Nhưng chuyện thi thể to lớn cùng với quái vật kia, hắn không nói cụ thể.
Cho dù là chuyện trật tự trước đây, Cố Thanh Sơn cũng chỉ nói sơ sơ chứ không nói lai lịch Trật Tự Thiên Thần.
Bởi vì có vài bí mật, chỉ cần mở miệng ra nói âm thanh sẽ tồn tại trong không gian và thời gian, có thể bị một vài tồn tại khó hiểu nào đó phát giác.
Quái vật đó quá mức quỷ dị, Cố Thanh Sơn không định nói cho bất kỳ người nào.
Đây không phải không tín nhiệm mà là một loại cẩn thận, cũng là bảo vệ người bên cạnh.
Là bảo vệ thi thể to lớn, bảo vệ đám người của Bách Hoa tông. Các nàng không biết bí mật này thì sẽ không có loại nguy hiểm nào đó giáng lên người các nàng.
Tạ Đạo Linh vươn tay, khẽ vỗ về thân kiếm, nói: “Nó sắp chết rồi.”
“Không thể nào!” Cố Thanh Sơn thấp giọng quát.
“Thật, kiếm tích cả thanh kiếm đã biến thành màu xám trắng, kiếm linh rơi vào trạng thái vô tri vô giác, không thể kiên trì được bao lâu nữa rồi.”
Tạ Đạo Linh thở dài nói: “Nó vốn đã có thương tích, lần trước có thể bảo vệ con cũng coi như đã dùng toàn bộ khả năng rồi.”
“Sư tôn có thể sửa được không?”
“Đã thành thế này rồi, ta không cách nào sửa được, chỉ e cả thế giới tu hành này đều không thể nào sửa được.” Tạ Đạo Linh lắc đầu nói.
Cố Thanh Sơn nhất thời thất thần.
Địa kiếm là thanh kiếm trấn môn, là sư tôn đích thân ban cho.
Cố Thanh Sơn cứ nghĩ rằng đưa Địa kiếm về chắc chắn sư tôn có thể chữa trị cho nó.
Nhưng giờ xem ra, đây chỉ là mong muốn đơn phương thôi.
Thực ra trong lòng cũng hơi hiểu, một thanh kiếm đã nát ra thế này thì rất khó khôi phục được.
Có điều bản thân hắn mãi không muốn chấp nhận thôi.
Cố Thanh Sơn dần cúi thấp đầu.
Địa kiếm bầu bạn với hắn hơn nửa chặng đường tu hành kiếp này.
Chẳng lẽ cứ để mặc nó vỡ vụn như vậy?
Nhiều lúc, nếu không có Địa kiếm, tình huống của mình không biết còn hung hiểm gấp bao nhiêu lần.
Chẳng hạn như lúc giết Triệu Ngũ Chùy.
Nếu không phải sức mạnh của Địa kiếm nằm ngoài dự đoán đối phương, chắc chắn đối phương sẽ không bị một kích giết chết.
Chẳng hạn như giết quái vật kia, nếu không nhờ Địa kiếm toàn lực thì mình đã chết rồi.
Đại điện rơi vào yên tĩnh.
Thiên lôi không ngừng oanh tạc vang vọng khắp trời đất nhưng Cố Thanh Sơn vẫn hốt hoảng đứng đó, nhất thời căn bản không có cảm giác.
Địa kiếm.
Đã không cứu được nữa.
Trong lòng Cố Thanh Sơn ảm đạm.
Một hồi lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu.
“Sư tôn.”
Hắn hành lễ với Bách Hoa tiên tử nói: “Con phải đi đây.”
“Đi? Vừa về đã đi sao?” Bách Hoa tiên tử kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, quay về thấy sư tôn không sao, Tần Tiểu Lâu cũng tiến bộ, Tú Tú đang trưởng thành, Tình Nhu và Uyển Nhi đều đã thu xếp xong, con đã không còn gì để lo lắng nữa.”
“Con muốn đi đâu?”
“Đi khắp các tầng thế giới, nghĩ cách cứu Địa kiếm.”
“Địa kiếm không phải kiếm bình thường, cũng không phải tùy tiện tìm một người là có thể sửa được, chỉ e con còn chưa kịp tìm người có thể sửa được nó thì nó đã chết rồi.”
“Đây là kiếm của con, nó từng cứu con, giờ con cũng phải cứu nó.”
Cố Thanh Sơn nói, một lần nữa ôm quyền thi lễ.
“Sư tôn, xin phép cho con rời đi.”
Tạ Đạo Linh nhìn hắn, lại nói: “Con chuẩn bị đi đâu nghĩ cách?”
Cố Thanh Sơn nói: “Con quay về Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, sau đó dùng thông đạo Siêu Duy đi tìm Barry và các bằng hữu, xem họ có cách nào không.”
Tạ Đạo Linh rơi vào trầm tư.
Thiên lôi không ngừng oanh tạc, lôi điện lấp lóe chiếu sáng đại điện.
Nhờ vào ánh sáng lôi điện lóe qua này Cố Thanh Sơn có thể thấy rõ tia do dự và xoắn xuýt trên mặt Tạ Đạo Linh.
Từ trước đến nay sư tôn vô cùng có chủ ý, quyết định bất cứ chuyện gì cũng cực kỳ nhanh, hôm nay sao có thể lộ ra vẻ mặt như vậy?
Cố Thanh Sơn hơi kinh ngạc nói.
Lúc này ánh mắt Tạ Đạo Linh lại một lần nữa rơi lên người Cố Thanh Sơn.
Nàng lẵng lặng chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Sơn, trong quá trình con hành tẩu chư giới, có phải đã bái học thứ khác, hoặc gia nhập môn phái khác?”
Không đợi Cố Thanh Sơn nói, nàng lại giải thích: “Không phải ta ngại con học đồ của người khác, cường giả vốn là nên học nhiều thứ, ta chỉ muốn biết con có chính thức gia nhập môn phái tu hành khác không.”
“Không có.” Cố Thanh Sơn nói.
Tạ Đạo Linh im lặng gật đầu.
Nàng dường như đã nghĩ thông suốt gì đó, thở dài nói: “Thực ra, cách của con sẽ vô dụng, có lẽ những cường giả cấp Bá Chủ kia có thực lực cá nhân siêu quần nhưng Địa kiếm lại không phải thứ họ có thể sửa.”
Nàng phất tay bày ra mấy chục pháp trận, lại dùng tầng tầng bí pháp phong cầm toàn Bách Hoa điện.
“Giờ chúng ta chỉ có thể dùng thần niệm truyền âm giao lưu, không thể nói ra lời.”
Tạ Đạo Linh thăm dò tiếp tục hỏi: “Kiếm này có thể trảm gì, trong lòng Thanh Sơn con chắc hiểu rõ?”
Cố Thanh Sơn thấy sư tôn thận trong như vậy, không khỏi cẩn thận nhớ lại.
Ngày đó trong kiếp nạn Hàn Băng phủ xuống, Địa kiếm từng chém chết quỷ tốt Hoàng Tuyền.
Quỷ tốt Hoàng Tuyền thực ra được coi là Thần Duệ cấp thấp quản lý Hoàng Tuyền.
Cố Thanh Sơn liền dùng thần niệm truyền âm nói: “Địa kiếm... hình như có thể giết Thần Duệ.”
Tạ Đạo Linh nhìn hắn, không nói gì.
Cố Thanh Sơn ngừng một chút, bỗng nhiên dường như hiểu ra gì đó.
“Đúng rồi, chín trăm triệu tầng thế giới là do chúng thần sáng tạo, kiếm này có thể giết chết Thần Duệ thật sự quá kỳ lạ.”
“Sẽ không có ai tạo ra một loại binh khí chuyên giết hậu duệ của mình cả.”
Cố Thanh Sơn âm thầm nghĩ.
Lúc này Tạ Đạo Linh mới truyền âm nói: “Kiếm này là thanh kiếm được thờ phụng của tông môn ta xưa nay, do tổ sư tông môn mang về từ Thiên Giới nguyên thủy.”
“Muốn chữa được kiếm này, con nhất định phải đến Thiên Giới nguyên thủy tìm một nửa bản nguyên khác của nó.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía sư tôn, nhất thời không thể tiêu hóa được lời của nàng.
Tông môn ngày xưa?
Thiên Giới nguyên thủy?
Một nửa bản nguyên khác?
Trong hai câu ngắn ngủi đã ẩn chứa lượng tin tức quá lớn.
Nhưng không đợi hắn đặt câu hỏi, Tạ Đạo Linh đã nói tiếp.
“Thế nhân đều cho là mảnh vỡ của Thiên Giới đã biến mất.”
“Nhưng trong thiên hạ vẫn còn một vị đệ tử cuối cùng của Hoang Vân Thiên Cung ta đây biết sự thật không phải như vậy.”
“Cho nên nếu như con muốn sửa kiếm này, nhất định phải tiến vào Thiên Giới nguyên thủy, đi tìm thanh kiếm song sinh của Địa kiếm.
“Chuôi kiếm đó là Thiên, tức Thiên kiếm.”
“Thiên Địa song kiếm, chuyên chém thần linh thượng cổ.”
“Thanh Sơn, những chuyện này ta vốn không muốn nói cho con nhưng ta biết với kiếm tu mà nói, kiếm là tất cả, để con ở ngoại giới tìm kiếm lung tung, cuối cùng chán nản thất bại, Địa kiếm cũng tiêu tan chi bằng ta nói cho con biết chân tướng.”
“Tâm tính và trí tuệ của con đã đủ, đáng tiếc con vẫn không thích hợp đi Thiên Giới nguyên thủy.”
“Sư tôn, người từng tới đó chưa?” Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi.
“Đương nhiên đã đi. Trên thực tế mỗi chưởng môn Hoang Vân Thiên Cung đều sẽ có một cơ hội tiến vào Thiên Giới nguyên thủy... Nếu không con nghĩ vì sao ta có thể tu luyện được thần kỹ Lục Đạo chứ?”
Tạ Đạo Linh nở nụ cười chua chát nói: “Ngày xưa lúc ta còn là đệ tử của Hoang Vân Thiên Cung đã thấy trên điển tích nói, tổ sư tông môn từng luận đạo với thần linh, ta còn tưởng rằng là tông môn tự biên tự diễn.”
“Cho đến khi ta thật sự tiến vào thế giới kia.”
Trên bầu trời kiếp lôi không ngừng vang lên.
Tần Tiểu Lâu vẫn đang độ kiếp.
Trong Bách Hoa cung, một cuộc nói chuyện cực kỳ cơ mật vẫn đang tiếp diễn.
“Địa kiếm sắp chết, chín trăm triệu tầng thế giới cũng không thể nào cứu được nó, còn Thiêm kiếm là chuôi kiếm song sinh của Địa kiếm, chỉ có Thiên kiếm mới có thể độ bản nguyên của mình cho Địa kiếm, từ đó chữa trị cho nó.”
Tạ Đạo Linh chậm rãi nói.
Cố Thanh Sơn không kịp chờ đợi nói: “Mong sư phụ nhận con vào Hoang Vân Thiên Cung, đưa con đi Thiên Giới nguyên thủy.
“Tạm thời không được.” Tạ Đạo Linh nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Tiến vào Thiên Giới nguyên thủy, cần hai thứ, một là truyền tống trận Thiên Giới nguyên thủy của tông môn, hai là Ngọc điệp hộ thân của Thiên Cung.”
“Cái trước có thể đưa con đến thế giới đó, cái sau có thể bảo vệ tính mạng của con.”