Tình Nhu cũng hỏi: "Vừa nãy ngài nói ông ta không dùng âm mưu quỷ kế, chỉ là cố ý nói trước mặt ngọc giản thôi đúng không?"
"Đương nhiên, không thể để ông ta hoài nghi vào thời khắc cuối cùng được."
"Ngài phát hiện ra ông ta có vấn đề từ lúc nào?" Tình Nhu mắt lấp lánh nói.
"Bởi vì ông ta bị nhốt trong một trận pháp công kích vô cùng lợi hại."
Cố Thanh Sơn nhìn Sơn Nữ, nàng gật đầu nói: "Ngoài ta ra, nếu các cô bước vào trận pháp thì rất khó thoát ra được. Với tính cách của Vương Hồng Đao, làm ra chuyện như vậy là rất bình thường, vì thế Thiên Sơn Dạ chắc chắn không có cơ hội thoát ra ngoài để gặp người khác được."
Cố Thanh Sơn nói: "Tuy ta tự xưng thân phận mình là đường chủ Trảm Uy đường, nhưng ông ta vẫn luôn không hỏi sư tôn và lai lịch của ta."
"Điểm này khá kỳ lạ." Tình Nhu gật đầu nói.
"Đầu tiên ông ta nói xấu Vương Hồng Đao, ngay sau đó liền suy đoán ta không phải đồ đệ của Vương Hồng Đao, vì sao lại như vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
"Lẽ nào... Là vì ông ta muốn mượn cớ để truyền thụ tuyệt kỹ đao kiếm cho ngài?" Uyển Nhi hỏi.
"Đúng thế, chỉ cần ta nảy lòng tham muốn học tuyệt kỹ đao kiếm của ông ta, ta nhất định phải nói mình không phải đồ đệ của Vương Hồng Đao. Như vậy thì ông ta có thể khẳng định rằng ta đã cắn câu rồi."
Uyển Nhi lắc đầu nói: "Ông ta suy đoán thật chuẩn xác, ngài thực sự không phải là đồ đệ của Vương Hồng Đao."
"Ông ta suy đoán như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Uyển Nhi nhớ lại nói: "Ông ta nói Vương Hồng Đao không biết kiếm thuật, chỉ am hiểu đao pháp và quỷ thuật điều khiển xác chết, vì thế Vương Hồng Đao không thể có một đồ đệ có sở trường kiếm thuật như ngài được."
Cố Thanh Sơn nói: "Triệu Ngũ Chuy là tu sĩ Võ đạo đạt cảnh giới Thái Hư, thế nhưng cũng vẫn là đồ đệ của Vương Hồng Đao đấy thôi?"
Uyển Nhi lập tức á khẩu không trả lời được.
Tình Nhu thở dài nói: "Dùng lời nói thật lấp liếm cho lời nói dối, chỉ cần tu sĩ nổi lòng tham với công pháp tuyệt đỉnh, thì cho dù bản thân kẻ đó có thân phận như thế nào cũng đều sẽ thừa nhận suy đoán của ông ta. Thật là lợi hại."
Cố Thanh Sơn nói: "Kế tiếp, ông ta lại lợi dụng sự sợ hãi của tất cả tu sĩ với Giới Ma để chế tạo miếng ngọc giản thứ hai, giống như việc Quảng Dương môn từng dùng một thế giới để tra xét nhược điểm của Giới Ma. Việc này đã đánh thẳng vào ham muốn được sống của tu sĩ."
"Một miếng ngọc giản để dẫn dụ lòng tham, miếng ngọc giản thứ hai để cầu đường sống, lại còn mở ra ngưỡng cửa tu luyện công pháp vô cùng cao, khiến ta cho rằng ta đang cầu xin ông ta ban tặng ngọc giản công pháp chứ không phải là ông ta tặng không cho ta."
"Cho dù ta không thề sẽ giết Vương Hồng Đao, nhưng chỉ cần ta muốn học công pháp của ông ta thì ông ta cũng sẽ đưa ra một yêu cầu khác. Ông ta nhất định sẽ đưa ra một điều kiện mà ta có thể đáp ứng được, nhưng điều kiện đó chắc chắn cũng không quá dễ dàng."
Uyển Nhi ôm đầu, lẩm bẩm nói: "Vì sao người này có thể tính toán đến mức độ đó được, thật là đáng sợ."
"Cho dù như vậy, ông ta vẫn chưa vượt qua được Vương Hồng Đao." Tình Nhu nói.
Hai cô gái nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương. Các nàng đều là đại tu sĩ, kiến thức phi phàm, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với người có dã tâm như thế này.
Nếu không phải Cố Thanh Sơn mà đổi lại là hai cô gái này, thì họ nhất định đã trúng chiêu rồi.
Không những thế, còn có một Vương Hồng Đao càng lợi hại hơn đang chờ ở phía sau.
Nên làm gì bây giờ?
"Sự tuyệt vọng khiến người ta điên cuồng." Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Hắn cúi đầu, nhìn kỹ ngọc giản trong tay.
Bên trong ngọc giản, viết bí mật đao kiếm song tuyệt có một không hai trong thiên hạ.
Nhưng ở thế giới Huyền Không nơi khiến con người điên cuồng tuyệt vọng này, lòng người hiểm ác đáng sợ quả thực khiến người ta lạnh tâm.
Mình có thể yên tâm tu luyện pháp môn trong ngọc giản này không?
Đương nhiên không thể.
Cố Thanh Sơn nhịn không được, thở dài.
Lúc này, đã thấy giao diện Chiến Thần nhảy ra hàng chữ nhỏ màu đỏ.
[Đã hoàn thành ghi chép tin tức từ ngọc giản.]
[Đã hoàn thành phân tích toàn bộ ngọc giản.]
[Phát hiện miếng ngọc giản này có 98,7% nội dung không dùng được.]
[Loại bỏ phần lớn những chỗ bị sai, đảo lộn, thiếu sót, miếng ngọc giản này còn có 1,3% nội dung công pháp hoàn chỉnh, chính xác không sai sót.]
[Xin hỏi ngài có muốn kiểm tra nội dung phần này không?]
Cố Thanh Sơn đờ đẫn nói: "Kiểm tra."
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên màn hình ngay tức khắc.
[Phát hiện ra pháp môn Kiếm Tiên hoàn chỉnh không sai sót của thế giới này.]
[Đây là nội dung chính xác nhất của toàn bộ ngọc giản, ngài hãy yên tâm kiểm tra.]
[Bí pháp Kiếm Tiên, kiếm trận: Thái Ất.]
[Điều kiện tiên quyết để học 1: Phong Thánh cảnh.]
[Điều kiện tiên quyết để học 2: Kiếm Tiên.]
[Nói rõ: Lập tức lĩnh ngộ kiếm trận này, cần tiêu hao 2000 điểm hồn lực.]
2000 điểm hồn lực!
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào những lời ghi chú bên cạnh, không khỏi cười khổ một tiếng.
Giờ này phút này, hắn thực sự không đủ hồn lực để học kiếm trận.
“Được rồi, cảm ơn, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ học pháp môn này.” Hắn nói với hệ thống rồi cất ngọc giản đi.
Mặc kệ như thế nào, có thể lấy được một kiếm trận đã là thu hoạch lớn trước giờ chưa từng có rồi.
Kiếm trận mới là sát chiêu thực sự của Kiếm Tiên.
Kiếp trước, cũng nhờ cơ duyên xảo hợp mà hắn mới ngẫu nhiên chiếm được một kiếm trận lúc thần linh vừa xuống thế gian.
Năm đó ngoài hắn ra, người đoạt được kiếm trận ít ỏi không có mấy ai.
Lúc này Tình Nhu hỏi: “Ngọc giản kia có vấn đề, không bằng xử lý đi.”
“Không sao, mấy thứ kia để ở chỗ Sơn Nữ không có vấn đề gì đâu.” Cố Thanh Sơn đáp.
Thấy vẻ mặt yên tâm, bình thản tự nhiên của hắn, Tình Nhu không nhịn được mà thở dài.
“Sao thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cứ cảm thấy giữ lại ngọc giản kia, trong lòng sẽ không tự chủ được mà lo lắng bất an.”
“Cô sợ Thiên Sơn Dạ lắm à?”
“Không, thứ ta sợ chính là thế giới này, lòng người ở đây rất ghê tởm.” Tình Nhu nói.
“Một nền văn minh tôn trọng cái gì, cái đó sẽ đi sâu vào lòng người, không để cho những ý kiến chủ quan của mỗi người tồn tại, vậy thì chắc chắn khó có thể trường tồn. Cho nên thế giới như vậy cứ để nó sụp đổ đi.” Uyển Nhi học theo giọng điệu lúc trước của Cố Thanh Sơn, nói.
“Đúng, chúng ta phải nắm chắc thời gian chạy thoát.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng lời thề thiên địa trên người ngài...” Tình Nhu nhìn hắn, có chút lo lắng nói.
“A, đúng rồi, vẫn còn lão già Vương Hồng Đao kia...” Cố Thanh Sơn đau đầu nói.
Tình Nhu và Uyển Nhi cũng âm thầm phát sầu.
Vương Hồng Đao là tu sĩ Huyền Tiên cảnh, hơn nữa tính tình thận trọng cẩn mật, âm hiểm ngoan độc. Ông ta đã lặng lẽ ẩn núp ba trăm năm chỉ vì muốn giết chết sư phụ Thiên Sơn Dạ của mình. Nhân vật như vậy, cho dù bị trọng thương chắc chắn cũng khó đối phó.
Cố Thanh Sơn lại không lo lắng phải đối phó với Vương Hồng Đao như thế nào, điều mà hắn đang nghĩ bây giờ lại là chuyện khác.
Mới đầu hắn có tổng cộng 1603 điểm hồn lực, sau khi học trận pháp dùng mất 500 điểm, còn lại 1103 điểm.
Khóa Phược Linh tuy phức tạp nhưng nghĩ lại chắc cũng không thể phức tạp bằng trận pháp.
Mà trình độ pháp trận của hắn khó khăn lắm mới đạt được trình độ trung cấp của thế giới này.
Muốn nghiên cứu trận bàn xuyên qua hai giới của Tề Diễm, từ đó tìm ra tọa độ của thế giới Thần Võ, thì trình độ này căn bản không đủ dùng.
Thật ra dù là trận pháp hay kiếm trận Thái Ất, Cố Thanh Sơn cũng không nhất thiết dựa vào hồn lực mới có thể nắm giữ.
Với thiên tư và tiêu chuẩn của hắn, hoàn toàn có thể tốn một chút thời gian chậm rãi cân nhắc và lĩnh ngộ mấy thứ này.
Nhưng trong vòng bảy ngày, thế giới Huyền Không có thể hủy diệt bất cứ lúc nào.
Không có thời gian.
Phải thay đổi suy nghĩ, tìm phương pháp khác.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đảo qua hai cô gái.
Cởi bỏ cấm chế trên người bọn họ...
Bọn họ là tu sĩ còn mạnh hơn mình, đối với cục diện trước mắt có tác dụng rất lớn.
Cố Thanh Sơn lại cân nhắc một lúc, sau đó đưa ra quyết định cuối cùng.
“Bây giờ chúng ta làm một chuyện.”
Ba cô gái cùng nhìn về phía hắn.
“Hiện tại, chúng ta đi tìm pháp môn cấm chế của khóa Phược Linh.”
Ánh mắt của Tình Nhu và Uyển Nhi sáng lên.
Sơn Nữ nhẹ nhàng nhảy một cái đã tới trước đống cấm pháp kia, cầm lấy một ngọc giản bắt đầu tra tìm.
Cố Thanh Sơn cũng bước tới.
Lật xem mấy tấm ngọc giản rồi, bỗng nhiên Cố Thanh Sơn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn lại, thấy Tình Nhu và Uyển Nhi vẫn đứng tại chỗ ngẩn người như cũ.
Cố Thanh Sơn thúc giục nói: “Nhanh lên! Thời gian của chúng ta rất gấp.”
Lúc này hai người mới lấy lại tinh thần.
Tình Nhu kéo tay Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng quay đầu nhìn Tình Nhu, khẽ gật đầu.