Cố Thanh Sơn nhớ tới lời mà quái vật đã từng nói, bèn lên tiếng: “Cây đinh ba hình như là thần khí, nhưng e rằng hơi nguy hiểm.”
Mọi người đều khẽ gật đầu.
Quốc vương An Hồn Hương là Thần duệ mạnh mẽ, vậy mà chỉ bị thanh cây đinh ba này đâm một nhát đã chết rồi.
Hơn nữa, binh khí này dường như có ý thức.
Đại Ca tiếp lời: “Đúng thế, binh khí kia các cậu không thể dùng được đâu. Bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa, để tôi thu phục nó cho.”
Hắn ta ra hiệu để Laura thu lại tất cả bảo vật phong ấn.
Cây đinh ba màu đen lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Nó phát ra từng tiếng la hét thảm thiết, thân mình rung lên định bay về khoảng không xa vời.
Đại Ca nhảy lên, một tay cầm sách Vận Mệnh một tay vững vàng bắt lấy chuôi dài của cây đinh ba, quát: “Dừng!”
Trên người hắn ta trào ra một luồng uy lực cuồn cuộn của Vực Sâu.
…Dường như sau khi kêu gọi ý chí của Vực Sâu đến, sức mạnh của hắn ta cũng tăng lên không ít.
Âm thanh phát ra từ cây đinh ba lập tức đứt đoạn.
Đại Ca buộc nó ngay sau lưng.
Chiêu này thành công khiến cho mọi người chấn động.
“Hả? Laura, anh thấy em hình như có điều muốn nói?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Laura cẩn thận nhìn Đại Ca một cái, dùng giọng nói run rẩy nói: “Cố Thanh Sơn, chắc anh anh anh không biết, Đại Ca Ca Ca là vua của Vực Sâu!”
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly cũng im lặng.
Cố Thanh Sơn xoay người, nhìn Đại Ca.
Chỉ thấy hắn ta vẫn nhìn hư không, đưa lưng về phía mọi người, khoanh hai tay, nhìn trời một góc bốn lăm độ.
Cố Thanh Sơn chậm rãi gật đầu, nói:
“Ồ…”
Chỉ một chữ duy nhất, sau đó không còn gì nữa.
Laura không kìm được nói: “Anh ồ là có ý gì?”
“Chính là biết rồi đấy.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura há mồm, có chút cạn lời.
Cô bé nhìn Cố Thanh Sơn vẫn luôn bình tĩnh rồi lại nhìn Đại Ca sắp không giữ nổi bình tĩnh, vội vàng nói: “Anh không muốn nói gì sao?”
Cố Thanh Sơn thản nhiên đáp lại: “Anh ta vốn nên là một nhân vật lớn.”
“Tại sao?”
“Khi chúng ta cứu anh ta, anh ta đang đánh nhau với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, sau đó lại thuần phục Ma Long trước mặt chúng ta, Lâm cũng nghe theo lời anh ta mà bảo vệ Anna. Còn nữa, chuyện anh ta biết nhiều hơn chúng ta nhiều, chắc phải là một người có lai lịch.”
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly không khỏi giật mình.
Đúng thế.
Đại Ca này, đúng là không đơn giản.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn họ nhìn Đại Ca trở nên kính sợ hơn.
Đại Ca vênh cằm thật cao, thoạt nhìn giống như cao thủ tuyệt thế kiêu ngạo.
Cố Thanh Sơn đi lên, vỗ vai hắn ta nói: “Này, nếu anh đã là vua của Vực Sâu… sao lại bị Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đánh cho nát như phân thế?”
Thân hình Đại Ca hơi lung lay, dường như không đứng vững.
Tất cả khí thế mà hắn ta đã chuẩn bị đều biến mất không thấy tăm hơi.
“Tôi là phân, vậy cậu là gì?” Đại Ca trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn.
Hắn dửng dưng trả lời: “Tôi sao? Tôi là người vớt phân… Anh quên rồi à, lúc ấy tôi rất khó khăn mới vớt được anh đấy.”
“Phụt…”
Laura cười ha ha.
Tuy rằng không biết tiếp theo có bị vua của Vực Sâu đánh chết hay không, nhưng thật sự là không nhịn cười nổi.
Ai da mẹ ơi.
Cố Thanh Sơn thật sự là…
Không được, cho dù có chết, cũng phải cười rồi nói tiếp.
Đại Ca trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn, không nói gì.
…Haiz.
Hết cách.
Quả thật.
Còn ơn cứu mạng nữa.
Phát cáu cũng không có cách nào phát cáu.
Ông trời cũng không nói nổi nữa rồi.
Nhưng Cố Thanh Sơn vẫn nói tiếp.
Hắn hỏi: “Nếu anh đã là vua của Vực Sâu, vậy rốt cuộc vì sao lại ở cùng với chúng tôi?”
Đại Ca khoát tay, không tiếp tục thể hiện dáng vẻ cao thủ tuyệt thế nữa: “Không phải cậu cũng là Quỷ vương Hoàng Tuyền của Lục Đạo Luân Hồi sao, nói đến thân phận gì đó thì chẳng có gì thú vị nữa rồi.”
Cố Thanh Sơn thả lỏng trong lòng.
“Vậy…”
“Tôi cũng chỉ muốn dưỡng thương thôi. Dù sao năng lực như Diệp Phi Ly quá hiếm hoi, chỉ có cậu ta mới có thể từ từ chữa khỏi cho tôi.”
“Cho nên anh liền gia nhập với chúng tôi? Việc này với việc anh nói ngay từ đầu cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Chủ yếu là nhìn thấy các cậu cũng khá thuận mắt, cho nên tạm thời gia nhập với các cậu. Có vấn đề gì sao?”
“Không có, hoan nghênh lần nữa.”
Đề tài này nói đến đây, liền kết thúc.
Từ nay về sau, mỗi lần mọi người nghĩ đến Đại Ca là vua của Vực Sâu, khi sắp sửa có cảm giác xa cách, thì luôn kìm lòng không được mà nhớ tới câu nói của Cố Thanh Sơn: “Người vớt phân.”
Sau đó…
Cảm giác xa cách liền biến mất.
Tình hữu nghị lâu dài.
Đương nhiên, đây là nói sau.
Về hiện tại…
“Quốc vương đã chết rồi, theo tình hình hiện tại, cho dù chúng ta đi tiếp, cũng không có cách nào lấy được đồ vật trong di tích, chưa kể sau này không biết còn gặp phải quái vật thế nào nữa. Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trương Anh Hào hỏi.
“Việc này không cần lo lắng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn giơ tay lên.
Chiếc nhẫn màu vàng nằm yên lặng trên ngón tay hắn.
...
Sau khi đám người Cố Thanh Sơn tiến vào di tích của Thần Sinh Mệnh.
Tại An Hồn Hương.
Màn đêm đã buông xuống.
Một bóng người mờ nhạt lặng lẽ xuất hiện ở cửa sau hoàng cung, nhanh chóng chạy về một phương hướng nọ.
Dọc theo đường đi, không có bất kỳ ai nhận thấy sự tồn tại của cái bóng đó.
Bóng người lướt qua con hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy vào khu vực nội thành hẻo lánh, đứng bên ngoài căn phòng của Huyễn Nhã.
Cái bóng dừng lại một chút, sau đó đi về phía căn phòng.
Két két két két...
Một pháp trận trong suốt đột nhiên hiện lên, dội ngược cái bóng lại.
"Không ngờ lại rất mưu mô, bố trí cả pháp trận tu hành ở nơi mình ở."
"Nhưng, mấy thứ này mà muốn ngăn cản ta?"
Cái bóng lẩm bẩm, bỗng nhiên tăng tốc, đột ngột vọt tới.
Bùm!
Cũng không biết kẻ đó dùng cách gì, pháp trận tan biến.
Nếu Cố Thanh Sơn còn ở An Hồn Hương, chắc chắn có thể nhanh chóng nhận ra pháp trận đã tan biến.
Hắn sẽ lập tức chạy tới.
Nhưng hiện tại hắn còn đang ở trong di tích, bên ngoài xảy ra chuyện gì cơ bản không biết được.
Cái bóng bước tới phía trước một bước, đứng trước cửa, nhoáng một cái đã vào trong phòng.
"Bố cục của căn phòng vẫn không thay đổi... Huyễn Nhã, nàng đang chờ ta trở về sao?"
Cái bóng thở dài, khẽ nói.
Kẻ đó đi tới trước cái nôi cho trẻ con, phá giải thuật pháp ẩn giấu, lộ ra khuôn mặt thật.
Chính là vương tử cao lớn anh tuấn!
Vương tử nhìn chăm chú vào đứa bé đang ngủ say, dùng giọng nói ôn hòa dịu dàng nói: "Huyễn Nhã, nàng xem, con của chúng ta lớn lên rất khỏe mạnh. Lông mi và nét mặt của nó rất giống nàng."
Vương tử lại không biết, quỷ hồn của Huyễn Nhã đang đứng đối diện hắn ta, chỉ cách hắn ta một cái nôi.
Trong mắt quỷ hồn toát ra vẻ bi thương và thống khổ, dường như đã sớm nhìn thấu điều gì.
Vương tử tiếp tục nói: "Huyễn Nhã, đứa bé này thật sự rất tốt, ta rất thích nó, thậm chí ta còn từng muốn giải trừ thân phận người bảo vệ cho nàng... Đáng tiếc, sau đó ta lại biết đây là trói buộc huyết mạch... Ta cũng không còn cách nào."
"Ôi, đúng vậy, không còn cách nào."
Vương tử nói xong, rút một con dao găm lộng lẫy được khảm bảo thạch quý giá đủ mọi màu sắc ra từ trong tay áo.
"Đứa bé sinh ra do sự kết hợp của huyết mạch hoàng thất và huyết mạch người bảo hộ, nếu sống quá ba tuổi sẽ hấp thụ sức mạnh của hai thành viên hoàng thất."
"Hoàng thất chỉ còn lại phụ vương và ta."
"Huyễn Nhã, trong thời đại như thế này, mất đi sức mạnh có nghĩa là gì?"
"Chắc nàng cũng hiểu được, ta không muốn làm một phế nhân."
Quỷ hồn của Huyễn Nhã nghe đến đó, cuối cùng cũng không kiềm nén được, mở miệng nói một tràng dài.
Nhưng lời quỷ hồn nói, làm sao người sống nghe thấy chứ?
Diệp Phi Ly cũng không ở đây.
Vương tử đương nhiên là không nghe thấy.
Chỉ là, dường như hắn ta nghĩ đến chuyện gì.
... Có lẽ đây cũng là khúc mắc giữa Huyễn Nhã và hắn ta từ trước tới nay.
Vương tử nhìn đứa bé, thấp giọng nói: "Đúng vậy, ta vốn không nên trêu chọc nàng, lại càng không nên cùng nàng sinh đứa bé này ra."