Những thứ này đều là sinh linh đã gia tải Hỗn Loạn, mỗi người đều có sức mạnh Hỗn Loạn không giống nhau.
Bọn chúng cẩn thận duy trì khoảng cách với nhau, dùng ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
"Đại nhân, chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của ngài mà tới."
"Sứ giả, tôi nghe theo dặn dò của ngài."
"Tôi tới rồi, các hạ."
Những người này rối rít nói.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng không đếm xỉa đến bọn họ, cúi đầu, bắt đầu thấp giọng ngâm tụng.
"Tới đi, vì sự khởi đầu của kỷ nguyên, các ngươi phải cống hiến sức mạnh của mình."
Những kẻ nắm giữ Hỗn Loạn chìm ngập trong đám sương mù kia nghe thấy lời thì thầm của nó, bắt đầu cử động.
Chính xác mà nói, thực ra là cơ thể của bọn họ đã xem thường ý chí của mình, bắt đầu hành động.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đại nhân, ngài đang làm gì?"
"Tại sao tôi không thể khống chế được mình!"
"Không, chuyện này là vì sao!"
Những kẻ nắm giữ Hỗn Loạn rốt rít hô lên kinh ngạc.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh giải thích: "Ta đã bố trí mọi thứ ở chín trăm triệu tầng thế giới rất lâu, dạy các ngươi chiến đấu, trợ giúp các ngươi lớn mạnh, đào tạo các ngươi sử dụng năng lực Hỗn Loạn, vốn hy vọng các ngươi trở thành nhóm cường giả đầu tiên của kỷ nguyên Hỗn Loạn."
"Nhưng..."
"Trật Tự vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, mà độ khó của việc mở ra kỷ nguyên Hỗn Loạn gia tăng, ta cần có nhiều sức mạnh hơn mới có thể làm được điều này, cho nên các ngươi đã có được một vinh dự mới."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả mỉm cười: "Đó chính là trở thành một phần của ta."
Nó há cái miệng to ra, tiếng nam nữ đồng loạt phát ra âm thanh như ngâm thán: "Ta cần các ngươi hội tụ vào với ta, hưởng thụ vinh dự chân chính này."
"Tất cả linh hồn có đặc tính của Hỗn Loạn, tới đi, trở thành sức mạnh để ta mở ra kỷ nguyên."
Âm thanh của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đột ngột lên đến đỉnh điểm:
"A............... "
Trong màn sương mù, mỗi một kẻ Hỗn Loạn đều tăng nhanh tốc độ, xông về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Đây là một cảnh tượng kì quái cùng hùng tráng không gì sánh được.
Hàng ngàn hàng vạn Hỗn Loạn bay đến từ bốn phương tám hướng, rối rít vọt vào cơ thể của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, giống như xông vào một đầm lầy, hoặc là cát chảy sâu không thấy đáy, từ đây biến mất khỏi thế giới.
Nhưng mà cơ thể của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vẫn không có bất kì thay đổi nào.
Nó duy trì tiếng thét chói tai thật dài, cho đến khi hàng ngàn kẻ Hỗn Loạn đều chui vào thân thể nó, khắp hư không không còn bất kì vật sống nào nữa.
Từng dòng chữ cổ vặn vẹo dần hiện lên da thịt trên cơ thể nó, sau đó dần dần biến mất.
"Cuối cùng, sắp bắt đầu rồi."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nặng nề thở hổn hển.
Ở trên người nó, vô số khuôn mặt tuyệt vọng giãy giụa thoáng qua, cuối cùng biến mất không thấy, giống như chìm vào đáy biển.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng ở trong hư không.
Nó há miệng, phát ra vô số âm thanh trùng điệp, nghe vào giống như vô số người đang đồng thời ngâm tụng thánh thơ:
"Giây phút đến từ xa xưa kia, chúng ta sinh ra từ sự sụp đổ của mọi thứ, chịu đựng khổ sở của vạn vật chúng sinh, ngay cả ngày tận thế cũng phải bất lực với chúng ta”
"Kỷ nguyên Hỗn Loạn!"
"Bọn ta gieo rắc thổ nhưỡng của ngươi trong hư không vô tận, ngươi sẽ lớn mạnh tại đây, đồng thời biến thành chúa tể của tất cả."
Vô số âm thanh đột nhiên dâng lên, gầm hét:
"Mà bọn ta, chính là cơ thể của ngươi!"
"Bọn ta sẽ gieo rắc Hỗn Loạn đến chín trăm triệu tầng thế giới!"
Bóng người hoàn toàn do ánh sáng tạo thành thi nhau nhô ra từ trên người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, vỡ vụn thành những điểm sáng tán loạn, chìm vào hư không với tốc độ nhanh như chớp, chẳng biết đi đâu.
Đây là một màn vô cùng tráng lệ, giống như thần linh đang gieo uy lực của họ vào trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lẳng lặng chờ đợi tất cả người ánh sáng ở trên người mình vỡ vụn, gieo rắc xong, lúc này mới khôi phục bình tĩnh.
"Kỷ nguyên Hỗn Loạn đã mở ra, Trật Tự duy nhất cũng đã sắp kết thúc."
"Lần này... ta sẽ vòng một đoạn đường xa, nhưng không người nào có thể phát hiện ta nữa..."
Nó chuyển sang một hướng khác, dần dần đi xa.
…..
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả mở ra kỷ nguyên Hỗn Loạn, rồi sau đó lặng lẽ ẩn đi.
Hỗn Loạn bắt đầu lan tràn trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Bên kia.
Trong đường bay bí ẩn.
Thủ lĩnh giặc cướp bị Đại Ca bóp cổ, trên mặt lộ ra ra vẻ kinh hãi tuyệt vọng.
Rõ ràng mình đã áp dụng tất cả biện pháp phòng ngự, nhưng vẫn bị bắt lại dễ như trở bàn tay.
Gã muốn phản kháng, nhưng thật sự không dám nhúc nhích.
Gã hoàn toàn có thể cảm giác cánh tay kia chứa đựng sức mạnh lớn đến mức nào.
"Thật xin lỗi, người anh em, tôi thật sự sai rồi, cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi bảo đảm lập tức đi ngay."
Thủ lĩnh đám cướp cười nịnh nọt, nói.
Lần này, Đại Ca không nhìn gã nữa.
Một tay Đại Ca túm cổ đối phương, một tay nhẹ nhàng nhấn vào hư không.
Quyển sách dày cộm kia lại xuất hiện.
Một tay Đại Ca cầm sách, nói nhỏ: "Ai ở dưới ta?"
Lập tức, quyển sách tự động lật ra, đủ loại hình vẽ quái vật dữ tợn kinh khủng hiện lên trong đó.
"Chậc, bây giờ sức mạnh chưa đủ... vẫn nên dùng một tên trung thành."
"Mà thôi, dùng ngươi đi."
Đại Ca vừa nói, nhấn vào thân của một con quái vật trong đó.
Đó là một quái vật hình người mọc đầy miệng khắp cơ thể.
Nó không có mắt, lỗ mũi, lỗ tai, nhưng bất kể là đầu hay tứ chi, hoặc là trên cơ thể, tất cả đều là cái miệng đang há ra.
Khi Đại Ca đưa tay chạm vào nó, nó liền cung kính quỳ xuống trước mặt Đại Ca, hành lễ một cái.
"Đi ăn đi."
Đại Ca nói.
Đi đôi với những lời của hắn ta, hư không bên ngoài phi thuyền nữ vương Kinh Cức bắt đầu chuyển động không ngừng nghỉ.
Quái vật kia xuất hiện.
Cơ thể nó đủ để sánh bằng một chiếc phi thuyền, vừa mới xuất hiện đã lao vào trong đám giặc cướp.
Quái vật lộn nhào ở trong hư không, tất cả giặc cướp biến mất theo đó.
Trong hư không truyền tới từng tiếng nhai ngấu nghiến rợn cả tóc gáy.
Một vài cái miệng trên người quái vật không ngừng khép mở, có máu tươi tràn ra nhuộm đỏ cả cơ thể nó.
Quái vật không hề dừng lại, xông thẳng vào trong thuyền đội của bọn giặc cướp.
Ở trước mặt nó, những chiếc thuyền cướp vây quanh phi thuyền nữ vương Kinh Cức giống như bị xoá sạch, hoàn toàn biến mất không thấy.
Quái vật làm xong những chuyện này, mới lại bay trở về, cung kính hành lễ với Đại Ca.
"Chờ một chút." Đại Ca thản nhiên nói.
Quái vật liền lui về phía sau mấy bước, yên lặng chờ đợi.
Đại Ca dán vào bên tai thủ lĩnh giặc cướp nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ, ngươi cảm thấy ai là rác rưởi?"
Thủ lĩnh kia đã bị doạ cho gần chết, lúc này vừa mới hé miệng định nói chuyện, đã bị Đại Ca ném một phát ra ngoài.
Gã bay ra khỏi phi thuyền nữ vương Kinh Cức, bị quái vật thức thời dễ dàng ôm vào lòng.
Cả người gã biến mất không thấy.
Trên người quái vật, từng tiếng nhai không ngừng vang lên.
Ba người Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn một màn này.
Đại Ca dường như đã gọi ra thứ gì đó không hề tầm thường.
Thứ này đã hoàn toàn phá huỷ cả một đội thuyền của đối phương.
"Được rồi, ngươi trở về đi." Đại Ca nói.
Quái vật thành kính hành lễ một cái, mặt hướng về Đại Ca, cúi đầu, từ từ lui về phía sau.
Thân hình nó dần dần biến mất ở trong hư không.
Lúc này Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi: "Vết thương của anh chưa lành, dùng loại kêu gọi với khoảng cách quá xa này, có phải sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ thể không?"
Đại Ca khinh thường nói: "Loại thuật pháp này chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không thấm vào đâu."
Hắn ta vừa nói, cơ thể vừa thẳng tắp nghiêng về phía sau, ngã xuống sàn tàu.
Ba người Cố Thanh Sơn vây lại nhìn.
Ánh mắt Đại Ca đã nhắm lại, bắt đầu ngáy.
Cố Thanh Sơn nhìn kỹ, thở dài nói: "Tiêu hao quá nhiều sức mạnh cho một lần, e là anh ấy phải ngủ thêm một hồi nữa."
Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly trố mắt nhìn nhau.