“Đúng thế, đã lâu không gặp, Vương trưởng lão.” Tề Diễm nói.
Tề Diễm xuất hiện ở chỗ đối diện ông ta không xa.
Tề Diễm, lại dám chủ động đến tìm bản thân!
Một màn này, hoàn toàn ngoài nằm dự đoán của Vương Hồng Đao.
“Không biết ngươi đến tìm ta, có chuyện gì?” Vương Hồng Đao hỏi.
“Ta đến đây nói với ông một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hai đồ đệ của ông đã phản bội ông.”
“Chuyện này phải giải thích thế nào?”
Tề Diễm lấy ra hai pháp bảo, tiện tay ném ra.
Pháo bảo chầm chậm bay về phía Vương Hồng Đao.
Ánh mắt của Vương Hồng Đao trở nên căng thẳng, nhẹ nhàng phủi tay ảo.
Hai pháp bảo lượn lờ trước mặt ông ta. Vốn không đến gần ông ta.
Vương Hồng Đao phóng ra Thần niệm, xem xét kỹ lưỡng.
Đúng thật là hai món đồ đó.
Nhưng mà, Tề Diễm sao lại tốt bụng đến vậy, báo tin cho mình biết?
“Đa tạ Tề đường chủ, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng sau, ngươi còn có chuyện gì khác không?”
“Có một chuyện, vẫn mong Vương trưởng lão phối hợp.”
“Chuyện gì?”
“Giao tính mạng cho ta.”
Bốn phía đột nhiên yên lặng như tờ.
Vương Hồng Đao híp mắt lại, đối mặt nhìn qua.
Trong tay của Tề Diễm cầm một thanh trường kiếm Thu Thủy, trên đầu đội một cái mũ.
Vành của cái mũ kéo xuống rất thấp, cho nên nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Trên Phù Không Đảo ngoại trừ vài người ra thì toàn bộ đều đã chết.
Xung quanh đều im lặng.
Vương Hồng Đao nheo mắt lại nhìn về phía đối diện.
Tề Diễm cầm trường kiếm như thanh thủy trên tay, đầu đội mũ rộng vành.
Mép mũ rộng vành ép xuống rất thấp cho nên nhất thời không thể nhìn rõ mặt mũi hắn.
Nhưng Vương Hồng Đao vừa liếc qua liền nhận ra thân phận của đối phương.
Đúng là Tề Diễm.
Không có chỗ nào là không giống.
Vẻ mặt Tề Diễm lãnh đạm nhìn ông ta.
Ánh mắt hai người đối nhau trong một khoảng thời gian ngắn chưa từng rời đi.
Ánh mắt Vương Hồng Đao khẽ xoay chuyển, tỉ mỉ quan sát trường kiếm trong tay Tề Diễm.
Ông ta nói: “Không, ngươi nhất định không phải Tề Diễm.”
“Sao ngươi biết?” Tề Diễm hỏi.
“Tiểu tử Tề Diễm kia trước nay không dùng kiếm, hắn am hiểu nhất là trận pháp và ngũ hành Hỏa linh.”
“Cõ lẽ gần đây ta đột nhiên cảm thấy hứng thú với kiếm thuật.” Tề Diễm nói.
Vương Hồng Đao lắc đầu: “Kiếm thuật là một đạo tu luyện gian hiểm nhất, vốn không thể nào luyện thành nhanh như vậy.”
Ông ta giơ tay lên, linh lực khẽ động.
Một con côn trùng màu sắc đẹp đẽ lẳng lặng bò trên ngón tay ông ta.
“Mặc dù ngươi đeo mũ rộng vành nhưng ta có thể phát giác được cảnh giới đại khái của ngươi. Chỉ dựa vào sức mạnh của ngươi thì vốn chẳng đáng để ta phải chú ý. Cho nên nếu muốn sống thì lập tức nói ta biết tọa độ thế giới mới đi.” Vương Hồng Đao nói.
Tề Diễm cầm trường kiếm trong tay, nhất thời không nói gì.
Vương Hồng Đao thấy thế, tiếp tục nói: “Để chúng ta ít lãng phí một chút thời gian, chẳng cần biết ngươi là ai, giờ giao tọa độ thế giới mới ra đây, sau đó ngoan ngoãn để ta hạ cấm chế, như vậy, chúng ta sẽ có nhiều thời gian nói chuyện hơn.”
“Vương trưởng lão, ông đang vội lắm sao?” Tề Diễm hỏi.
“Cũng không phải, chẳng qua chẳng cần phải nói nhảm quá nhiều thôi.”
“Vì sao?”
“Nói nhảm càng nhiều... Biến số cũng càng nhiều.”
Giọng Vương Hồng Đao trở nên tràn ngập sát ý: “Cho nên trong ba hơi thở ngươi lập tức vứt kiếm đầu hàng, nếu không ta sẽ trực tiếp giết ngươi.”
Trường kiếm của Tề Diễm khẽ động.
Một đạo kiếm mang bay ra, chém vào giữa không trung.
Grừ!!!
Trong hư không, có một con quái trùng to lớn đột nhiên xuất hiện, phát ra một tiếng kêu tràn đầy đau đớn.
Nó bị kiếm mang chẻ từ đầu cho đến đuôi.
Dòng máu màu vàng giống như một trận mưa to theo kiếm phong thổi bay giữa bầu trời.
Quái trùng chết ngay lập tức, thi thể rơi xuống đất, không nhúc nhích.
“Vương trưởng lão, ông nói cho ta thời gian ba hơi thở sao đột nhiên lại động thủ?” Giọng Tề Diễm lạnh lùng nói.
Sắc mặt Vương Hồng Đao trầm xuống.
“Cảnh giới thấp thế này mà có được kiếm thuật như vậy cũng hiếm có đấy.”
“Nhưng chỉ dựa vào thực lực của ngươi, muốn đắc ý trước mặt lão phu thì vẫn còn sớm mười vạn năm rồi.”
Vương Hồng Đao chậm rãi nói, dao động linh lực trên người bắt đầu trở nên kinh khủng mà hừng hực.
Cả Phù Không Đảo cũng vì thế mà rung động nhẹ.
“Uy thế thế này, là Huyền Linh kỳ sao?”
Tề Diễm cảm nhận được dao động linh lực trong hư không, hơi cảm khái nói.
“Cơ hội cuối cùng, thần phục ta nếu không một phút sau sẽ là giờ chết của ngươi.” Trên mặt Vương Hồng Đao vô cảm nói.
Tề Diễm đáp lời: “Về chuyện giờ chết của ta thực ra công tử nhà ta sẽ không đồng ý đâu.”
“Công tử nhà ngươi?” Vương Hồng Đao đột nhiên lên giọng.
Xưng hô thế này thật sự khiến người ta bất ngờ.
Câu nói này, nhiều lúc hàm nghĩa khó mà diễn tả được bằng lời.
Vương Hồng Đao dừng một chút.
Một giây sau.
Tề Diễm bỗng nhiên nhìn chăm chú vào một nơi.
Vương Hồng Đao cũng ngẩng đầu, quan sát bầu trời.
“Coong!”
Dường như có thứ gì đó bị đập bể.
Ngay sau đó, trên không trung của hòn đảo vang lên những âm thanh chấn động liên tục.
Coong!
Coong Coong Coong!
Coong Coong Coong Coong Coong Coong Coong!
Coong Coong Coong Coong Coong Coong Coong Coong Coong Thùng Thùng!
Tiếng trống vội vàng dồn dập như lôi kích, tiếng sau nhanh hơn tiếng trước.
Tiếng trống trận truyền khắp hòn đảo.
Đây là cảnh báo cấp cao nhất của Quảng Dương môn, có nghĩa là là cục diện nguy hiểm liên quan đến sinh tử.
Tiếng trống trận như thế này vang lên, tất cả tu sĩ đều phải gác việc trong tay lại, chạy đến tầng dưới của của Phù Không Đảo.
Tất cả mọi người phải bảo vệ nơi đó bất chấp sinh tử.
Bởi vì tiếng trống này có nghĩa là trận pháp quan trọng nhất kia đã xảy ra vấn đề!
Đó là pháp trận ngăn cách linh lực cỡ lớn!
Nó liên quan tới việc Giới Ma có thể phát hiện ra hòn đảo hay không!
Giờ khắc này pháp trận lại bị phá hỏng!
Điều này với một tông môn mà nói, cũng có nghĩa là chiến tranh không chết không thôi.
Trống trận cổ xưa vì thế mà chấn động toàn đảo.
Sắc mặt Vương Hồng Đao biến đổi.
Chỉ trong một thoáng, linh lực trên người ông ta nhanh chóng được thu lại, ngay cả một tia linh lực cuối cùng cũng không ngừng tiêu tán.
Ông ta gần như dùng tốc độ nhanh nhất thu sạch linh lực.
Nhưng cục diện biến ảo quá nhanh, quá mãnh liệt.
Cho dù động tác Vương Hồng Đao có nhanh nhưng ít nhiều cũng xảy ra chút ảnh hưởng nhỏ.
Trên hư không, những cái miệng lớn màu đen lũ lượt xuất hiện.
Thể vô thức của Giới Ma đã đến.
Những cái miệng lớn này bao vây lấy Phù Không Đảo, cùng nhắm về phía Vương Hồng Đao.
Mấy cái miệng lớn ngoe ngoe muốn động dần yên lặng lại.
Thật đáng tiếc quá, linh lực của vị trí phía trên đó vừa hơi hiện lên đã bị diệt ngay.
Chỉ thiếu một chút nữa bọn chúng đã phát hiện được đồ ăn ngon rồi.
Những cái miệng lớn màu đen này càng ngày càng nhiều, dần che kín toàn bộ hư không.
Quảng Dương môn trên Phù Không Đảo nhanh chóng bị Giới Ma bao vây hoàn toàn.
Vương Hồng Đao nhìn thấy cảnh này nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên tiểu tử ngoan độc ngươi...”
“Không còn cách nào khác, cảnh giới tu hành của ông quá cao, công tử không muốn để ông sử dụng linh lực.” Tề Diễm thản nhiên nói.
Bọn họ đứng trên nghị sự đài cao cao.
Cả Quảng Dương môn ở trên đảo giờ không thể phát ra được bất kỳ tia linh lực nào.
Bởi vì bắt đầu từ giờ khắc này, bất kỳ ai chỉ cần dám sử dụng linh lực sẽ bị thể vô ý thức của Giới Ma phát hiện, sau đó bị Giới Ma ăn thịt.
Cho dù là Vương Hồng Đao Huyền linh cảnh hay Triệu Ngũ Chùy Thái Hư cảnh đều không thể sử dụng linh lực trong cơ thể.
Những cái miệng lớn màu đen giữa bầu trời mở to, lộ ra răng nhanh sắc bén.
Bọn chúng đã đến rồi thì sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Kiên nhẫn chờ đợi sinh linh tiết ra linh lực.
Một khi phát hiện ra mục tiêu chúng sẽ cùng nhau tiến lên, ăn ngay tu sĩ đó không để chừa lại chút bột phấn nào.
“Đây chính là cách ngươi đối phó với ta sao?” Vương Hồng Đao nhìn chằm chằm Tề Diễm nói.
Coong! Coong!
Coong! Coong! Coong! Coong! Coong! Coong!
Tiếng trống nhanh như mưa rào, thôi thúc mọi người liều mạng đi bảo vệ trận pháp của tông môn.
Chỉ cần trận pháp chưa được tu bổ thì tiếng trống sẽ không dừng lại.
Vốn thời khắc như thế này là thời khắc tất cả các tu sĩ nên phấn khởi bảo vệ tông môn.
Thế nhưng gần như các tu sĩ đều đã bị Vương Hồng Đao giết hết.
Không ai có thể đi thủ hộ pháp trận.
Đây đúng là thời khắc khó xử nhất trong cuộc đời Vương Hồng Đao.
Tay ông ta bất giác đưa về phía túi trữ vật.
“Ta biết ông có phi thuyền chạy trốn, nhưng giờ ông dám dùng túi trữ vật sao?” Tề Diễm nói.
Vương Hồng Đao nhìn bầu trời.
Bầu trời đã không thấy đâu, tất cả đều là thể vô ý thức của Giới Ma.
Bọn chúng không ngừng lắc lư cảm ứng linh lực xung quanh.
Sắc mặt Vương Hồng Đao trầm xuống.
Mở túi trữ vật cần một tia linh lực.
Nhưng tia linh lực này xuất hiện rất có thể sẽ bị thể vô ý thức của Giới Ma tóm được.
Hậu quả là chết.
Vương Hồng Đao không dám đặt cược.
“Nhưng ngươi không nghĩ cho mình à, nếu vậy, bản thân ngươi cũng không chạy thoát được.” Vương Hồng Đao nói.
“Ta chưa từng nghĩ đến.” Tề Diễm đáp lại.