Thức ăn của Liễu Thi Mạn quả thật hơi nhiều nên người trẻ tuổi mang đi một quãng thôi mà đã sắp thở không ra hơi rồi.
Nhìn dáng vẻ của cậu ta dường như muốn chờ đối phương xuống lấy chứ không định mang lên.
Đương nhiên Liễu Thi Mạn sẽ không đi xuống!
“Anh mang lên đây đi, nhanh lên.” Cô ta cất giọng ra lệnh.
Người trẻ tuổi chẳng còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng nói: “Cô vui lòng báo mã số thông tin cá nhân.”
Liễu Thi Mạn đọc mã số Quang Não của người đàn ông đang hôn mê kia lên.
“Được rồi.”
Người trẻ tuổi đành phải mang hộp thức ăn to lớn đi từng bước một lên phi toa.
Lúc cậu ta đi vào phi toa thì có chút bất ngờ.
Bởi vì chủ nhân của phi toa này đang đứng ở một nơi khác trong khoang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cậu ta chằm chằm.
“Có bị bệnh không vậy.”
Cậu nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn trong khoang thuyền.
Cậu ta để mọi thứ xuống xong rồi quay đầu nhìn đối phương nói: “Chúc ngài dùng bữa vui vẻ.”
Nói xong thì cậu ta liền xoay người đi ra ngoài, không hề có ý muốn ở lại chút nào.
Liễu Thi Mạn nhìn bóng lưng kia chăm chú, trong lòng thầm nghĩ, ở góc độ này thì cô ta có vài chục phương pháp để giết đối phương.
Lúc người nhân viên phục vụ trẻ tuổi đi đến cửa thì trong tay của Liễu Thi Mạn lặng lẽ xuất hiện một cây dao găm nham thạch.
Cô ta lên tư thế như chuẩn bị ném.
Đồng thời sức mạnh của Ngũ Hành cũng tụ lại trên ngón tay để có thể khởi động truyền tống bất cứ lúc nào.
Mấy giây sau…
Người nhân viên phục vụ trẻ tuổi vẫn bước thẳng ra cửa, chẳng hề quay đầu mà đi thẳng xuống thang cuốn của phi toa.
Cậu ta đi thật.
Cậu ta chạy về phía cửa nhà hàng nhanh như bị ai đuổi.
Nhìn dáng vẻ ấy thì dường như cậu ta đang rất vội.
Có lẽ là cậu ta vội về đi lau nhà.
Người này thật sự không có vấn đề ư?
Xem ra quả thật là như thế.
Liễu Thi Mạn lắc đầu, thầm cảm thấy bản thân mình đã quá căng thẳng đến mức bất bình thường rồi.
Dao găm bằng đá biến mất khỏi tay cô ta.
Cô ta nhìn một đống thức ăn to lớn trên bàn ăn thì không nhịn được nuốt nước bọt.
Cô ta đi đến bàn ăn thì đột nhiên phát hiện chỗ trước ghế lái có một chiếc đèn chỉ thị đang lóe sáng.
“Có chuyện gì?” Liễu Thi Mạn hỏi.
[Nguồn năng lượng của phi toa không đủ để đến nơi cần đến, xin ngài chú ý bổ sung thêm năng lượng.] Giọng nói máy móc vang lên.
“Biết rồi.” Liễu Thi Mạn bực bội nói.
Cô ta mở hộp thức ăn ra, chuyện đầu tiên là dùng dụng cụ nhỏ xinh bên người kiểm tra hết đồ ăn một lượt, đợi đến khi đèn xanh sáng lên, mới bắt đầu ăn.
Cô ta vừa ăn như hổ đói, vừa suy nghĩ cách giải quyết việc bổ sung năng lượng cho phi toa.
Bổ sung năng lượng cho phi toa thì cần phải vào các trung tâm cung cấp năng lượng cỡ lớn, những trung tâm này sẽ kiểm tra thông tin của người sở hữu phi toa.
Nếu thật như vậy, chắc chắn sẽ có người nhanh chóng phát hiện được tin tức chiếc phi toa này bị mất tích từ trung tâm dữ liệu.
Phiền toái không phải chỉ có thế.
Nếu cứ phải đi đến các trung tâm năng lượng liên tục như thế thì hacker sẽ dễ dàng xâm chiếm hệ thống điều khiển của phi toa, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm rõ tuyến đường di chuyển của cô ta.
Mãi cho đến khi đã ăn no bụng, Liễu Thi Mạn vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tốt.
Ở bên ngoài, cửa nhà hàng lại mở ra.
Cô bé tên Đồng Đồng kia bước ra ngoài.
“Đừng đi chơi quá muộn, nhớ phải về sớm nhé.” Giọng nói căn dặn của người cha truyền đến.
“Phiền quá đi, con còn muốn đi chơi thêm một lát nữa, con muốn đi chơi hết cả đêm!”
Cô gái nhỏ ương bướng, lên tiếng oán giận.
Người cha bất đắc dĩ đành phải im lặng không nói gì.
Trong nhà hàng có không ít người người thấy vậy bật cười thiện ý.
Cô gái nhỏ vội vàng mở cửa phi toa bước vào trong. Vừa khởi động máy, cô vừa lấy Quang Não cá nhân ra trò chuyện với bạn.
Ở bên kia hiện có rất nhiều người, nhạc trống ầm ĩ, vô số nam nữ đang lắc lư theo tiếng nhạc.
Có mấy cô gái mặc quần áo xinh đẹp giơ bình rượu trong tay ra hiệu với Đồng Đồng.
“Nhanh đến đi, hôm nay cậu tới chậm quá.” Một cô gái nói.
“Mình đang đến đây, các cậu nhớ chờ mình đó.”
“Cho cậu mấy phút đó, nếu hết giờ cậu còn chưa tới thì bọn tôi sẽ đi tăng hai.”
Người đối diện nói xong thì trên quang não của Đồng Đồng đột nhiên xuất hiện hình vẽ của một chiếc đồng hồ.
Kim phút và kim giây đang dịch chuyển.
“Chỉ có mười phút thôi ư! Các cậu thật ác!”
Đồng Đồng kêu lên đầy sợ hãi, sau đó vội vàng thiết lập hành trình cho phi toa.
Cô gái nhỏ không hề biết rằng ở sau lưng có một người đang im lặng đứng quan sát hết mọi chuyện.
Liễu Thi Mạn thu hồi ánh mắt, sau đó nhẹ nhàng mở túi sách trong tay ra.
Một chiếc cúp nhanh chóng xuất hiện trước mặt Liễu Thi Mạn. Cái cúp này giống y như đúc với cái cúp trên thông tin cô ta vừa xem.
Trên cái cúp có khắc một dòng chữ: “Giải Nhất cuộc thi âm nhạc của trấn Phù Ninh.”
Bên cạnh cái cúp có đặt một cây sáo.
Trên cây sáo cũng có khắc một dòng chữ: “Tặng cho Đồng Đồng, hy vọng cô ấy kiên trì bền bỉ.”
Liễu Thi Mạn xem xong mấy vật này thì nhẹ nhàng trả túi sách lại.
Chiếc phi toa này là kiểu dáng điển hình hay được sử dụng hiện nay, vừa không quá bắt mắt lại không bị người khác dễ dàng tìm được trong thời gian ngắn.
Đồng Đồng không muốn về nhà, tất cả mọi người đều thấy được một màn này.
Cho nên nếu cô ấy trở về muộn thì cha mẹ sẽ lo lắng, sẽ tức giận nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nơi này là một thị trấn nhỏ tầm thường không giống với loại phi toa cỡ lớn này, có máy giám sát an toàn của nhân loại.
Cứ thẳng tay giết chết rồi ném thi thể xuống hồ là giải quyết xong mọi chuyện một cách êm đẹp.
Nghĩ đến đây, Liễu Thi Mạn liền giơ tay lên.
Linh lực Ngũ hành ngưng tụ lại thành một thanh dao găm sắc bén bằng đá sau đó được cô ta cầm chặt trong tay.
Cô ta giơ dao găng bằng đá trong tay lên.
Bỗng nhiên lúc đó có một bóng dáng xuất hiện ở sau lưng cô ta. Bóng dáng này không hề phát ra một âm thanh nào, không có một hơi thở nào giống như là một bức ảnh không tồn tại trong hư không.
Liễu Thi Mạn không hề phát hiện ra.
Ở phía trước Liễu Thi Mạn, Đồng Đồng đang cúi đầu chuyên tâm nhìn vào quang não, mà bóng dáng phía sau Liễu Thi Mạn kia chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào hai người họ không hề làm ra động tác gì cả.
Ngay lúc này, Liễu Thi Mạn di chuyển!
Dao găm bằng đá dùng sức đâm vào sau gáy cô gái nhỏ. Nếu bị trúng một đòn này, chắc chắn cô gái kia sẽ chết ngay mà không kịp kêu thành tiếng. Thi thể của cô gái sẽ bị ném đại vào một hồ nước hẻo lánh không có người mà cha mẹ của cô gái mãi mãi cũng không tìm được.
Trong nháy mắt đó, đồng loạt xuất hiện ba sự việc diễn ra nhanh như chớp giật.