Trương Anh Hào nói xong, cầm một gói thuốc lá đi ra khỏi phòng nhỏ.
Hiện tại chắc là an toàn rồi.
Chí ít, một thế lực trong thế giới này sẽ không tiếp tục đối phó với bọn họ nữa, mà một thế lực khác còn đang sứt đầu mẻ trán che giấu chân tướng quái vật.
Có thể đi ra ngoài từ từ hút điếu thuốc...
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Nghỉ ngơi.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly thở ra một hơi dài, móc máy chơi game ra khỏi lồng ngực, nói: “Thật tốt quá, tôi đang đánh tới cửa ải khó khăn nhất, bây giờ còn đang suy nghĩ nếu như chết thì không đánh được.”
Hắn ta tìm một cái ghế ngồi lên.
Khởi động máy.
Chiến đấu.
Cố Thanh Sơn im lặng lắc đầu.
Laura cười nói: “Cố Thanh Sơn, câu chủ nhân em kêu vừa rồi thế nào?”
Cố Thanh Sơn xoa xoa đầu cô bé, tán dương: “Không tệ, chúng ta phối hợp rất tốt.”
Laura liền vui vẻ.
“Chúng ta thực sự sẽ trợ giúp quốc vương đi thăm dò di tích sao?” Nàng hỏi.
“Chuyện này anh muốn nghe ý kiến của Đại Ca một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca đã trở về nằm trên ghế.
Nghe Cố Thanh Sơn nói xong, hắn ta nhắm mắt lại: “Thần Sinh Mệnh là một trong số rất ít các vị thần thoát ra từ thế giới tầng trong, thực lực cường đại, biết được nhiều bí mật, đi xem thử cũng tốt.”
“Anh có ý kiến gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không có ý kiến gì, nhưng tôi đoán Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhất định đang tìm kiếm xung quanh chúng ta. Trước khi ra ngoài cứ tìm hiểu một số chuyện thời cổ đại, xem thêm một chút sách, đúng là có trợ giúp đối với chúng ta.” Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lúc này mới vỗ tay nói:
“Vậy cứ quyết định thế đi, đi xem di tích của Thần Sinh Mệnh.”
Hắn vẫy tay về phía không trung, ra hiệu với Huyền Nhã, ý bảo đối phương lại đây.
“Theo pháp tắc khế ước, đứa trẻ ba tuổi không có năng lực tự chủ ký kết khế ước, mà cô là mẹ đứa bé, là huyết mạch trực hệ thân thuộc, có thể giúp nó ký kết một số khế ước.”
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói:
“Bây giờ tôi chính thức mời cô và con trai của cô gia nhập với chúng tôi.”
“Một khi các cô gia nhập, thì các cô là người của bên này rồi.”
“Tôi vừa mới ký kết một khế ước khá mơ hồ với quốc vương, bởi vì y sợ chết cho nên vô cùng quan tâm đến vấn đề sinh tử, không biết vấn đề này chính là có qua có lại. Tuy rằng bọn tôi không thể đả thương y, nhưng y cũng cũng không thể thương tổn người trong đội của bọn tôi.”
“Một khi người trong tiếp cận cô với ý đồ không tốt, lập tức sẽ phải chịu trừng phạt từ khế ước.”
“Cho nên hãy nhanh quyết định đi.”
Huyền Nhã kinh hỉ không thôi, liên tục gật đầu.
“Cô ấy nói cô ấy bằng lòng.”
Diệp Phi Ly cũng không ngẩng đầu lên, thuật lại.
Cố Thanh Sơn nói: “Vậy cứ quyết định thế đi, phải chính miệng cô nói, cô và con trai của cô bằng lòng gia nhập Lời Thề Đao Phong.”
“Lời Thề Đao Phong?”
Giọng nói của Trương Anh Hào vang lên.
Anh ta vừa đóng cửa lại, từ bên ngoài tiến vào.
“Đúng vậy, khế ước song phương mà tôi thiết kế chính là giữa hoàng thất và Lời Thề Đao Phong.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục giải thích: “Lời Thề Đao Phong là một tổ chức của Barry và Mèo Con, toàn bộ pháp tắc khế ước đều đầy đủ, không có vấn đề.”
Trương Anh Hào gật đầu, thở dài nói: “Vậy thì hoàng thất cũng không dám động thủ nữa, cậu đúng là không nói lời nào đã có thể che chở cho cô ấy và con trai.”
Lúc này Huyền Nhã bắt đầu nói.
“Tôi bằng lòng gia nhập Lời Thề Đao Phong.” Nàng nói thầm.
Theo lời niệm tụng của nàng, trong hư không có hai luồng ánh sáng nhạt rơi xuống, bao phủ Huyền Nhã và con nàng.
Đây là sức mạnh của khế ước.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một trận bàn, bắt đầu hướng về phía đứa bé bày binh bố trận.
“Vì để tránh phiền toái không cần thiết, tôi sẽ dùng pháp trận gột rửa linh lực để duy trì trạng thái ngủ say cho con trai của cô. Đây là một quá trình thức tỉnh tiềm lực, đối với nó chỉ có lợi không có hại.”
“Tôi cũng sẽ bố trí pháp trận phòng ngự tương ứng.”
“Mấy ngày gần đây nó vẫn sẽ luôn ngủ say, cho đến khi cô được ta làm cho sống lại... Chờ cô sống lại, có thể tự mình đến gặp nó.”
Huyền Nhã nghe đến đó, trợn to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, thần sắc kinh hãi không gì sánh được.
“Đúng vậy, chớ giật mình, tôi có thể làm cô sống lại.”
Cố Thanh Sơn nói.
...
Bên kia.
Quốc vương về tới trong hoàng cung.
Y lẳng lặng ngồi ở trên ghế, nghĩ ngợi những chuyện vừa mới xảy ra.
"Phụ thân, tất cả thuận lợi không?"
Một chàng trai anh tuấn cao lớn đi tới phía dưới bảo tọa, hỏi.
“Chưa nói được, điều duy nhất chúng ta có thể làm hiện tại là yên lặng chờ đợi.” Quốc vương nói.
“Phụ thân, chuyện Người bảo vệ xử trí thế nào?” Vương tử hỏi.
“Nàng đã chết, đáng tiếc con trai của nàng vẫn còn sống. Con sai vài người đi theo dõi nơi đó, một khi người trong phòng rời đi, người của ta lập tức lẻn vào ra tay giết chết đứa trẻ kia.”
Vương tử anh tuấn ngập ngừng mấy câu, tựa như muốn nói gì đó.
Ánh mắt quốc vương rất sắc bén, nghiêm nghị nói: “Con phải hiểu được, một khi huyết mạch vương thất và huyết mạch bảo vệ kết hợp với nhau sẽ sinh ra hai hậu quả. Thứ nhất là đứa trẻ sống không quá ba tuổi, thứ hai là đứa trẻ sẽ hấp thu sức mạnh của hai thành viên trong hoàng thất, nhanh chóng tiến hóa và cho ra một thần kỹ mới.”
“Ba năm qua, ta vẫn chờ đứa bé kia chết non, thế nhưng nó đã sống quá ba tuổi!”
Quốc vương nắm lấy bả vai vương tử, hét lên: “Hiện tạy huyết mạch hoàng thất chỉ có con, ta và đứa trẻ đó, lẽ nào con để cho nó hấp thu sức mạnh của mình, để bản thân từ từ biến thành một tên phế vật?”
“Không, con không muốn!” Vương tử sợ hãi nói.
Quốc vương còn muốn nói gì nữa, lại đột nhiên giật mình một cái.
Y buông lỏng tay, đẩy vương tử ra.
Trên mặt quốc vương không còn dáng vẻ tươi cười, nhìn vào hư không trước mặt, nói: “Khách quý hạ cố đến chơi, không biết có chủ ý gì.”
Trong hoàng cung, một pháp trận truyền tống dần dần xuất hiện.
Đám người Cố Thanh Sơn xuất hiện trong cung điện.
“Đúng vậy, chúng ta quyết định giúp ngươi thăm dò di tích, để đổi lấy trợ giúp của ngươi, đi giết bốn vị thần.”
Cố Thanh Sơn nói.
Quốc vương cười ha ha một tiếng, đứng lên nói: “Mời đi theo ta, chờ ký kết khế ước xong, chúng ta sẽ đi tìm di tích.”
“Được, mời.” Cố Thanh Sơn nói.
Quốc vương đi xuống đài cao, liếc mắt nhìn vương tử.
“Hừ, nhanh đi làm việc đi!”
Quốc vương truyền âm nói.
“Vâng.”
Vương tử gật đầu, xoay người rời khỏi cung điện.
Quốc vương dẫn mọi người đi theo một hướng khác.
Y mang theo mấy người Cố Thanh Sơn lướt qua từng tòa cung điện, đi qua các cơ quan, mật đạo, cuối cùng tiến xuống dưới đất, dừng lại bên trong một gian phòng bị phong bế.
“Chúng ta ký kết khế ước trước, thế nào?”
"Ta chỉ có một vấn đề." Cố Thanh Sơn nói.
"Mời nói."
“Dựa theo khế ước trước kia, chúng ta bây giờ đã không thể thương tổn đối phương, nhưng chúng ta tới giúp ngươi thăm dò di tích, cũng không thể uổng công vô ích. Trong quá trình thăm dò di tích, tất cả thông tin ngươi đã biết và những thông tin vừa mới thu hoạch được, đều phải chia sẻ cho chúng ta.”
Quốc vương suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Có thể.”
“Vậy thì, hợp tác vui vẻ.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Hai bên nhanh chóng ký kết khế ước.
Tâm tư quốc vương lúc này mới buông xuống.
Chia sẻ tin tức gì đó chẳng qua là việc nhỏ, bảo tàng Thần Sinh Mệnh để lại mới là quan trọng nhất.
Mặc dù biết đối phương tài rất giàu có, nhưng bây giờ đối phương không muốn cái gì thì thật đúng là ngoài dự liệu của y.
Y đương nhiên là sảng khoái đồng ý chuyện này.
Bởi sự trói buộc của khế ước, đôi bên không thể gây thương tổn cho nhau.
Lúc tiến vào di tích, thứ mà mỗi bên theo đuổi cũng khác biệt.
Như vậy sẽ không có mâu thuẫn.
Đây là cơ sở hợp tác tốt nhất.
"Mời đi theo ta."
Quốc vương mỉm cười nói.
Y dẫn theo mọi người đi vào căn phòng tận cùng bên trong, sau đó cắt ngón tay, lấy máu của mình vẽ ở trên vách tường.