Chớ đừng nói chi là thân hình kia chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi, sau đó tất cả dị tượng lập tức biến mất.
Môn phái lân cận chỉ cảm ứng được thay đổi rất nhỏ, lúc này mới phái một tu sĩ đến xem xét tình huống.
Tu sĩ tuần tra bay tới trên đầu thân hình kia, quát hỏi: "Ngươi là người phương nào? Ở đây làm cái gì?"
Gã nắm chặt pháp khí, chuẩn bị phát động công kích bất cứ lúc nào.
Nơi hoang vu như vậy, lại có một người đứng bất động ở chỗ này, bản thân chuyện này rất kỳ lạ.
"Ngươi hỏi ta là người phương nào?"
Thân hình kia hỏi ngược lại, nhân tiện ngẩng đầu lên.
Tu sĩ tuần tra thay đổi sắc mặt.
Gã cuống quít rơi xuống từ trên trời, quỳ xuống trước thân hình kia, nói: "Không biết thần linh ở đây, có nhiều mạo phạm, vạn lần mong được thứ tội."
Chắc chắn sẽ không sai, mi tâm có ngọn lửa đang rực cháy, toàn thân được bao phủ trong màn sáng huy hoàng, gần như không cách nào thấy rõ hình dạng. Đây chính là thần linh."
Vậy mà mình lại quát lớn thần linh, đây chính là đại tội.
Tu sĩ nghĩ tới đây, không khỏi cả người run rẩy.
Thân hình kia cẩn thận ngắm nhìn bộ dáng run rẩy của tu sĩ, một hồi lâu mới hài lòng nói: "Ừm, thái độ của ngươi không tệ, giúp ta cảm nhận được sự hèn mọn của chúng sinh Thời đại Thượng Cổ. Ta quyết định tha thứ và tặng quà cho ngươi."
Tu sĩ ngây người, hoàn toàn không biết nửa câu đầu của đối phương nói về cái gì.
Cũng may nửa câu sau sau cùng gã hiểu.
Thần linh muốn tặng quà cho mình.
Đây thật là cơ duyên to lớn.
Tu sĩ cuống quít hành lễ, vui mừng khôn xiết, nói: "Đa tạ lọt mắt xanh của thần linh, tại hạ vô cùng cảm kích."
Thân hình kia vươn tay, đặt lên trên trán tu sĩ.
"Ngươi cảm kích chân thành như vậy, ta đã hoàn toàn cảm nhận được."
Thân hình nói gì đó, dần dần xảy ra biến hóa.
Nó hóa thành dáng vẻ của tu sĩ.
Hoàn toàn giống nhau như đúc, không sai chút nào, cho dù là bảo người thân cận nhất của tu sĩ đến xem, cũng không cách nào phân biệt được hai người.
Khác biệt duy nhất là, trán của nó có một ngọn lửa sáng rực thiêu đốt.
Dường nhưthân hình kia cũng chú ý tới điểm này trên cơ thể mình.
Hắn ta đưa tay lau một cái ở trên trán, ánh sáng chói lọi lập tức biến mất.
Lúc này hắn ta mới nói: "Ngươi đã khiêm tốn như thế, lại cung cấp cho ta một cái thân phận, ta bèn tặng cho ngươi sự tiêu diệt mà không thống khổ chút nào. Ta rất ít khi cho chúng sinh cái chết an bình như thế. Đây là vinh hạnh của ngươi."
Tu sĩ ngây người.
Gã hoàn toàn không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Gã cũng không kịp làm bất kỳ động tác gì, cả người dần dần mất đi sức sống, hóa thành pho tượng màu xám.
Pho tượng bị gió thổi qua, tan thành hạt bụi bay đầy trời.
Gã không còn trên thế giới nữa.
Không.
Một "gã" khác vẫn còn.
Hắn ta vẫy tay một cái.
Pháp khí, túi Trữ Vật trên đất đều bay đến trong tay hắn.
Hắn ta cất kỹ đồ vật, nhắm mắt lại, tỉ mỉ điều tra ký ức của tu sĩ kia.
"Cũng không uổng công. Cố Thanh Sơn, đại đệ tử của Tạ Cô Hồng, đại náo Hoang Vân Thiên Cung, khiến thần linh chú ý... Ừm, điểm này rất quan trọng, rất nhiều thần linh chú ý môn phái kia. Thật phiền phức, ta không thể gặp bọn họ..."
"Xem ra ta phải nghĩ biện pháp tiến vào Hoang Vân Thiên Cung."
Tu sĩ suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới xông lên bầu trời, lao về phương xa.
Một bên khác.
Doanh trại Quân dự bị số 23 của Nhân tộc.
Đêm đã khuya.
Cố Thanh Sơn lượn lờ trong quân doanh, đi ra trước cửa.
Tu sĩ phụ trách phòng thủ trận pháp nhìn lệnh bài của hắn, lộ ra nụ cười.
"Bảo sao linh thực hôm nay hợp khẩu vị như thế, hóa ra là đầu bếp mới tới."
"Quá khen rồi!" Cố Thanh Sơn cười nói.
"Vậy ngươi muốn đi đâu?" Tu sĩ phòng thủ hỏi.
"Ra ngoài đi dạo một chút, dù sao cũng chưa quen thuộc chung quanh." Cố Thanh Sơn nói.
Tu sĩ phòng thủ nghe xong, bèn kiên nhẫn chỉ bảo: "Đừng đi hướng bắc, nơi đó gần mấy quân doanh khác, không thể tự tiện xông vào. Phía tây là núi hoang, không có thứ gì cả. Hướng đông nam thì có một cái chợ, có mấy môn phái chống lưng, vô cùng phồn hoa náo nhiệt, ngươi có thể đi dạo chơi."
"Đa tạ chỉ điểm." Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
"Ừm, đi đi!"
Tu sĩ phòng thủ mở pháp trận ra, Cố Thanh Sơn liền rời khỏi quân doanh.
Đầu tiên hắn bay một hồi về phía đông nam, chờ khi nhận ra bốn phía không người, mới chuyển hướng về phía tây.
Bay ước chừng nửa canh giờ.
Cố Thanh Sơn đã đến nơi sâu trong núi hoang.
Hắn chọn một chỗ trống trải, hạ xuống, bố trí tầng tầng trận pháp.
Đứng tại chỗ điều tức một lát, Cố Thanh Sơn tự nhận đã chuẩn bị kỹ càng.
Hắn thu Băng Thiền Ngân Diện, thúc giục linh lực toàn thân, bắt đầu xung kích tầng cảnh giới tiếp theo.
Thiên địa cảm ứng được một loại dấu hiệu nào đó trên người hắn, bắt đầu tiến hành biến đổi tương ứng.
Cuồng phong nổi lên.
Mây đen dày đặc.
Từng đợt ánh chớp lấp lóe không ngớt trong mây.
Bên trên Giao diện Chiến Thần, đom đóm từng hàng chữ nhỏ loé lên trước mắt Cố Thanh Sơn.
[Ngài đang đột phá Thái Hư cảnh, xung kích đến Huyền Linh cảnh.]
[Thiên kiếp sắp xảy ra, xin làm tốt công tác chuẩn bị để độ kiếp.]
[Năm.]
[Bốn.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
[Bắt đầu!]
Ánh chớp trút xuống.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, tâm ý khẽ động.
Hai thanh phi kiếm hiện ra trong không trung, phóng lên tận trời, chém về phía ánh chớp.
Thiên Lôi bị phi kiếm chém thành tia điện tản đi khắp nơi.
Song, càng có nhiều Thiên Lôi xuất hiện trong kiếp vân, đánh về phía Cố Thanh Sơn hơn.
Cố Thanh Sơn thầm vận kiếm quyết.
Song kiếm hóa thành tàn ảnh, bay hối hả trên không, toàn lực xuyên qua sấm sét.
Nhiều quả cầu sét bị phi kiếm đâm nổ.
Ánh chớp và phi kiếm không ngừng đối đầu nhau.
...
Thời gian trôi qua.
Lôi kiếp dần dần đến hồi cuối rồi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn biết sắp xảy ra một chuyện nào đó.
Hắn thở dài, dùng sức vuốt vuốt mặt, cố gắng làm cho mình hòa ái dễ gần một chút.
Một giây sau.
"Oa ha ha ha ha, Cố quỷ vương, ngươi lại đang độ kiếp, tốc độ tiến giai này thật sự là quá nhanh!" Một Quỷ vương nhảy ra từ trong hư không.
"... Lão Cố, lần này bản vương xuất hiện, cảm thấy sự áp chế của Thiên kiếp đối với bản vương đã ít đi rất nhiều, xem ra thực lực của ngươi tiến rất xa." Ma vương thân hình to lớn khom lưng, đi tới từ trong hư không, nói.
Lại một Quỷ vương mặc đạo bào phẳng phiu không một nếp nhăn chui từ hư không ra ngoài, vẫy tay về phía Cố Thanh Sơn.
"Cố lão bản, đến đây, ngươi đã đến Huyền Linh cảnh rồi! Lần Thiên kiếp này sắp xếp mấy vị đại lão tới trước, ta đến giới thiệu cho các ngươi."
Cố Thanh Sơn mở rộng vòng tay, cười nói: "Lão huyết quỷ! Ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh. Các vị huynh đệ, ta đã sớm chuẩn bị không ít linh thực rượu thịt, nhân cơ hội này chúng ta tụ họp một chút."
"Lại nói, vừa rồi ta nhận được tin chính xác của Thiên kiếp, lập tức liền nhận kiếp vị rồi chạy đến thật sớm, còn không phải là nể mặt lão Cố ngươi sao?"
"Tới đi, mọi người tự mình làm mấy cái bàn lớn, ngồi xuống uống chút, ta cũng có một quãng thời gian chưa đi ra ngoài rồi."
"A! Nữ Quỷ vương lần trước đâu?"
"Ha ha, ngươi nhìn trúng người ta rồi sao? Nhưng người ta lại thích ăn tên ma đầu ngươi."
"Ài... Kỳ thật ta cũng thích ăn đám nữ quỷ các nàng, nhưng đó là chuyện lúc còn trẻ. Bây giờ được dịp trò chuyện chút."
Một giọng nữ vang lên: "Trò chuyện chút hay là trêu ghẹo chút?"
Chỉ một nữ Quỷ vương hiện thân từ trong hư không, bồng bềnh mà tới.
Nàng đáp xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn, thổi nhẹ vào tai hắn, sau đó mới nhìn những ma quỷ khác: "Cố quỷ vương là con quỷ hung hăng nhất, bản Quỷ vương mới vừa mắt, các ngươi không có cửa đâu."
Đám ma quỷ cười rầm rầm.
Cố Thanh Sơn đưa cho nữ Quỷ vương một chén rượu, cười nói: "Đến đây, uống rượu!"
Hắn cảm thấy da mặt cũng đã có chút dày lên rồi.
Một bữa tiệc long trọng bắt đầu.
... Ừm, thật ra đây là Thiên kiếp...
Vốn Thiên kiếp cần khoảng một canh giờ, được kéo dài đến bốn canh giờ.
Chủ và khách đều vui vẻ.
Cuối cùng mọi thứ chấm dứt.
Đám ma quỷ lưu luyến chia tay.
Tan cuộc.