Nếu như là lần thứ hai...
Cố Thanh Sơn ngồi xếp bằng trong pháp trận, nhắm mắt lại, vừa chờ đợi vừa tu hành.
Thời gian của một ngày dần dần trôi đi.
Hắn thu hồi pháp trận, đứng lên, thở dài.
Không có người đến đây kiểm tra tình hình, lại càng không có thần linh dẫn theo các tu sẽ đến phục hưng môn phái.
Điều này chứng minh trận chiến vẫn còn tiếp tục, hơn nữa đang tiến tới giai đoạn vô cùng căng thẳng.
Loại bỏ lần thứ nhất.
Xác định đây là lần bị hủy diệt thứ hai.
Vào lần bị hủy diệt hoàn toàn thứ hai của Lưu Nguyệt Tiên tông, thần linh không tới giúp đỡ tông môn này.
Khi đó toàn bộ tiền tuyến bị sụp đổ.
Tất cả các tu sĩ cường đại đều ra mặt, ngay cả thần linh cũng ra tay.
Cung chủ Tạ Cô Hồng của Hoang Vân Thiên Cung buông bỏ tất cả sự vụ của tông môn, ngay cả hai đệ tử vừa mới thu nhận cũng không kịp dạy dỗ, dẫn theo rất nhiều người giỏi trong tông môn xông lên tiền tuyến.
Khi đó Tạ Cô Hồng gửi gắm hai đệ tử cho Cố Thanh Sơn, nhờ Cố Thanh Sơn thay mình dạy dỗ hai đệ tử này.
Chờ đã... Nếu như là thời gian này...
Cố Thanh Sơn nhớ lại cảnh tượng lúc ấy.
Khi đó Hoàng Chiến và Thẩm Ương vừa mới cùng mình trở lại ngọn núi chính của Hoang Vân, mình hỏi bọn họ có biết chuyện ở tiền tuyến hay không.
Lúc ấy Hoàng Chiến đã nói gì nhỉ?
Cố Thanh Sơn nhớ lại lúc đó.
...
Hoàng Chiến hạ thấp giọng nói: “Nghe nói chiến sự vô cùng oanh liệt, có một vị thần linh mất tích, phán đoán sơ bộ là đã bị quái vật Hoang Cổ bao vây tấn công rồi giết chết.
Thẩm Ương cũng thấp giọng nói: “Đây là lần đầu tiên có thần linh ngã xuống trước mặt mọi người, hiện giờ hình như các đại môn phái đều rơi vào khủng hoảng rồi.”
...
Cố Thanh Sơn chậm rãi gật đầu.
Lưu Nguyệt Tiên tông bị diệt, một ngày sau tiền tuyến sụp đổ, lại qua nửa ngày nữa, thần linh bị giết.
Sau đó các thần linh dẫn theo tất cả các đại tu sĩ của Nhân tộc lao tới tiền tuyến, chiến đấu với quái vật Hoang Cổ.
Lúc này gần đến thời điểm tiền tuyết bị sụp đổ.
Cách lúc thần linh bị giết, vẫn còn nửa ngày nữa.
Việc này cũng thật kỳ lạ, không phải thần linh có thỏa thuận với quái vật Hoang Cổ hay sao?
Tại sao quái vật Hoang Cổ lại giết chết thần linh?
... Đây là lần đầu tiên có thần linh chết.
Sao hắn ta lại bị giết, vấn đề này vô cùng quan trọng.
Cố Thanh Sơn lặng im một lúc, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía tiền tuyến.
Thời gian thần linh bị giết, còn khoảng nửa ngày.
Trời tờ mờ sáng.
Mặt trời mọc, hàng nghìn hàng vạn ánh bình minh chiếu rọi khắp muôn nơi.
Từng đàn từng đàn chim bay xẹt ngang qua bầu trời, kêu rất thê lương.
Chúng như biết rằng chiến tranh sắp xảy ra, láo nháo bay loạn xạ khắp trời.
Ngay sau đó, tiếng kèn báo hiệu vang lên, hết đợt này đến đợt khác, nặng nề mà thê lương.
Tu… tu…
Tiếng kèn vang xa vạn dặm, kêu gọi những tu sĩ của Nhân tộc còn sót lại ra tiền tuyến tập kết một lần nữa.
Cố Thanh Sơn đứng giữa đống hoang tàn đổ nát trên đảo Phù Không, im lặng nghe tiếng kèn.
Hắn đã từng xem qua tư liệu về trận chiến tranh này, nên với từng thời điểm từng mốc sự kiện xảy ra, trong lòng hắn đều hiểu rất rõ.
Tờ mờ sáng, chư vị thần linh rời khỏi Thần cung, ra tiền tuyến tham chiến.
Khi kèn lệnh vang lên, đại biểu của thần linh sẽ tập hợp lại những quân đội của Nhân tộc đã tan tác, chuẩn bị cho trận quyết chiến.
Nửa khắc sau, quái vật Hoang Cổ nhảy vào các điểm tập kết của quân đội Nhân tộc.
Quyết chiến bùng nổ.
Đây là trận chiến duy nhất mà toàn bộ thần linh đều có mặt trong lịch sử.
Sau cuộc chiến mang tính quyết định này, quái vật Hoang Cổ tạm thời bị đánh lui, thần linh và Nhân tộc có thể tồn tại.
Đây là một cuốc chiến mà thần và người đều dốc hết toàn lực chiến đấu, vì vậy vì vậy nó đã được ghi lại toàn bộ trong lịch sử.
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ về cách đối phó.
Bất chợt, một đám chim bay trên trời lao vút xuống.
Chúng đáp xuống một sân viện hoang tàn đổ nát rồi bắt đầu nghỉ ngơi.
Có vẻ như đã ở quá lâu trong tình trạng hoảng loạn, chuyến bay quá dài, chúng đậu tại ao nước của sân viện, mỏ mổ uống nước liên tục.
Uống no nước xong, chúng cũng không bay đi mà dường như cảm thấy rất vừa lòng với nơi đây.
Không có tiếng vang ầm ầm, không có thuật pháp tấn công, không có kiếm quang sắc bén, vậy nên đám chim chóc này tự cho đây là nơi an toàn.
Vì vậy, chúng rất yên tâm nghỉ ngơi ở chỗ này.
Từ phía xa xa, Cố Thanh Sơn theo dõi những con chim này.
Loại chim này là Phong Vũ.
Vì tốc độ bay của chúng cực nhanh, hơn rất nhiều những loài chim khác nên lẽ dĩ nhiên mới có tên gọi như vậy.
Loài chim này rất dễ thấy ở trên Thiên giới, vì cơ thể chúng quá mảnh khảnh, hầu như không có thịt và các tuyến trong cơ thể sẽ tiết ra mùi hôi thối khi chúng chết, vì vậy không có loài gì lấy chúng làm thức ăn.
Lý do loài chim này không nhiêu là vì chúng tự sinh sản.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi về loài chim này thì bỗng thấy ở phía xa xa đường chân trời, một dải ánh sáng phóng vụt lên cao.
Thần linh xuất thủ!
Điều này cho thấy quái vật thượng cổ đã xâm nhập vào trong các trận địa, cuộc chiến đấu của quái vật với thần linh, Nhân tộc đã bắt đầu.
Quyết chiến chính thức bùng nổ!
Cố Thanh Sơn mím chặt môi, vừa nghĩ ngợi chuyện này chuyện nọ vừa chuẩn bị lên đường.
Hắn đột ngột xuất hiện ngay sau Phong Vũ, rút một cái lông trên mông nó.
Con chim kia hoảng sợ.
May mà lông chim trên mông nó bị nhổ sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ bay của nó, nó kêu một tiếng đau đớn rồi lập tức hốt hoảng bay lên trời, chạy trốn.
Những con chim khác cũng bị dọa sợ, cũng bay theo.
Chốc lát sau.
Chỉ có một con Phong Vũ bay lên trời.
Nó không bay theo những con khác mà lại bay về phía tiền tuyến.
...
Cố Thanh Sơn hóa thành chim, tung cánh bay lên trời.
Dù chiến tranh mới vừa bắt đầu, nhưng hắn phải đến được nơi giao chiến dữ dội nhất, tìm một nơi phù hợp, vừa chiến đấu vừa xem cảnh thần linh chết.
Bay được mấy chục giây, Cố Thanh Sơn đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền từ đất lên.
Hắn dùng thần niệm nhìn xuống.
Một con quái vật khổng lồ không có da, toàn bộ người nó là bắp thịt hòa lẫn máu đỏ, đang đấu đá bừa bãi trong đam tu sĩ.
Quầng sáng Ngũ hành bùng nổ.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ!
Các tu sĩ dốc toàn lực thi triển thuật pháp Ngũ hành.
Nhưng đủ loại thuật pháp tác động lên con quái vật cùng lắm chỉ khiến người nó hơi rung rung chứ chưa có tác dụng gì lớn.
Cái trình độ thuật pháp Ngũ hành này còn chẳng đả thương được nó.
Quái vật tóm lấy một gã tu sĩ ngũ hành, giơ lên gần cái miệng đầy những chiếc rang sắc nhọn của nó.
Thế ngàn cân treo sợi tóc.
Một tu sĩ vọt lên từ đám người, hai tay cầm chiêng,
Dùng hết sức gõ.
Vừa gõ vừa niệm tụng phân khúc lớn của kinh văn.
Quái vật buông thõng tay, không bắt được tu sĩ.
Cả người nó run lẩy bẩy, rên rỉ đầy thống khổ.
Tu sĩ gõ chiêng đầu đây mồ hôi nhưng vẫn tiếp tục niệm tụng kinh văn.
Quái vật thì cật lực đi đến chỗ tu sĩ gõ chiêng.
“Thời cơ đến rồi!”
Một tên tu sĩ khác hô lên.
Toàn bộ tu sĩ xông lên, dùng toàn lực tấn công quái vật.
Quái vật đột nhiên há to mồm, rống lên giận dữ về phía đám tu sĩ.
Dường như tiếng rống này hàm chức một lực lượng nào đó, những tu sĩ ở gần nhất bị đánh chết tại chỗ.
Tu sĩ gõ chiêng bị tiếng gào của quái vật làm chấn động, nhất thời hộc ra một ngụm máu tươi.
Hắn quỳ trên mặt đất, hai tay run rẩy không ngừng, tức thời không thể giơ tay lên.
Tiếng chiêng ngưng lại.
Không còn âm thanh áp chế nữa, quái vật trở về trạng thái sinh long hoạt hổ.
Nó nhào lên dễ dàng, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt tu sĩ gõ chiêng.
Quái vật mở bàn tay to ra, tóm gọn tu sĩ gõ chiêng đang tuyệt vọng kia.
Lúc này Cố Thanh Sơn đến.
Hắn vốn định bay qua nơi này, muốn đến nơi giao chiến kịch liệt hơn.
Nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn đột nhiên biến mất trên trời.
Chớp mắt sau, một thiếu niên hiện ra, cách phía sau quái vật một khoảng không xa.
Cố Thanh Sơn giương mắt nhìn quái vật.