Lãnh Thiên Tinh giờ phút này có chút phát điên.
Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Thánh nhân trời sinh?
Nếu không phải, làm sao có thể đồng thời nghiên cứu cả trận pháp, võ đạo, kiếm thuật lẫn cung tên được đến mức độ này?
Lãnh Thiên Tinh trong lòng phập phồng không ngừng.
Trên thực tế, thời khắc này Cố Thanh Sơn chẳng khác nào một Đại kiếm tiên đè thấp tu vi của bản thân mình đến Luyện Khí cảnh, cùng yêu ma đánh giết.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn thì không cần phải nghĩ, trong nháy mắt liền có thể tìm được phương pháp đối địch tốt nhất.
Cố Thanh Sơn vẫn không nói một lời, thừa dịp Xích Diễm Quỷ còn chưa phục hồi tinh thần, lại xông lên, dồn hết sức vào bả vai.
Thiếp Sơn Hạo!
Xích Diễm Quỷ bị đánh bay ra ngoài, rơi vào đám yêu ma ở cách đó mấy chục trượng.
Những yêu ma kia khiếp sợ, tức giận chen nhau lên, đánh với Xích Diễm Quỷ.
Xích Diễm Quỷ choáng váng chuyển hướng bò dậy, trong lòng giận dữ, đang muốn nổi điên nhưng lại rơi vào giữa đống yêu ma, không thoát thân được.
"Được rồi, chúng ta đi!" Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Lãnh Thiên Tinh cảm thấy mình có chút chết lặng.
Cố Thanh Sơn yên lặng kiểm tra linh lực, sau khi phát hiện đã thăng cấp lên Luyện Khí tầng bảy, lượng linh lực chợt tăng. Sau trận đánh vừa rồi, linh lực vốn còn chín phần cũng chỉ hạ xuống thành năm phần.
Vậy mà vẫn còn thừa năm phần linh lực!
Cố Thanh Sơn thu cung, tay nắm chặt trong hư không. Thiên Kỵ kiếm lập tức hiện lên, bị hắn nắm trong tay.
Hắn dừng lại, dùng vài giây để điều chỉnh lại hơi thở.
Yêu ma ở bốn phía xung quanh thấy trường kiếm trong tay hắn, đồng loạt chậm lại, xuất hiện sự do dự ngắn ngủi.
Bọn chúng gào thét, quan sát lẫn nhau, chờ đợi những yêu ma khác hạ thủ trước.
Một màn cực kỳ hiếm thấy xuất hiện.
Trong vài giây ngắn ngủi, bầy yêu ma lặng lẽ lui về phía sau, hoàn toàn không có một con nào phát động công kích trước.
Cố Thanh Sơn đứng cầm kiếm, ánh mắt lướt qua tầng tầng lớp lớp các yêu ma, nhẹ giọng nói một câu.
Lãnh Thiên Tinh nghe lời của đối phương, nhưng cũng rất tự nhiên cho rằng là mình nghe lầm rồi.
Bởi vì câu nói kia của Cố Thanh Sơn là: "Chỉ là yêu ma mà thôi."
Cố Thanh Sơn nghiêng người về phía trước, cầm kiếm đi như bay.
Ở sau lưng hắn, Lãnh Thiên Tinh bắt quyết thi pháp, đóng băng tất cả các yêu ma đang tới từ phía sau.
Mà những yêu ma ở đối diện kia nhào lên, trước từng đạo kiếm của Cố Thanh Sơn, hóa thành máu thịt bay toán loạn.
Hai người ở trong đám yêu ma, tiếp tục đi về phía trước mấy chục mét.
Lãnh Thiên Tinh bỗng nhiên khàn giọng nói: "Ta chỉ có thể duy trì được nhiều nhất là mười hơi thở nữa thôi."
Cố Thanh Sơn nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số yêu ma lấy lại tinh thần, xông lên dọc theo con đường mà hai người đang đi.
Số lượng yêu ma xông lên nhiều như vậy, lại đều là thực lực Trúc Cơ kỳ, Kim Đan sơ kỳ, một lần pháp thuật của Lãnh Thiên Tinh đánh không chết được, càng không thể đánh hết, tốc độ làm phép cũng không theo kịp.
Không được, tiếp tục như vậy, Lãnh Thiên Tinh nhất định sẽ chết!
Y mà chết thì một mình mình càng không thể đến được chỗ an toàn kia.
"Có bùa không?" Cố Thanh Sơn nghĩ nhanh, đột nhiên hỏi.
"Có, nhưng dùng một ít rồi, không còn nhiều nữa." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Đổi lại ngươi ở phía trước, tiết kiệm linh lực, dùng bùa đánh... Chỉ cần mở ra một con đường để đi thôi, không cần để ý đến sống chết của yêu ma." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi đi sau?" Lãnh Thiên Tinh hỏi.
"Ừ, để ta." Cố Thanh Sơn nói.
"... Được." Lãnh Thiên Tinh nhìn hắn.
Tình thế nguy cấp như vậy, nếu như không đến được đích, như vậy thì người đi sau nhất định sẽ chết trước.
Hành động này của Cố Thanh Sơn khiến y nhìn với cặp mắt khác xưa.
Giờ khắc này, y mới thật sự coi Cố Thanh Sơn là chiến hữu.
"Chuẩn bị." Cố Thanh Sơn vừa nói, vừa đưa tay cởi giáp.
Các nút thắt trên bộ giáp lập tức lỏng ra, Cố Thanh Sơn nâng tay lên, ném mạnh giáp về phía sau bầy yêu ma.
Những yêu ma này vô cùng khao khát máu thịt, bị thuật pháp của Lãnh Thiên Tinh oanh tạc cũng cũng không lui lại nửa bước, ngược lại còn càng ngày càng tiến đến gần hơn.
Nhưng mà, giáp y dính chất nhờn hôi thối vừa mới bay tới, chỉ một thoáng, các yêu ma rối rít che mũi chạy tứ tán.
Thật sự là quá hôi thối, ngay cả đại công tử Lãnh Thiên Tinh, cũng liều mạng dùng linh lực để che mũi với lô chân lông lại, mới miễn cưỡng không bị hôn mê bất tỉnh.
"Đổi vị trí." Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng, hai người nhanh chóng đổi vị trí.
Lãnh Thiên Tinh mò một đống bùa ra, ném từng tờ một ra ngoài, đánh bay những yêu ma còn chưa kịp tụ tập lại.
Cái này không cần làm phép, chỉ cần dùng cực ít linh lực là được, tần suất công kích rất nhanh, khuyết điểm duy nhất chính là đốt tiền.
Tuy nhiên, thứ Lãnh Thiên Tinh không thiếu nhất chính là tiền, toàn bộ đội ngũ đều chết hết chỉ lại hai người, tình thế nguy cấp, y dứt khoát lấy ra dùng hết tất cả bùa chú.
Thừa dịp yêu ma lui về phía sau, hai người chẳng những đổi vị trí, còn nhanh chóng đi lên mấy chục mét.
"Không nghĩ tới là mùi thối còn hữu dụng đến như vậy." Lãnh Thiên Tinh suy nghĩ nói.
Nếu như lúc ấy y thỏa hiệp, trên người cũng thoa thể dịch hôi thối của Phệ Hủ Ma...
"Ngươi hối hận rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không, tuyệt đối không." Sắc mặt Lãnh Thiên Tinh trắng nhợt.
Hai người nhanh chóng vút đi.
Khoảng cách dần dần được kéo xa, mùi phát ra trên chiếc áo giáp kia đã dần dần không còn ngửi thấy được nữa.
Rất nhanh, các yêu ma điên cuồng đuổi theo.
"Khai sơn!"
Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng thật lớn, hai tay cầm kiếm, khí thế cả người chợt trầm xuống.
Một kiếm bổ ra.
Ầm! Rào…
Yêu ma bị mũi kiếm đâm phải, tất cả đều biến thành mấy khúc rồi bị sức mạnh cường thế ấy đẩy mạnh lung tung ra đằng sau.
Các yêu ma đi theo dọc đường phía sau rối rít đánh bay những thi thể đang bay loạn.
Khai Sơn Kiếm Quyết có khí thế rất nặng, mỗi một kiếm đánh ra đều mang theo ngàn vạn lực xung kích, đối thủ nhất thời không cảnh giác sẽ bị thua thiệt.
Nhưng mà động tác của Khai Sơn Kiếm Quyết lại chậm chạp, người ta né tránh rất dễ.
Kiếm tu bình thường không dùng nổi những kiếm quyết đầy sơ hở thế này. Chỉ có kiếm tu ngu xuẩn, cùng kiếm tu cao minh nhất, mới dám dùng bộ kiếm quyết này.
Chỉ thấy trường kiếm thê lương gào thét, mỗi một đòn đánh đều mang theo sương trắng, liên tiếp không ngừng đánh bay yêu ma ra ngoài.
Thật sự là một kiếm đánh bay cả một mảng, mỗi một kiếm đều giúp hóa giải tình thế nguy cấp.
Hai người giống như những con thuyền độc mộc phiêu diêu trong mưa gió, kiên trì dưới gió táp mưa gào, mỗi lần đều thiếu chút nữa thì bị yêu ma nuốt chửng.
Cố Thanh Sơn dứt khoát không để ý đến chiêu thức nữa, triệt để tung Khai Sơn Kiếm Quyết ra khua khoắng.
Dưới tình hình như bây giờ, yêu ma đông như núi như biển xông tới, căn bản không cần cân nhắc xem có trúng mục tiêu hay không, mà chỉ tùy tay vung lên là có thể đánh một mảng lớn.
Uy lực của Khai Sơn Kiếm Quyết được Cố Thanh Sơn phát huy đến lớn nhất.
"Mau xông lên cùng ta." Lãnh Thiên Tinh quát lên.
"Đến đây!" Cố Thanh Sơn lại ra một kiếm, không hề hiếu chiến chút nào, lắc mình liền lui.
Giờ khắc này, hai người vừa ngăn cản đám yêu ma đang ồ ạt xông tới, vừa điều chỉnh nhịp bước cùng phương hướng, nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng số lượng yêu ma quả thực là quá nhiều, vô số yêu ma đều cùng xuất thủ. Cố Thanh Sơn là người đi sau cùng, sẽ có lúc không thể phòng bị.
Rất nhanh, Cố Thanh Sơn giống như Ngũ Tiến, Mã Lục, cả người đẫm máu.
Hắn yên lặng nhẫn nhịn, tiếp tục vung kiếm.
"Khai Sơn!" Hắn quát khẽ.
Kiếm thế như núi hướng về phía yêu ma. Đây là thời khắc sinh tử, tuyệt không thể lùi bước.
Tuy có rất nhiều yêu ma xông lên đánh Cố Thanh Sơn nhưng hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng đến nữa, chỉ khi nào có yêu ma tập kích trí mạng thì hắn mới ra tay chống lại.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chỉ chớp mắt, hai người lại xông lên được một khoảng cách rất xa.
Đích đến rốt cuộc gần ngay trước mắt.