy trì giọng nói: "Ta tính được, đây là... là phương pháp rèn đúc Thiên Địa song kiếm."
"Thiên Địa song kiếm?" Tạ Cô Hồng nghi ngờ nói.
"Đúng, Thiên Địa song kiếm, chuyên trảm Thần tộc và quái vật Hoang Cổ."
Lão già nói đến đây, thất khiếu bắt đầu không ngừng chảy máu, nhưng lão vẫn kiên trì nói:
"Hai chiếc thẻ ngọc này có chất liệu rất đặc thù, cả thế gian chưa từng có, rèn song kiếm cần hai chiếc thẻ ngọc dung nhập vào thân kiếm mới có thể hoàn thành, nhớ lấy!"
"Ta nhớ kỹ." Tạ Cô Hồng chân thành nói.
Lúc này lão già bỗng nhiên hoạt bát hơn, trên mặt nổi lên hồng nhuận.
Tạ Cô Hồng và Cố Thanh Sơn nhìn nhau.
Trong lòng hai người đều hiểu, lão già đã đến thời khắc cuối cùng.
Lão già lại hít vào một hơi, nói: "Đồng ý với ta... ngươi nhất định phải... rèn được... Thiên Địa song kiếm, thay đổi Nhân tộc chúng ta..."
Lão nói còn chưa dứt lời, nhưng trong cổ họng đã không phát ra được thanh âm nào nữa.
Tạ Cô Hồng nói: "Ngươi yên tâm, Tạ Cô Hồng ta nhất định sẽ làm được!"
Lão già lộ ra vẻ mặt vui mừng, chậm rãi khép miệng lại.
Đầu của lão bỗng nhiên ngoẹo đi, toàn bộ thân hình chìm trên cánh tay hai người.
Lão đã chết.
Tạ Cô Hồng và Cố Thanh Sơn nhất thời cũng không biết nói gì.
Bọn họ một trái một phải, đỡ lấy thi thể của lão già, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sự buồn bã.
Hồi lâu sau.
Tạ Cô Hồng đứng lên trước.
Hắn cẩn thận cất kỹ hai chiếc thẻ ngọc, vẻ mặt cô đơn, nói: "Triệu Tông chủ, cậu chọn bảo vật chưa?"
Cố Thanh Sơn sửng sốt một cái.
Hắn lập tức đáp: "Tôi đã chọn rồi."
Tạ Cô Hồng nói." Ta còn chưa chọn, bây giờ ta tiếp tục đi thêm một tầng, thẳng đến khi chọn trúng vật mà ta muốn thì sẽ lập tức rời khỏi nơi này."
"Lập tức rời đi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Cô Hồng kiên định nói: "Đúng, ta muốn trở về. Bắt đầu từ thời khắc này, ta mặc cho nguy hiểm cỡ nào cũng nhất định phải rèn ra Thiên Địa song kiếm mang về Nhân tộc."
Cố Thanh Sơn vẫn ôm thi thể của lão giả như cũ, thở dài nói: "Ông đi đi, tôi ở cùng lão một lúc nữa, khỏi phải quản ta."
Tạ Cô Hồng gật gật đầu, ôm quyền nói: "Bảo trọng!"
Hắn bay lên trận pháp truyền tống, trực tiếp rời đi.
Cố Thanh Sơn lại ngây ngẩn một hồi.
Hắn để thi thể của lão giả nhẹ nhàng trên sàn nhà, vẫn cầm một cái tay của đối phương như cũ.
"Vì cả Nhân tộc, cái này là vĩ đại và oanh liệt bực nào!"
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng lẩm bẩm nói.
Hắn lấy ra một cây quyền trượng màu đen từ trong hư không không một tiếng động.
Bên trên quyền trượng, cái đầu lâu sừng nhọn kia bỗng nhiên giật giật.
Ánh sáng màu hồng sáng lên trong hốc mắt đầu lâu.
Khoảnh khắc khiến tất cả người chết sợ hãi và run rẩy đã tới!
Thi thể trên đất dường như đã nhận ra cái gì đó, chợt toát ra một vòng sáng tím.
Một cái chớp mắt tiếp theo, trên người nó tỏa ra khí thế kinh người, giống như sống lại.
Đây là tùy ý thay đổi, đột phá giới hạn sinh tử, đúng là không thể tưởng tượng nổi, không cách nào giải thích, càng không thể nào hiểu được.
Đây chính là lực lượng của Vĩnh Hằng Chân Thần.
Nhưng mà Cố Thanh Sơn nắm lấy tay của nó.
Lôi Điện Sinh Pháp, Kinh Mộng!
"Kinh Mộng: Sau khi bị linh năng lôi điện của ngươi đụng vào, ý thức của đối phương hình thành một mộng cảnh ngắn ngủi với lôi điện, cũng mất đi khống chế đối với thân thể, năm giây sau kỹ năng này sẽ kết thúc."
"Thuyết minh: Đây là thần thông được nâng cấp từ ba tầng Thất Khống, Cương Trực, Đoạn Ly của Lôi Điện Sinh Pháp, không bị bất kỳ sinh linh nào chống lại."
Lão già lập tức liền không có cách gì nhúc nhích.
Ánh sáng tím trên người nó lập tức tiêu tan, thuật pháp bị cắt đứt, trong giây ngắn ngủi, thân thể nó từ người sống hóa thành người chết lần nữa.
Cố Thanh Sơn hung hăng cắm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng vào lồng ngực thi thể.
Thi thể phát ra một tiếng gào thét thê lương chói tai.
Nó liều mạng giãy dụa giãy dụa mưu đồ sống lại lần nữa.
Nhưng nó vừa mới xúi giục ánh sáng tím, lập tức có một thanh trường kiếm cắt đứt đầu của nó.
Lão già hóa thành thi thể lần nữa.
Thanh trường kiếm kia dứt khoát không đi, trực tiếp găm ngang bên trong cổ họng của nó, lần lượt chặt đứt đầu của nó.
"Lộn xộn nữa ta sẽ dùng quyền trượng." Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nói.
Một tầng ánh sáng màu đỏ tươi dâng lên bên trên, Quỷ Vương trượng.
Thi thể cảm nhận được lực lượng quyền trượng có thể đánh tan Vĩnh Hằng, thân thể cứng đờ, không còn dám làm ra bất kỳ cử động lạ gì khác.
"Thật sự là lợi hại." Cố Thanh Sơn cảm khái nói.
Sát khí nhẹ nhàng dần dần tỏa ra trên người hắn.
Lão giả tóc trắng nhận ra được luồng sát khí này, vội vàng khẩn cầu: "Tha ta một mạng! Tha ta một mạng! Ta không muốn chết."
"A!" Giọng nói của Cố Thanh Sơn dần dần trở nên suy tư: "Ngươi thân là sự sống Vĩnh Hằng, lại có thể cảm nhận được cái chết của Vĩnh Hằng từ quyền trượng của ta sao?"