Người kia lại nói: "Còn có một chuyện nữa, ta nghe nói Dạ Ma Thiên đã không thuộc sự giám thị của chúng ta nữa, đúng không?"
Thương Vô Chương cúi đầu thấp hơn: "Đúng thế."
"Vừa rồi lại có tin tức mới, núi Tu Di mà chúng ta xây dựng rất lâu đột nhiên lại sinh ra một kết giới Thiên Cung mới, hoàn toàn ngăn cản con đường đi vào của chúng ta... Nói cách khác, tất cả tài nguyên mà chúng ta đưa vào nơi đó đều đã trôi theo dòng nước."
Thương Vô Chương im lặng.
Người kia cũng không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau, Thương Vô Chương mới run rẩy đáp: "Đúng là có chuyện này, thưa Quỷ chúa."
Người kia khá tiếc nuối mà nói: "Lúc đầu ta rất coi trọng ngươi, dù sao ngươi rất có kinh nghiệm khi đối đầu với thế giới mảnh vỡ Lục Đạo, mà ngươi còn được một con Thanh Long trợ giúp, lập rất nhiều công lớn trong chiến dịch với Vực Sâu Vĩnh Hằng. Đáng tiếc..."
Trên tượng quỷ, bỗng nhiên xuất hiện một thanh đao màu đen, rơi xuống ngang cổ của Thương Vô Chương.
Thương Vô Chương quỳ trên mặt đất, ưỡn thẳng lưng, không nhúc nhích chút nào.
Thanh đao cũng không lay động.
Vài giây sau.
Người kia thở dài, nói:
"Ta biết ngươi làm việc luôn xuất sắc, thôi được rồi, ta lại hỏi ngươi thêm một câu nữa."
Thương Vô Chương hơi cúi người, nói: "Cám ơn Quỷ chúa đại nhân."
Người kia: "Rốt cuộc là do sai lầm của ngươi, hay là do Quỷ Vương Hoàng Tuyền kia thật sự khó giết như vậy?"
Thương Vô Chương lấy một viên ngọc phù ra, bóp nát.
Vô số ánh sáng từ trong ngọc phù hiện lên, ghép lại thành một hình ảnh.
Tạ Đạo Linh nhanh chóng bấm quyết.
Thần kỹ hoàn thành.
Thế giới lờ mờ, sông lớn mênh mông.
Một chiếc thuyền con. Một cô gái duyên dáng.
Hình ảnh rất rung động, làm cho hai nô tỳ ở cạnh cũng phải ngẩng mặt lên quan sát.
Trên tượng quỷ, truyền ra một tiếng thở dài.
"Hóa ra là nàng ta, lát nữa ta còn phải đi thông báo cho những người khác biết nữa... Hiện tại, ngươi nói xem, lúc đó ngươi đối phó như thế nào."
Thương Vô Chương: "Lúc ấy ta dùng sinh mệnh lực của mười tám ác quỷ để thi triển tiên pháp Kính Thiên Xích, mới có thể ngăn chặn thần kỹ Hoàng Tuyền."
Trên tượng quỷ truyền ra tiếng cười:
"Đối phó kiểu này không có vấn đề, thế nhưng ngươi thật sự cho rằng, sinh mệnh lực của mười tám ác quỷ có thể ngăn chặn được nàng ta sao?"
Thương Vô Chương giật mình.
Người kia có vẻ hơi xúc động, nói tiếp: "Dùng lực lượng của ác quỷ thi triển tiên pháp, thật sự là vẽ hổ không thành lại thành chó, làm sao có thể thật sự ngăn cản nàng ta cơ chứ?"
"Nàng ta chỉ là thấy mấy người các ngươi không đáng giá nàng ta ra tay, cho nên mới không xuất hiện."
"Trừ khi người triệu hồi nàng ta bỏ ra cái giá lớn tương đương, nàng ta mới có thể hơi cử động ngón tay, giết chết các ngươi, bởi vì đó chính là quy tắc mà nàng ta quy định."
"Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như nàng ta thật sự muốn mạng của kẻ nào, thì nàng ta sẽ không cần thù lao mà tự mình ra tay, mang đi tất cả những thứ mà nàng ta muốn mang đi."
Mặt nạ ác quỷ của Thương Vô Chương đột ngột nứt toác ra.
Ngay sau đó, mặt nạ vỡ nát, lộ ra một khuôn mặt đen kịt, đôi mắt lạnh lùng.
Trong hư không, lại xuất hiện một chiếc mặt nạ mới.
Nếu so với mặt nạ trước thì mặt nạ mới này có thêm vài vệt máu đỏ, càng làm chiếc mặt nạ này thêm đáng sợ.
Người kia nói: "Chuyện lần này thực ra cũng không trách ngươi, dù sao trong toàn bộ Ác Quỷ đạo, có thể đánh với nàng ta một trận cũng chỉ có mấy lão già chúng ta mà thôi."
"Thế nhưng dù sao thì lần này cũng là thất bại của ngươi, hiện tại ta phá hủy mặt nạ "Quỷ Hùng" của ngươi, làm ngươi hạ xuống làm "Quỷ Tướng", ngươi có gì muốn nói hay không?"
Thương Vô Chương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà...
Còn sống.
Gã ta chắp tay, nói: "Quỷ chúa đại nhân, thuộc hạ không còn gì để nói."
Người kia khá hài lòng: "Như vậy thì tốt, dù sao hiện tại là thời đại chiến tranh, một tướng cũng khó cầu. Tiếp theo, ngươi hãy đi tới dòng chày hư không hỗn loạn, tham dự chiến dịch vây quét Vực Sâu Vĩnh Hằng đi."
"Vâng."
"Theo tình báo mới nhất thì Quỷ vương Hoàng Tuyền cũng đã kết minh với Vực Sâu Vĩnh Hằng. Hắn là đàn ông, không thể triệu hồi Vong Xuyên được."
"Ta cho ngươi ba trăm ác quỷ, một trăm ngàn quỷ binh, ngươi hãy tìm cơ hội mà tiêu diệt hắn, mang đầu của hắn trở về đây, ta sẽ lại để ngươi khôi phục "Quỷ Hùng"."
Thương Vô Chương yên lặng lắng nghe, rồi cúi đầu: "Vâng, cảm ơn đại nhân."
…
Chiến tranh đã bắt đầu.
Trong chín trăm triệu tầng thế giới, những cao thủ đã gia nhập vào trận doanh Hỗn Loạn đã đi vào khu Kỳ Dị, vây quanh vương quốc Kinh Cức.
Bọn họ đang thực hiện vài cuộc tiến công mang tính thăm dò vào nơi đây.
"Ha ha ha ha, Thiết quyền Barry trong truyền thuyết, cũng chỉ như vậy mà thôi."
Có người cười như điên mà nói.
Có khoảng bảy tám trăm người của trận doanh Hỗn Loạn đang đuổi theo Thiết quyền Barry, thỉnh thoảng bắn ra thuật pháp hoa lệ tấn công.
Barry vừa đánh vừa lui, thỉnh thoảng tìm được cơ hội xông lên xử lý vài người kiêu ngạo nhất trong số đó.
Vào những thời điểm như vậy, sẽ có rất nhiều đòn tấn công đập vào người hắn ta, đánh bay hắn ta ra ngoài.
Hình tượng hiện tại của hắn ta rất nhếch nhác, gần như sắp chết rồi.
Chịu thôi, trong hành trăm tỷ thế giới, người tiến vào trận doanh Hỗn Loạn thật sự quá nhiều. So với những người này thì nhân lực của vương quốc Kinh Cức thật sự là quá ít.
Cuối cùng, việc bao vây chặn đánh Barry cũng đã hoàn thành.
Trong hư không, có vài ngàn cao thủ trận doanh Hỗn Loạn đã bao vây Barry lại, không chút khe hở nào để có thể thoát ra.
Hắn ta đã không còn đường lui nào nữa cả.
Lần này, đám người trận doanh Hỗn Loạn cũng không vội, cùng nhau lao lên tấn công, thay phiên nhau lên từng đợt từng đợt.
Dù sao Thiết quyền Barry cũng không phải ăn chay, để bọn họ một người đơn đấu với Barry, chỉ có chết mà thôi.
Đây cũng chính là chiến thuật “chó hoang”, làm vậy để cho Barry phải chiến đấu với cường độ cao, ngay cả chạy trốn cũng sẽ không chạy được.
Một người chỉ huy của trận doanh Hỗn Loạn bay ra ngoài, liếc nhìn Barry rồi lắc đầu: "Chậc chậc chậc, Thiết Quyền đáng thương, thời đại của ngươi đã qua rồi... Nhưng mà nể tình ngày xưa ngươi cũng là thần tượng của mọi người, ngươi có thể nói ra di ngôn của mình."
Barry phun một ngụm máu ra, một tay ngăn cản đòn tấn công của một tên Hỗn Loạn giả, một tay khác rút ra một cái bộ đàm, bình tĩnh mà nói: "Phi Ly, nhiệm vụ thu hút bọn chúng của tôi đã hoàn thành."
Từ trong bộ đàm truyền ra tiếng của Diệp Phi Ly:
"Rất tốt, thật đúng là vẫn phải dùng tới bộ đại pháp dẫn quái và cày quái của em."
Diệp Phi Ly vừa nói xong.
Trong hư không xuất hiện một luồng ánh sáng lạnh, chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Luồng sáng này bắn trúng vào người của một Hỗn Loạn giả.
Hỗn Loạn giả vẫn bình thường, không chịu một vết thương nào cả.
Tên đó hơi ngừng lại, khi thấy mình vẫn khỏe mình thì châm chọc: "Lực tấn công như vậy mà cũng muốn giết ông mày hay sao?"
Tên này còn chưa nói xong, người chỉ huy của đám Hỗn Loạn giả này đột nhiên run rẩy, quát lớn: "Không tốt, nhanh bỏ chạy!"
Không kịp nữa rồi!
Lại xuất hiện thêm một luồng sáng lạnh nữa, bắn trúng một tên Hỗn Loạn giả khác.
Ngay sau đó, từ phương hướng vương quốc Kinh Cức, vô số luồng sáng lạnh xuyên qua hư không, bao trùm toàn bộ mấy ngàn Hỗn Loạn giả ở nơi đây.
Tức Tử Ma Tuyến.
Khi bắn trúng kẻ địch, có tỉ lệ làm cho kẻ địch lập tức tử vong.
Nếu như kỹ năng này là do pháp sư Ám Ảnh cường đại sử dụng thì tỉ lệ giết chết kẻ địch sẽ tỉ lệ thuận với thực lực của pháp sư.
Còn nếu dùng Ma Đạo khí để bắn ra kỹ năng này, thì tỉ lệ giết chết kẻ địch cực kỳ thấp.
Thế nhưng cũng không sao.
Vương quốc Kinh Cức đã sử dụng ba triệu máy bắn Tức Tử Ma Tuyến cho một lần, bao phủ hoàn toàn khu vực này, liên tục bắn phá.
Như vậy, coi như là xác suất thấp hơn nữa thì dưới vô số đòn tấn công, cũng sẽ không còn ai có thể sống sót mà rời đi cả.
Một lát sau, toàn bộ Hỗn Loạn giả ở nơi đây đều biến thành xác chết.