Mười sáu thần vệ, nhiều vị thần đã vây quanh Thần linh Kim Diễm, không đợi ông ta phát sinh uy lực hay bất cứ chiêu thức cường đại nào đã một mực xông lên.
Thần linh Kim Diễm dù có lợi hại cũng không thể nào là đối thủ của nhiều thần linh thượng cổ như vậy, bị bắt ngay tại chỗ.
Ông ta không cam lòng quát: “Thần vương, đến đánh một trận công bằng với ta ngươi cũng không dám.”
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói rằng: “So với công bằng thì cái mạng có giá hơn.”
Hắn giơ tay lên làm một động tác thủ thế.
Hàn ý vô biên từ dưới chân Thần linh Kim Diễm dâng lên.
Tuyết trắng trong suốt như băng đông lạnh dưới chân hai chân Thần linh Kim Diễm, theo thân thể ông ta lan tràn lên trên.
Khí tức lạnh lẽo đi đến đâu, quang minh trên người Thần linh Kim Diễm tiêu tan đến đó.
Thần linh Kim Diễm rốt cuộc biến sắc.
Nếu không phải là mình đến từ tương lai, chỉ sợ cũng không kiểu rõ mức độ thâm sâu của chiêu này giống như các thần linh khác.
Đây là ẩn tàng tuyệt kỹ của Thần Băng Sương Giá Rét – Sương Diệt.
Luồng không khí lạnh cực độ sẽ đưa tất cả sinh mệnh rơi vào cõi vĩnh hằng tĩnh lặng.
Cho dù là ông ta cũng không cách nào chống lại một chiêu này.
Nhưng chiêu thức cường đại như vậy lại có một chỗ thiếu hụt rất lớn.
Nó cần thời gian nổi lên, đồng thời cũng rất khó đánh trúng đối thủ.
Hiện tại mình bị chúng thần bắt được, cử động một chút cũng không thể, vừa khéo tiêu trừ chỗ thiếu hụt này.
“Ngươi làm sao dám, ta là đồng tộc đến từ tương lai!” Thần linh Kim Diễm nói.
“Ngươi chưa bao giờ trợ giúp những thần linh thượng cổ chúng ta, thậm chí trong thời khắc cuối cùng ngươi còn làm ra hành vi khiến ta thất vọng.” Thần vương không nhúc nhích nói.
Băng sương tiếp tục lan tràn.
Thần linh Kim Diễm cuống quýt nhìn về phía Hình Nhân Ánh Sáng, lớn tiếng nói: “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, hãy đưa ta trở lại, ta không muốn ở lại chỗ này nữa.”
Hình Nhân Ánh Sáng chần chừ nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, hai tay điều khiển nguyên tố băng sương, tiếp tục chiêu thức Sương Diệt, trong miệng nói rằng: “Ngươi đại biểu cho tương lai...” Hắn dường như suy nghĩ rất lâu, tốc độ nói chuyện cũng có vẻ rất chậm: “Nhưng ngươi lại đại biểu cho tương lai mà chúng ta không hề mong muốn.”
Đang lúc nói chuyện, Thần linh Kim Diễm bị chúng thần khống chế, ngay cả một chút phản kháng cũng không thể, rất nhanh đã hóa thành một pho tượng băng điêu khắc hình người.
“Xoạt!”
Một cây trượng hàn băng xé gió lao tới, đâm trúng chính giữa pho tượng.
Cả tòa pho tượng hình người vỡ thành vô số khối băng nhỏ trong suốt, rơi xuống đầy đất.
Thần linh Kim Diễm đến từ tương lai cứ như vậy chết trong tay Thần vương.
Thanh âm của Thần vương từ trên đài cao xa xa vang lên: “Khi sinh mệnh của ngươi trở lại với tĩnh lặng và trầm miên, toàn bộ thời đại quá khứ và hiện tại đều sẽ lấy bia mộ của ngươi làm căn cơ, từ từ sinh trưởng lớn mạnh, mở ra một tương lai mới. Đó chính là vận mệnh mới của Thần tộc chúng ta.”
Trong điện Thần vương không một thần linh nào phát ra bất kì âm thanh gì.
Bọn hò quỳ một chân trên đất, hướng phía Thần vương đang ngồi trên bảo tọa cung kính hành lễ.
Cho tới bây giờ chưa có một ai từng thấy qua thuật băng sương.
Trước đây còn có người trong lòng thầm nghĩ Thần vương trốn tránh chiến đấu, nhưng bây giờ nhìn Thần vương chỉ dùng một kích đã giết chết Thần linh Kim Diễm, sức mạnh cường đại như vậy việc gì phải cùng họ quyết đấu!
Thần vương chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh vốn định sẵn phải chết của bọn họ, vượt qua Thần tộc thời hoang cổ!
Các thần linh tràn đầy sùng kính nhìn về phía Thần vương bệ hạ.
Mà Thần vương bệ hạ đang chăm chú nhìn vào hư không, phảng phất như đã thấy trước tương lai Thần tộc, cả người tràn đầy ý chí nghiêm túc.
Kỳ thực hắn đang nhìn vào dòng chữ nhỏ phát sáng giữa hư không.
[Ngài đã giết chết Thần linh Kim Diễm.]
[Hắn là thần linh đến từ tương lai.]
[Hồn lực ngài lấy được từ hệ thống khấu trừ, mức tăng thực tế là: 20 điểm.]
Cố Thanh Sơn thầm ai thán trong lòng một tiếng.
“Đinh đinh.”
Một đồng xu từ khối băng rơi ra ngoài.
Thần sắc Cố Thanh Sơn khẽ động, chỉ thấy đồng tiền kia đã nằm trong tay Hình Nhân Ánh Sáng.
Tiền?
Làm thế nào mà thời đại viễn cổ cũng có tiền?
Những đồng tiền được lưu truyền trong khu vực tranh bá được cho là do các vị thần linh đúc ra.
Có lẽ... những đồng tiền này vốn được lưu truyền từ thời đại viễn cổ, cuối cùng lại được sử dụng tại khu vực trang bá bị thất Ma thần chiếm cứ.
Hiện tại Cố Thanh Sơn đã không còn dám xem thường những thứ như đồng tiền này.
Lúc này hắn cũng không có gì để nói nhiều, chỉ để cho chúng thần thối lui ra khỏi thần điện.
Đại điện nhanh chóng trở nên trống không.
Cố Thanh Sơn lúc này mới hỏi: “Đồng tiền kia là thế nào?”
Hình Nhân Ánh Sáng nói: “Đồng tiền có thể tìm thấy Cố Thanh Sơn, ta từng đưa nó cho Thần linh Kim Diễm, đáng tiếc hắn phụ ý tốt của chúng ta.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Vì sao đồng tiền này lại có thể tìm ra Cố Thanh Sơn?”
Hình Nhân Ánh Sáng nói: “Bởi vì trong toàn bộ bóng ma thời gian chỉ có hắn là người từ bên ngoài đến, thông qua đồng tiền này chúng ta có thể cảm nhận được hướng đi của hắn để tiến hành truy lùng.”
Nó liếc mắt nhìn Lạc Băng Ly một cái.
Cố Thanh Sơn hiểu ý, vung tay lên một cái, Lạc Băng Ly đã đông cứng thành một khối băng to lớn.
Hình Nhân Ánh Sáng tựa hồ như có một bí mật nhất định phải nói, cho nên không thể làm gì hơn là phải để nàng chịu ủy khuất một chút.
Lúc này Hình Nhân Ánh Sáng mới lên tiếng: “Tiền đại biểu cho giá trị và sức mạnh, là một vật thông dụng của Nhân tộc thời đại cực cổ.”
Thời đại cực cổ!
Cố Thanh Sơn nhịn không được nhíu mày.
Những đồng tiền thông dụng trong khu vực tranh bá được đúc bởi Thần tộc thượng cổ, có đầy đủ các loại công năng và tri thức hóa ra đều đến từ thời đại cực cổ của Nhân tộc!
Hình Nhân Ánh Sáng tiếp tục nói: “Nhân tộc thích cầm tiền giao cho đủ các loại tầng cấp lực lượng, xem hành động này như một việc lưu thông giá trị và trao đổi hàng hóa.”
“Lúc Nhân tộc rời đi, toàn bộ thế giới cũng không còn lại bao nhiêu tiền, có chừng một ít thì đều bị Thái Cổ tộc giấu đi.”
“Chúng nó đều là một đám ngu xuẩn.”
“Chúng ta dùng tất cả mọi biện pháp, rốt cuộc đạt được rất nhiều thỏa thuận, có được cơ hội tiếp xúc với đồng tiền.”
“Thần vương bệ hạ, ngươi biết đấy, năng lực cường đại nhất của Thần tộc chúng ta chính là học tập và mô phỏng theo.”
“Thông qua việc làm hàng giả, chúng ta đã thu được một phần tiền huyền bí, từ đó khám phá ra một bí mật kinh người.”
“Bí mật gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hình Nhân Ánh Sáng nhìn hắn, hồi lâu không nói gì.
“Làm sao vậy? Nếu như không tiện, ngươi có thể không nói với ta cũng được.” Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nói.
Hình Nhân Ánh Sáng lắc đầu nói rằng: “Muốn biết được bí mật này cần đáp ứng một điều kiện.”
“Nói nghe một chút.”
“Ta hỏi thêm một câu, ý chí cứu vớt Thần tộc của ngươi vẫn kiên định như lúc ban đầu sao?”
“Đương nhiên.”
“Ngươi phải đồng ý với ta, sau khi biết được bí mật này ngươi phải rời khỏi vị trí hiện tại, theo ta tiến nhập vào những bóng ma thừoi gian khác. Sau đó, tại một khắc cuối cùng ở thời đại thượng cổ, tiến nhập vào thời đại tồn tại chân thực kia.”
“Thần vương bệ hạ, ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi, mà trách nhiệm của ngươi, đó chính là thống lĩnh Thần tộc thoát khỏi nguy cơ bị diệt sạch.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể.”
Lúc này Hình Nhân Ánh Sáng mới lên tiếng: “Ngươi biết tại sao Nhân tộc thời đại cực cổ lại muốn rời khỏi thiên giới nguyên thủy không?”
“Không biết.” Cố Thanh Sơn ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm nghị đáp. Hắn có linh cảm mình sắp sửa được nghe một bí mật động trời xưa nay chưa từng có.
Quả nhiên Hình Nhân Ánh Sáng nói ra: “Bộ tộc thần linh chúng ta mạnh nhất ở chỗ học tập và làm hàng nhái, cho nên chúng ta đã điều tra tiền mà Thái Cổ tộc cất giấu, từ đó phân biệt được ba đồng tiền cổ cao quý nhất.”