Đêm tối qua đi.
Trời dần sáng lên.
Khi thời gian chỉ hướng giữa trưa, Cố Thanh Sơn mở mắt.
Một hơi,
Hai hơi,
Ba hơi,
Đột nhiên, một tiếng tràn ngập uy nghiêm và lạnh lẽo vang vọng toàn bộ Tầng Vỏ băng.
[Tiến hóa đã hoàn thành.]
[Chư Giới Tận Thế: Cách Mạng, chính thức khởi động.]
[Chức năng mới đã mở ra.]
"Chức năng vốn có đạt được thăng cấp tăng cường."
[Bắt đầu tìm kiếm dữ liệu người chơi.]
[…]
Cố Thanh Sơn nghe thế, khóe miệng dần dần cong lên.
Cơ thể hắn đột nhiên bay lên, bay thẳng lên không trung.
Xuyên qua gió tuyết.
Vượt qua tầng mây dày đặc.
Từ bầu trời xanh thẳm rơi xuống.
Ánh sáng bao phủ khắp mọi nơi.
"Nơi có ánh sáng…" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn đứng trên tầng mây, vỗ túi Trữ Vật, lấy chiếc hộp nhỏ màu bạc kia ra.
Ngày đó chiếc hộp màu bạc phát ra ánh sáng chói lóa, chuyện kỳ diệu xảy ra.
Chiếc hộp màu bạc tan rã không thấy nữa.
Một ký hiệu huyền ảo mà Cố Thanh Sơn chưa từng thấy bao giờ bỗng xuất hiện giữa hư không.
Ký hiệu này tỏa ra ánh sáng thiêng liêng vô cùng vô tận.
"Đây chính là tín tiêu?"
Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi.
Một giây sau, ký hiệu đột nhiên tan tác.
Tất cả ánh sáng nó phát ra cũng cùng dập tắt theo, biến mất.
Vừa rồi tất cả như chưa từng xảy ra.
"Xong rồi sao?"
Đang lúc Cố Thanh Sơn cảm thấy khó hiểu, thì thấy trên giao diện thao tác Chiến Thần bắt đầu chớp tắt mãnh liệt.
Một hàng ký hiệu nhắc nhở đặc biệt xuất hiện trên màn hình giao diện.
[Chư Giới Tận Thế: Thánh Hành, hiện đã hoàn toàn buông xuống.]
Cùng lúc đó, tiếng uy nghiêm và lạnh lẽo như tiếng sấm kia của Cách Mạng, vang vọng toàn bộ đất trời.
[Phát hiện Trật Tự Thiên Thần.]
[Cuộc chiến quyết tử sắp bắt đầu, xin tất cả người chơi chuẩn bị sẵn sàng!]
Cách Mạng vừa tuyên bố kết thúc, theo sát sau đó, là một giọng nói vang lên.
Không giống với sự uy nghiêm và lạnh lùng của Cách Mạng, giọng nói này tràn đầy thiêng liêng và từ bi.
"Tận Thế Sàm Ngôn Chi Tự, con đường nô dịch chúng sinh, người được Ma Vương bồi dưỡng, ta xóa bỏ sự tồn tại của ngươi, lấy tâm ý chứng minh sự bảo vệ của Thiên Thần đối với chư giới."
"Bắt đầu tìm kiếm người gia nhập, để khởi động cuộc chiến thần thánh."
"…"
Sau đó giọng nói này bỗng im bặt.
Cố Thanh Sơn yên tĩnh chờ đợi một hơi.
Tất cả Nhập ma giả đều bị hắn giết hết, hắn thật sự thấy tò mò, cuối cùng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Không có người gia nhập, Trật Tự sẽ làm thế nào đây?
…
Không đúng.
Đột nhiên Cố Thanh Sơn ý thức được một chuyện.
Ngoại trừ những người trong thế giới dưới lòng đất được cách ly bởi tấm ngăn của thần ra, từ Tầng Hải Dương đến Tầng Băng Xác, còn thừa lại một người.
Đó chính là bản thân hắn.
Hắn vừa ý thức được điều này, giao diện thao tác Chiến Thần bỗng nhiên sáng lên.
Từng hàng chữ nhỏ như đom đóm xuất hiện ở phía trên:
[Bởi vì không có người gia nhập khác tồn tại, Trật Tự Ma Vương —— Chư Giới Tận Thế Online: Cách Mạng đã ép buộc vai trò người gia nhập lên người ngài.]
[Bởi vì không có người gia nhập khác tồn tại, Trật Tự Thiên Thần —— Chư Giới Tận Thế Online: Thánh Hành đã ép buộc vai trò người gia nhập lên người ngài.]
Kèm theo lời nhắc nhở của giao diện thao tác Chiến Thần, hai giao diện khác hoàn toàn mới toanh im lặng xuất hiện trong tầm mắt của Cố Thanh Sơn.
Giao diện màu đỏ quen thuộc —— từ màu đỏ sậm chuyển thành màu đỏ tươi, đây là Cách Mạng mà sau khi Khởi Nguyên thăng cấp tiến hóa thành.
Giao diện tỏa ra ánh sáng trắng trong vắt —— đây là Trật Tự Thiên Thần, Chư Giới Tận Thế Online: Thánh Hành.
Giờ khắc này, trước mắt của Cố Thanh Sơn, có ba màn hình giao diện nằm song song với nhau.
Giao diện Chiến Thần màu xanh nhạt, giao diện Cách Mạng màu đỏ tươi, phát ra ánh sáng màu trắng là giao diện Thánh Hành.
Một người, mang theo tổng cộng ba cái giao diện, đây là tình cảnh xưa nay chưa bao giờ xuất hiện.
Mà người mưu đồ tất cả những việc này—— Thi thể khổng lồ mười vạn năm kia, nó vốn không biết Cố Thanh Sơn có được giao diện thao tác Chiến Thần.
Cho nên thời khắc này tình hình đã vượt xa khỏi dự đoán của Thi thể khổng lồ, ngay cả nó cũng không biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cố Thanh Sơn nhìn giao diện Thánh Hành một cái, lại nhìn giao diện Cách Mạng một cái.
"Giờ làm sao đây?"
Hắn nhỏ giọng hỏi hệ thống Chiến Thần.
Đinh!
Hệ thống Chiến Thần phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
[Bởi vì bọn chúng là Trật Tự đối lập với nhau, căn cứ theo phán đoán của ta, chúng ta không cần làm bất cứ chuyện gì, thờ ơ lạnh nhạt là được rồi.]
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Điều này so với những gì thi thể khổng lồ đã nói, ý nghĩa cũng gần như tương đương nhau.
Hắn bèn giữ im lặng.
Một hơi sau.
Chỉ thấy trong tầm mắt, một đỏ một trắng, hai cái giao diện bắt đầu có động tĩnh.
Ánh sáng mà bọn chúng phát ra càng thêm chói mắt.
Giữa ánh sáng và ánh sáng, giao phong lẫn nhau, thấm vào nhau, cố gắng bao phủ đối phương.
Theo thời gian trôi qua, ánh sáng của chúng tan vào nhau, cũng bao phủ ở trên người đối phương.
Dưới sự chiếu rọi của đối phương, hai cái giao diện bắt đầu xảy ra biến hóa.
Đầu tiên là ánh sáng quấn quít, sau đó là giao diện run lắc dữ dội, các loại ô biểu tượng và chức năng trên giao diện bắt đầu vỡ vụn theo thứ tự.
Đột nhiên, một chuyện không thể dự đoán được xảy ra.
Cách đó hơn mấy ngàn km, trên đỉnh chúng thần Băng Tuyết, ký hiệu màu vàng xuất hiện ở mỗi một tấc bên ngoài núi băng.
Đây là thần văn cổ, là chữ viết của chúng thần.
Trên đỉnh cả ngọn núi băng, tất cả thần văn tỏa ra ánh sáng màu vàng, tầng tầng lớp lớp hội tụ vào cùng một chỗ.
Đỉnh Băng Tuyết xanh thẳm, hóa thành một ngọn Thần Phong tỏa ra ánh sáng vàng kim uy phong.
Dường như chuyện xảy ra trên người Cố Thanh Sơn, đã khiến ngọn Thần Phong này có phản ứng.
Trong chớp mắt đó, ánh sáng thần văn tỏa ra tập trung trên đỉnh núi, hình thành một chùm sáng vàng vô cùng chói mắt, bắn thẳng về hướng của Cố Thanh Sơn.
Ánh sáng vàng bao lấy Cố Thanh Sơn!
Chỉ một thoáng, cả thế giới bỗng tối xuống.
Trước mắt Cố Thanh Sơn, tất cả cũng đều biến mất theo.
Hắn cảm thấy cả thế giới đang không ngừng xoay tròn, còn mình thì lấy một loại tốc độ điên cuồng không cách nào hình dung được, bay lên không trung.
—— không, không phải không trung,
Mà là xuyên qua vô số tầng thế giới, bay về phía một nơi không biết tên.
Có lẽ là qua một vạn năm, cũng có lẽ là chỉ trong nháy mắt, Cố Thanh Sơn phát hiện mình đã mất đi cảm giác đối với thời gian và không gian.
Đột nhiên, hắn xuất hiện bên trong một cái bóng hoàn toàn mơ hồ.
Hắn trông thấy một người cao lớn như một ngọn núi.
Người này hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, không thấy rõ bất kì hình dạng và đặc điểm nào, nhưng vì quanh người người này phát ra một vầng sáng, Cố Thanh Sơn có thể xác định y là một loại tồn tại tương tự như con người.
Hình bóng tỏa ra ánh sáng mờ mờ, hoàn cảnh mông lung không rõ, thậm chí không cách nào nhận ra người, tất cả khiến Cố Thanh Sơn không thể phân rõ bất cứ chuyện gì.
"Hệ thống Chiến Thần, đây là có chuyện gì?" Cố Thanh Sơn âm thầm cất tiếng hỏi trong lòng.
Hệ thống Chiến Thần không trả lời, vẫn giữ vững một loại im lặng nào đó.
Lúc này, lại thấy Cự Nhân cao lớn như núi kia nói chuyện.
"Tuy bọn ta đã rời đi, nhưng nghĩ đến một số tình huống đặc biệt, sau khi sáng tạo ra chín trăm triệu tầng thế giới, bọn ta đã lưu lại cái bóng này."
Giọng nói của y rất chậm, nhưng khi vừa mở miệng, lại để lộ ra tin tức kinh người.
Sáng tạo thế giới?
Chỉ có chúng thần mới có thể sáng tạo thế giới.
Cho nên, đây chẳng lẽ là một trong số chúng thần?
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, thì lại nghe đối phương tiếp tục nói.
"Sau khi bọn ta rời đi, càng ngày càng có nhiều kẻ ham muốn, khiến chín trăm triệu tầng thế giới rơi vào kiếp nạn vô tận."
"Lúc chín trăm triệu tầng thế giới đi đến kết thúc, trong tay ngươi cầm binh khí mà bọn ta chế tạo ra, ở thế giới Thần Thánh mà bọn ta đã từng ở lại, tự tay hủy diệt hai loại Trật Tự đối lập."
"Trong tay ngươi còn nắm một loại quyền hành."
"Bởi vậy, hình bóng còn tồn tại của chúng thần sẽ đưa cho ngươi một đặc ân."
"Cầm cái này trở về đi, hi vọng tương lai ngươi có thể làm nhiều hơn nữa."
Hình bóng Cự Nhân cao như núi nói xong, rồi biến mất ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
Lúc Cự Nhân biến mất, tất cả ánh sáng mà hình bóng nó phát ra đều trở nên càng thêm mơ hồ.
Cố Thanh Sơn nghe đối phương giải thích xong, bỗng nhiên không thể ức chế được rơi vào ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu.
Đối với trạng thái hiện nay của mình, đột nhiên hắn cảm thấy một loại báo động nào đó.
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu một cái, cả người tỉnh táo lại.
Thì thấy mình vẫn đứng trên biển mây mênh mông như ban đầu.
Ở không trung mà gió tuyết không cách nào chạm tới được, sắc trời tối xuống, ấm áp mờ ảo che kín cả người Cố Thanh Sơn.
Cả thế giới vắng vẻ không người.
Cố Thanh Sơn nhìn ánh mặt trời một cái —— hướng của mặt trời vẫn chưa từng thay đổi.
Nói cách khác, thời gian vẫn chưa qua bao lâu.