“Chúng ta thử xem, Cố Thanh Sơn, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Nàng ta hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ.
Hắn đứng một hồi, bỗng nhiên vỗ đầu, ảo não nói: “Hỏng bét, nói sai rồi.”
Mấy lời ban nãy hình như làm tổn thương tự tôn của người ta.
Sơn Nữ thả thần niệm ra, quan sát thấy cô gái cao gầy đi cực xa rồi lúc này mới tới gần hỏi: “Công tử, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?”
Cố Thanh Sơn trầm tư nói: “Ngày mai tiếp tục.”
“Lại lừa nàng ta ăn mì?”
“Đúng.”
“Vậy bây giờ?”
“Chúng ta tới một thế giới...”
“A?” Sơn Nữ nâng cao giọng.
“Hôm nay chúng ta sẽ đi tới thế giới tiếp theo, sau đó ngày mai quay về lo chuyện của nàng ta.”
Cố Thanh Sơn nhớ lại thế giới kế tiếp trên Tinh đồ, đáp lại Sơn Nữ.
“Công tử, tôi không hiểu...”
“Đến lúc đó cô sẽ hiểu.”
Đêm đã khuya.
Cố Thanh Sơn cùng Sơn Nữ dọc theo dòng suối, đi về phía ngôi nhà gạch đỏ.
Trên đường đi đụng phải vài người, khi bọn hắn nhìn thấy Sơn Nữ không khỏi vui mừng nhìn sang, mong Sơn Nữ chỉ điểm đường đi.
Sơn Nữ cũng cảm thấy không quan trọng, liền chỉ rõ phương hướng cho những người này.
Nhưng cứ rề rà thế này sẽ tốn không ít thời gian.
Để tránh mình bị người ta coi là ông cụ chỉ đường, Sơn Nữ tạm thời biến trở lại bộ dạng vốn có của nàng.
Đáng tiếc, lần này đúng là không còn người hỏi đường nữa nhưng lại đón một kiểu phiền phức khác.
“Tiểu muội muội, nàng xinh đẹp như vậy, sao lại phải đi theo một con ma bệnh?”
“Đúng vậy, mỹ nữ, đi theo chúng ta đi!”
“Hì hì, trông các nàng có vẻ là một đôi nhỉ, nếu như nàng không muốn hắn chết, nên theo chúng ta đi!”
Mấy người đàn ông thân hình cao to đang đứng bên suối nước, cười bất hảo nói.
Sơn Nữ nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Giết.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
“Vâng, công tử.”
Lục giới Thần Sơn kiếm hóa thành tàn ảnh, lóe lên rồi biến mất trong bầu trời đêm.
Yến Quy!
Tinh Ngân!
Nguyệt Trảm!
Họa Ảnh!
Sơn Nữ bọc lấy trường kiếm hiện rõ thân hình ở ngoài mười trượng, nhẹ nhàng đáp xuống suối nước.
Sau lưng nàng, kiếm mang màu xanh nhạt như đóa hoa lan yếu ớt nở rộ trong đêm tối.
Mấy người đàn ông căn bản không kịp phản ứng, đã bị cắt nát hai tay hai chân, rơi vào trong suối nước.
Cho đến lúc này, bọn hắn mới phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Cố Thanh Sơn mặt không thay đổi đi ngang qua bọn hắn, bước về phía Sơn Nữ.
“Vì sao không trực tiếp giết chết?” Hắn hỏi.
Sơn Nữ nói: “Cho bọn chúng một chút thời gian tỉnh lại.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, không hỏi nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía ngôi nhà gạch đỏ, những tiếng kêu thảm thiết kia bị họ bỏ lại đằng sau, dần dần trở nên yếu ớt rồi không thể nghe thấy nữa.
Đi được vài dặm, Sơn Nữ chần chờ một chút, lại nói: “Công tử, thế giới này không lớn, cho nên thần niệm của ta gần như có thể bao trùm toàn bộ.”
Cố Thanh Sơn biết nàng còn có lời muốn nói, liền hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta phát hiện một vài chuyện bất bình.” Sơn Nữ nói.
“Ồ? Chuyện bất bình gì?”
“Chẳng hạn... Giống như chuyện ban nãy, còn cả mấy chuyện ức hiếp nô dịch.”
“Nói tiếp.”
“Nếu đã nhìn thấy, ta không muốn để mặc những chuyện này xảy ra.”
“Ừm.”
Sơn Nữ quay đầu nhìn hắn: “... Công tử, “Ừm” này nghĩa là gì?”
“Giết hết.”
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa suy nghĩ chuyện Tinh đồ.
Trên cả Tinh đồ, sao Song Tử là nơi bắt đầu, Cố Thanh Sơn nhất định phải xuất phát từ chỗ này, xuyên qua vài thế giới bí ẩn, cuối cùng mới có thể trở về chín trăm triệu tầng thế giới.
Tinh đồ là chiêu cuối cùng mà người tạo vật của Đất chuẩn bị từ trước.
Tồn tại vĩ đại này có thể nhìn thấy một vài tương lai, đồ mà nó chuẩn bị chắc chắn đều có chứa thâm ý.
May mà đại lão này đứng về phía mình.
Trên suối nước xuất hiện một vòng sáng lóe lên khiến Cố Thanh Sơn chú ý, làm hắn tạm quên đi suy nghĩ vừa rồi.
Lục Giới Thần Sơn kiếm từ bầu trời xa xa bay tới, đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Công tử, ta giết hết rồi!”
Trên thân Lục Giới Thần Sơn kiếm truyền ra giọng nói của Sơn Nữ.
Cố Thanh Sơn nắm chặt trường kiếm, ngâm vào trong suối nước.
Máu bị cuốn đi.
Trường kiếm lại một lần nữa sáng như thu thủy.
Sơn Nữ hiện thân, tràn đầy sung sướng nói: “Công tử, ta phát hiện một chuyện.”
“Cái gì?”
“Chi bằng chúng ta cứ ở sao Song Tử đi, sức mạnh mọi người đều bị phong ấn, sau này có ta ở đây chiếu cố công tử thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Cố Thanh Sơn bật cười nói: “Không thể làm rùa đen rụt đầu được, lỡ như có người đánh nát thế giới này thì sao?”
Nói xong, trong lòng hắn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Rùa đen rụt đầu...
Lúc trước từ Bách Hoa điện đến Liên minh chính nghĩa thiết quyền, rồi lại từ Liên minh chính nghĩa thiết quyền đến Thiên Giới nguyên thủy, từng gặp một Linh quy.
Linh quy đưa mình vào trong Bóng Chồng thời đại.
Đáng tiếc Linh quy không thể nào cùng mình đến thế giới Viễn cổ thực sự.
Không biết cái tên sống mấy vạn năm này giờ như thế nào.
Sơn Nữ nghe Cố Thanh Sơn nói, không khỏi sững sờ.
Đúng vậy, ngay cả tồn tại cường đại như người tạo vật của Đất còn gặp bất trắc, huống hồ là một thế giới cỏn con này.
Sơn Nữ nản chí nói: “Xem ra công tử vẫn nên bận rộn thì hơn.”
“Không sao, sinh tồn vốn không dễ, tận thế chẳng qua chỉ khiến quá trình này gấp gáp hơn, hơn nữa trở nên mạnh hơn vốn là chuyện cần thiết. Đợi ngày tận thế của thế giới qua đi, tất cả kết thúc, chúng ta mới có thể tìm một chỗ, nghỉ ngơi vài trăm năm.”
“Ừm, thật sự hi vọng có ngày đó.”
...
Dựa theo phương hướng Tinh đồ chỉ dẫn, Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ đã tới ngôi nhà gạch.
Bọn họ thuận lợi tìm được thứ mấu chốt kia trong ngôi nhà.
Một búp bê gỗ.
Cầm con búp bê gỗ này, hai người dọc theo suối nước đi đến cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy một cái giếng cạn.
Đứng trước giếng cạn, Cố Thanh Sơn hỏi: “Chức mệnh giả Vực Sâu đâu?”
“Nàng ta đang nghỉ ngơi bên dòng suối cách đây hơn bốn trăm dặm.” Sơn Nữ thả thần niệm cảm ứng một chút, nói.
“Được, chúng ta đi.”
Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ nhảy vào trong giếng cạn, đáy giếng nổ ầm ra một vách tường, đến một phòng chứa kho báu.
Bên trong phòng, tất cả bảo vật đều bị người ta lấy hết, chỉ còn lại mấy rương đá rỗng tuếch.
Thực ra nơi này cũng chỉ để dọa người, ở đây trước nay chưa từng có tài bảo gì.
Tác dụng thực sự của nơi này là thông đến thế giới bí ẩn nào đó.
Cố Thanh Sơn bắt đầu đếm từ bên trái sang, đứng trước rương đá thứ năm.
Không sai, chính là cái rương này.
Đáng tiếc độ lớn cái rương này chỉ có thể dung nạp một người.
Cố Thanh Sơn nhìn Sơn Nữ.
Sơn Nữ ngoan ngoãn hóa thành trường kiếm, bị Cố Thanh Sơn cầm, thắt ở bên eo.
Cố Thanh Sơn nhảy vào cái rương, khép nắp lại, lấy con búp bê gỗ kia ra.
Con búp bê gỗ vốn không nhúc nhích lại nhanh chóng bắt đầu nói chuyện:
“A? Ta lại bị gọi dậy rồi.”
Búp bê gỗ ngẩng đầu dò xét bốn phía, không thể tưởng tượng nổi nói: “Vô số năm tháng trôi qua, vậy mà thật sự có người tìm được thông đạo bí ẩn đi tới thế giới Tinh Linh Nguyên Tố này.”
Cố Thanh Sơn nói: “Làm phiền một chút, nhờ ngươi dẫn ta tới đó.”
“Ngươi vẫn quay lại đây chứ?”
“Quay lại.”
Búp bê gỗ gật đầu, tháo một chân gỗ của mình xuống đặt vào tay Cố Thanh Sơn.
“Khi ngươi muốn từ thế giới Tinh Linh Nguyên Tố trở về thì bóp cái chân gỗ này.”
“Được.”
Búp bê gỗ nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Cố Thanh Sơn, không vào trong rương.
Nó gõ gõ chỗ nào đó của rương.
Dường như cơ quan nào đó của rương bị kích hoạt, lập tức chấn động kịch liệt.
Một màn ánh sáng bao phủ toàn bộ cái rương.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh cực lớn truyền đến, kéo cơ thể của hắn lập tức lao vào trong hư không.
Chỉ một thoáng, hắn đã biến mất khỏi thế giới này.
Ở một phía khác.
Cách đó hơn bốn trăm dặm.
Nữ tử cao gầy khoanh chân ngồi trên một cây đại thụ yên lặng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong một ngày.
“Ngươi muốn báo đáp ta sao? Vậy giao Thiên Địa song kiếm cho ta.”
“Kiếm của ta không thể cho cô, nhưng ta có thể dùng bọn chúng giúp cô.”
...