Cố Thanh Sơn rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy.
Hỗn Loạn giống như một thứ vũ khí.
Trật Tự cũng vậy.
Thứ quyết định tất cả, vẫn là người sử dụng nó.
Tất thảy những Hỗn Loạn giả tạo ra hỗn loạn và đi giết người lung tung trên mặt đất kia, đều dựa vào dục vọng trong tim của bọn chúng mà làm.
Chẳng trách Giao diện Chiến Thần duy trì sự im lặng đối với những việc này.
“Tuy ngươi nói đúng, nhưng ta không thể mặc kệ tất cả được.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Giao diện Chiến Thần đáp: “Ngài hoàn toàn có thể làm theo ý của bản thân mình, bởi vì ngài cũng là một trong những thành viên của chúng sinh.”
Cố Thanh Sơn gật nhẹ đầu.
Hắn đang định triệu hoán phi kiếm, lại nghe thấy một giọng nói khó chịu ở bên cạnh.
“Đúng là không thể nào nhìn nổi.” Trương Anh Hào nói.
“Thả lỏng đi, Hỗn Loạn chính là như vậy. Ý nghĩa tồn tại của nó chính là giải phóng toàn bộ dục vọng của con người.” Đại Ca thản nhiên nói.
“Vừa hay tôi cũng muốn hoạt động một chút.”
Trương Anh Hào rút hai tấm thẻ bài ra, biến nó thành dao ngắn, nắm chặt trong tay.
Nhưng có người lại ngăn cản anh ta.
“Để tôi tới đi. Từ khi đến chín trăm triệu tầng thế giới, tôi còn chưa được chứng kiến cảnh tượng như thế này đâu.” Diệp Phi Ly nói.
“Hiện giờ cậu là Bá tước của vương quốc Kinh Cức, không thể ra mặt được.” Trương Anh Hào tranh nói.
“Vậy còn anh?” Diệp Phi Ly không cam lòng chịu yếu thế, nói.
“Tôi là sát thủ, có rất nhiều cách để che giấu mặt mũi của mình.” Trương Anh Hào nói.
“Tôi cũng có.” Diệp Phi Ly nói.
Vừa nói, luồng sáng màu đỏ rực lao xuống khỏi phi thuyền.
Diệp Phi Ly không đợi Trương Anh Hào nói thêm điều gì đã mở đôi cánh chim màu đỏ rực chói lọi ra, tung người lên, lao xuống đám người ở phía dưới giống như sao băng.
Đất bằng bị hắn va chạm tạo ra một cái hố cực sâu.
Diệp Phi Ly quỳ gối giữa hố, rút một cái mặt nạ từ trong lồng ngực ra đeo lên.
Đó là một cái mặt nạ bằng kim loại trông rất sống động.
Mắt trống rỗng, khuôn mặt cứng nhắc, cái mũi nhọn hoắt kéo dài như mỏ chim, miệng thì nở một nụ cười cứng ngắc.
Cái mặt nạ này giống như đang cười lấy lòng ai.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, thực chất nó đang cười nhạo điều gì.
- - Mặt nạ Tên Hề Sát Nhân.
Diệp Phi Ly đeo mặt nạ lên, vừa ngâm nga một điệu nhạc, vừa lảo đảo bước ra khỏi hố.
“Ấy? Sao cảm giác không giống với người vừa nãy nhỉ?” Đại Ca đứng trên phi thuyền nhìn tình cảnh này nói đầy hứng thú.
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào liếc nhìn nhau một cái.
“Thực ra anh ta là một người rất có tài biểu diễn ngẫu hứng.”
Chỉ thấy tên hề nhẹ nhàng bước đi lung tung trên phố, sau đó bỗng dừng lại kéo lấy một cỗ thi thể trên mặt đất lên, quan sát cẩn thận.
“Ừm. Đúng là một gã đàn ông có sức hút.”
Tên hề nói, trong tay lại xuất hiện một thanh trường câu.
Một trong ba Thần khí của Hoàng Tuyền, Vong Xuyên Ly Hồn Câu.
Hắn ta dùng thanh trường câu chọc chọc vài cỗ thi thể, cỗ thi thể lập tức đứng thẳng tại chỗ không cử động.
Tên hề vái một cái với cỗ thi thể, chân thành nói: “Ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi, chúng ta làm bạn tốt, có được không?”
Cỗ thi thể không nói lời nào.
Tên hề tiến lên phía trước, nâng đầu của thi thể lên, hai tay dao động trên dưới để cỗ thi thể làm dáng vẻ gật đầu đồng ý.
Tên hề thì lại đổi giọng điệu, trả lời: “Tốt lắm! Chúng ta làm bạn tốt nhé!”
Làm xong tất cả những điều này, tên hề thỏa mãn vỗ tay cười lên.
Ngay sau đó, hắn ta vụng về leo lên trên thi thể.
Hắn ta đứng trên đỉnh đầu của thi thể, dùng tay che trán ngó nghiêng khắp bốn phía.
“Coong coong coong, mấy tên hư hỏng có hành vi tùy tiện các ngươi, ta thật sự vô cùng thích các ngươi đó.”
“Nhìn xem này, để có thể thoải mái một chút nên ta đã cố ý đeo mặt nạ đấy.”
Tên hề lẩm bẩm trong miệng rồi đột nhiên hét lớn:
“Đúng là sự giết chóc làm người ta hưng phấn!!!”
Tên hề ngồi xổm xuống, lật thanh trường câu trong tay lại, chạm vào người cỗ thi thể dưới chân, dùng giọng điệu vui vẻ nói: “Ngươi là một người bạn tốt của ta, ta sẽ thực hiện nguyện vọng đầu tiên trong đầu ngươi.”
Thanh trường câu hơi hất lên.
Một luồng không khí xoắn vặn vô hình bay từ trong cỗ thi thể ra ngoài. Nó bị thanh trường câu lôi ra, rơi trên mặt đất, hóa thành hình tượng của một người đàn ông.
Người đàn ông này giống hệt người đàn ông đang ở dưới chân tên hề.
Hai mắt của gã đang chảy máu, vẻ mặt vô cùng bi phẫn, không ngừng nói gì đó với tên hề.
Tên hề đưa tay lên, ghé bên tai, làm ra vẻ đang chăm chú lắng nghe.
Chuyện kỳ diệu đã xảy ra!
Dường như tên hề có thể nghe thấy đối phương nói, hắn ta liên tục gật đầu.
“Ồ, bản thân thì bị giết, vợ con lại bị người cướp đi? Chậc chậc chậc, đúng là một kịch bản làm người ta hưng phấn mà.”
Tên hề ngồi xổm trên đầu cỗ thi thể, vác thanh trường câu trên bả vai mình.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Thanh trường câu hơi rung lên một chút.
Tên hề duỗi một ngón tay ra, đặt trên môi, liếm một cái rồi bắt đầu huýt sáo.
“Huýt ---”
Sóng âm thanh đột nhiên lan ra.
Từng khoảng từng khoảng người bị đông cứng lại, không nhúc nhích.
Tiếng huýt sáo sắc bén tiếp tục lan rộng ra, dần dần bao trùm khắp cả tòa thành.
Rất nhanh, toàn bộ người trong tòa thành đều bị đông cứng tại chỗ, không thể làm ra động tác gì.
Cố Thanh Sơn thay đổi sắc mặt, nói: “Thật là xuất sắc.”
Trương Anh Hào bịt lỗ tai lại, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao những kẻ này đều bị hôn mê hết thế?”
Cố Thanh Sơn nói: “Diệp Phi Ly đã sớm thức tỉnh Thiên Tuyển kỹ Lắng Nghe. Tôi đoán hiện giờ năng lực này đã tiến hóa tới cấp bậc rất cao, có thể mượn sức mạnh của Vong Xuyên Ly Hồn Câu để thi triển công kích hệ âm thanh, ép hồn phách của mọi người ra khỏi thân thể.”
Trương Anh Hào giật mình: “Hóa ra là thế, xem ra ngày nào cậu ta cũng lăn lộn với quỷ hồn nên vẫn lĩnh ngộ được đôi điều.”
Đại Ca cũng cười lên, nói: “Rất giống một màn trình diễn đặc sắc, thoạt nhìn còn mang chút màu sắc của thuật pháp thời gian nữa. Tuy rằng không phải là thuật pháp thời gian thật sự, nhưng hiệu quả cũng giống như vậy. Đúng là thú vị.”
Trong tòa thành bên dưới phi thuyền.
Tên hề giết chóc nhảy xuống khỏi đầu cỗ thi thể rồi quay sang nói với quỷ hồn của người đàn ông kia: “Đi nào, đưa ta tới hiện trường.”
Quỷ hồn gật đầu, dẫn tên hề tới một góc khá hẻo lánh.
Chỉ thấy một gã đàn ông đang ép mấy người phụ nữ tới góc tường, trong tay cầm một con dao ngắn, miệng há to, giống như đang quát tháo gì đó.
Trong mắt gã đàn ông này tràn đầy dục vọng dơ bẩn hung ác, gã đang bị đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được.
Tên hề đi tới, dùng tay quơ quơ trước mắt gã đàn ông đó.
“Ha ha ha, thật đáng yêu, gã hoàn toàn không nhìn thấy ta.”
Tên hề nói đùa với quỷ hồn của người đàn ông đi cạnh mình.
Quỷ hồn của người đàn ông vội vàng nói gì đó với tên hề rồi không ngừng làm động tác quỳ xuống đất, dập đầu.
Tên hề lắc đầu một cái, thở dài, nói: “Ta chỉ có thể cứu vợ và con gái ngươi, nhưng chuyện giết người thì ta không làm.”
Tên hề ngâm nga hát, giật lấy con dao ngắn trong tay gã đàn ông kia, đưa cho quỷ hồn.
Sắc mặt của quỷ hồn tỏ rõ vẻ không thể tin nổi.
Sau khi chết, rõ ràng không thể động vào tất cả những thứ trong thế giới thật.
Thế nhưng, vào giờ khắc này, gã lại thực sự nắm được con dao ngắn đó.
Tên hề ghé vào bên tai quỷ hồn, khẽ nói: “Nợ máu phải trả bằng máu.”
Quỷ hồn nhìn con dao ngắn trong tay, rồi lại nhìn người đang bị đông cứng kia, lập tức gào lên nhưng không có chút tiếng động nào, điên cuồng nhào đến.
Máu tươi văng tung tóe.
Tên hề xoay người lại.
Hắn nhìn đám quỷ hồn chen chen chúc chúc đi theo sau rồi làm động tác không được nói.
Đám quỷ hồn kia vốn đang cầu xin hắn ta, nhưng khi nhìn thấy động tác này của hắn ta thì lập tức sợ đến mức không dám nhúc nhích.