Ông ta nói xong, vầng sáng kia liền biến mất.
Ngay sau đó, một hiện tượng kỳ dị khác đột nhiên xuất hiện. Đằng sau đài tứ diện, bên trong cái cung điện tồi tàn kia bỗng xuất hiện một cái cầu thang thật dài.
Toàn bộ những bậc thang này được tạo nên bởi những loại gạch đá không ai biết tên, trải qua sự ăn mòn của thời gian thì nó trông có vẻ đã bị tàn phá tới mức không chịu nổi rồi.
Cầu thang trống rỗng xuất hiện, một mực hướng thẳng về phía bầu trời.
"Sư huynh, đây là cái gì?" Tú Tú nhỏ giọng hỏi.
"Đường lên trời." Cố Thanh Sơn cũng nhìn thấy một màn này: "Chẳng qua là một con đường lên trời bị cắt đứt."
Quả nhiên, bậc thang chỉ đạt đến một độ cao nhất định thì không tiếp tục kéo dài thêm nữa. Những bậc thang ở trên cùng kia giống như là bị một cái gì đó chặn ngang lại, cũng giống như bị một cái gì đó chặt đứt đi.
Khi con người còn chưa có bất kỳ ghi chép nào thì đường lên trời đã sớm bị phá hủy rồi, không có cách nào có thể thông qua nó để lên tới bầu trời cả.
"Thời đại thần linh..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Trong quá khứ, mỗi khi Tuế Thí hoàn tất thì đường lên trời sẽ mở ra, các tu sĩ ưu tú của Nhân tộc cũng sẽ có vinh hạnh đặc biệt là được lên trời để gặp thần linh.
Mà bây giờ, con đường ấy đã bị cắt đứt, bầu trời cũng không có bất cứ dấu hiệu gì, thần linh thì lại càng chẳng biết đã đi đâu.
Hiện tượng kỳ dị này cũng không kéo dài bao lâu thì con đường bị chặt đứt kia liền chậm rãi biến mất.
Tuế Thí đến lúc này mới thực sự hoàn tất, mọi người không ai nhìn thấy được điều gì ở sâu bên trong phía bầu trời kia.
Trên một đám mây trắng, có hai người đang ngồi đánh cờ, một người còn lại thì đang xem họ chơi cờ.
Người đánh cờ chính là Bách Hoa Tiên Tử cùng một gã đạo sĩ mặt mày cau có, người đang xem cờ kia thì là một lão hòa thượng.
Họ là Tam Thánh của Nhân gian.
Đạo sĩ cau có kia chính là Huyền Nguyên Thiên Tôn, lão hòa thượng chính là Bi Ngưỡng đại sư.
Huyền Nguyên Thiên Tôn hừ một tiếng, thì thầm: "Ra tay quá ác, ra tay quá ác."
"Ác cái rắm, một kiếm hết nợ, căn bản không có gì thống khổ cả." Bách Hoa tiên tử nói.
"Vậy trước đó còn bị xiên trên kiếm thì sao?" Thiên Tôn trừng mắt nói.
"Nói như vậy là muốn ta tự mình ra tay sao?" Bách Hoa tiên tử híp mắt hỏi.
Huyền Nguyên Thiên Tôn rụt cổ lại, không nói gì.
Bách Hoa tiên tử lại ôn nhu nói: "Cái tên đồ đệ kia của ngươi lại dám làm bại hoại danh dự cảu tông môn ta. Nếu như đệ tử của ta không ra tay, ta sẽ tự mình đi lấy mạng hắn, ngươi nói như thế nào?"
Huyền Nguyên Thiên Tôn vẫn không nói lời nào.
Bách Hoa Tiên Tử lại nói: "Năm đó ta từng chạy trốn khắp nơi, cuối cùng mới tránh được sự truy sát của người nọ, đây là ân cứu mạng."
Hai Thánh Nhân còn lại đều cảm thấy chẳng biết làm sao, không biết tại sao nàng lại nói tới chuyện năm đó của mình.
Đây là cấm kỵ của Bách Hoa tiên tử, người khác chưa bao giờ được phép nhắc đến, không ngờ hôm nay chính nàng lại là người nói ra.
Bách Hoa tiên tử lại nói: "Năm đó ta có thể còn sống sót, là vì Tú Tú."
Bi Ngưỡng đại sư ngồi ở một chỗ sâu trên trời, nhìn thoáng qua bên dưới: "Hả? Lão nạp thấy nữ đệ tử kia của ngươi cùng lắm cũng mới chỉ có tám tuổi... Ơ? Không đúng... Thế gian sao lại có loại sự tình này chứ?" Ông lẩm bẩm nói.
"Chuyện gì?" Huyền Nguyên Thiên Tôn không vui nhưng vẫn thực sự cảm thấy hiếu kỳ, nhịn không được cũng nhìn thoáng qua bên dưới.
"Ơ? Thời gian đều dừng lại trên người nàng ta, hồn phách của nàng ta thì vẫn bị tổn thương sâu sắc như cũ."
Tinh quang trong mắt của Huyền Nguyên Thiên Tôn bỗng tăng vọt.
"Không sai, vì để ta có thể chạy trốn được khỏi cái chết, Tú Tú bị người nọ giam vào túi Linh Thú, bị hành hạ suốt năm năm cũng không hề hé lộ chút tin tức nào về ta." Bách Hoa Tiên Tử nói với vè đầy cảm khái: "Ta thiếu nợ nàng ấy một cái mạng. Cho nên… Nếu có người làm tổn thương nàng ấy, thì cho dù ta có phải từ bỏ mạng của mình cũng phải thay nàng báo thù."
Huyền Nguyên Thiên Tôn nghe xong lời này, lại nhìn Tú Tú một chút, trong lòng liền biết rằng lời nói của đối phương là thật.
Cô bé này quả thực cũng không dễ dàng gì, đồng thời cũng là vẩy ngược của Bách Hoa tiên tử.
Nếu như là người của môn phái khác làm Tú Tú tổn thương, thì chỉ sợ Bách Hoa tiên tử sẽ điên lên, trực tiếp diệt cả nhà người ta rồi.
Huyền Nguyên Thiên Tôn thở dài: "Thôi được rồi, tính tình tên đồ đệ kia của ta vốn dĩ còn cần mài dũa lại, nhưng cũng là do ta không có bồi dưỡng tốt, để mặc hắn khi dễ người khác." Huyền Nguyên Thiên Tôn thở dài một tiếng.
"Ngươi cũng đừng quá khổ sở." Bách Hoa Tiên Tử cất tiếng: "Chuyện này ta cũng có chút sai lầm, chỉ muốn bọn hắn bình an nhưng lại không nghĩ rằng người khác cũng dám khi dễ bọn hắn."
Bi Ngưỡng đại sư trong lòng mặc niệm một tiếng Phật hiệu, hai người trước mắt này đều lui một bước, đây là kết quả tốt nhất.
Bách Hoa tiên tử nói: "Thiên Tôn, chuyện này coi như xong đi, ta với ngươi đều có lỗi, chúng ta bỏ qua, như thế nào?"
Huyền Nguyên Thiên Tôn suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Bách Hoa Tiên Tử thấy ông đã gật đầu, bèn quay qua chào Bi Ngưỡng đại sư một câu rồi biến mất. Trên mây trắng chỉ còn lại Huyền Nguyên Thiên Tôn và Bi Ngưỡng đại sư.
"A di đà Phật. "" Bi Ngưỡng đại sư chắp tay than một tiếng rồi nói: "Nếu nàng ta có thể tự mình tới đây giải thích, lại còn chịu kể ra chuyện năm xưa của mình, vậy là cũng tốt rồi. ""
Huyền Nguyên thiên tôn trầm tư, nói: "Tạ Đạo Linh thay đổi rất nhiều, nếu đổi lại là trước kia... ""
Bi Ngưỡng đại sư giống như ngâm nga nói ra: "Nếu đồ đệ của ta có xảy ra chuyện gì không hay, ngay cả ngài ta cũng giết, giết hết tất cả. ""
Hai người nhìn nhau, đều sợ hãi trong lòng.
"Haizz, quên đi, quên đi. "" Huyền Nguyên thiên tôn lẩm bẩm nói.
Bi Ngưỡng đại sư liếc nhìn ông ta một cái, thấy ông thực sự đã để xuống, cũng âm thầm thở phào một hơi.
Nếu hai Thánh đánh nhau, mình bị kẹp ở giữa cũng không tốt lắm.
Nhưng sao Tạ Đạo Linh có thể làm được đến bước khuyên giải hòa bình này? Đúng là mặt trời mọc ở hướng tây.
Vì sao cô lại thay đổi như vậy?
Bi Ngưỡng đại sư cảm thấy rất nghi hoặc.
Đương nhiên Cố Thanh Sơn không biết trên trời đang xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hắn dẫn theo Tú Tú, lưu luyến chia tay đám người Lãnh Thiên Tinh và Ninh Nguyệt Thiền, đứng trong trận pháp truyền tống khồng lồ, chuẩn bị trở về Bách Hoa tiên quốc.
Bọn họ đứng trong trận pháp truyền tống khổng lồ, toàn bộ tu sĩ đều dừng động tác trên tay, im lặng nhìn chằm chằm vào hai người.
Đây là sự kính sợ không thể nói thành lời.
Ngày xưa mọi người tôn khính Bách Hoa tông cũng chỉ vì Bách Hoa tiên tử. Nhưng từ hôm nay trở đi, toàn bộ giới tu hành đều biết, đệ tử của Bách Hoa tông đã làm ra chuyện gì.
Đại trận truyền tống lóe lên luồng sáng, Cố Thanh Sơn và Tú Tú trở lại Bách Hoa tiên quốc.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua giao diện Chiến Thần, đồng hồ cát thời gian chỉ mới rơi xuống một nửa, hắn lại nhìn thoáng qua giá trị hồn lực.
[Giá trị hồn lực của Cố Thanh Sơn: 642.]
Người cũng là sinh mạng, giết hai tu sĩ Trúc Cơ ở thế giới tu hành, tất nhiên hồn lực sẽ tăng hai điểm.
Hai người trở lại Bách Hoa cung, thấy Tần Tiểu Lâu đang ngồi ngẩn người trong Bách Hoa điện.
Vừa thấy hai người trở về, hắn ta đứng dậy chạy đến xem hai người, phát hiện không thiếu thứ gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trở về cũng không nói trước một tiếng, đồ ăn làm xong đã sớm nguội rồi, ta đi hâm nóng lại. "" Hắn ta nói lảm nhảm, bắt đầu thành thạo nhóm lửa nấu cơm.
"Sư tôn đâu? "" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ra ngoài với đại sư huynh rồi, nói là có chuyện quan trọng. "" Tần Tiểu Lâu nói.
"Chuyện quan trọng ư? "" Cố Thanh Sơn và Tú Tú cùng lặp lại.
Chuyện gì có thể khiến Bách Hoa tiên tử bận rộn tới vậy? Cố Thanh Sơn nghĩ thầm.