“Sao lại như vậy? Cô có thể cắt hết tất cả pháp thuật mà.” Cố Thanh Sơn không cam lòng nói.
“Ta quả thật có thể làm được, nhưng đối phương không thi triển bất kỳ thuật pháp gì trên người công tử cho nên ta không thể nào cắt được.”
“Trong không gian của ta cũng không hề xuất hiện bất kỳ thuật pháp gì.”
“Cho nên ta không biết rốt cuộc nàng đã làm cái gì.”
“Nhưng trong khu biển sâu đó, ngay cả dáng dấp của nữ sĩ kia ta cũng không thể thấy rõ, căn cứ vào điểm này ta đoán nàng không cùng một thời không với chúng ta.”
“Không cùng một thời không?”
“Đúng vậy, đáng tiếc nàng cũng không đồng hóa loại thời không này trên người công tử nếu không chắc chắn ta có thể chặt đứt được thuật pháp của nàng, nhìn thấy được hình dạng nàng ta.” Sơn Nữ tiếc nuối nói.
Cố Thanh Sơn nghe được lòng tràn đầy rung động.
Căn cứ kết quả lựa chọn tư cách người mới sau này có thể thấy, nữ tử ở một thời không khác này có thể làm hôn mê được tất cả người mới, lần lượt kiểm tra thực lực những người mới trong khoảnh khắc.
Điều này cần có sức mạnh cỡ nào!
Cố Thanh Sơn thở dài, tiếp tục hỏi: “Nàng có nói gì không?”
“Dường như nàng nói vài câu, nhưng ta chỉ mơ hồ nghe được câu nói có cảm xúc mãnh liệt nhất của nàng.”
“Nàng nói cái gì?”
“Hình như nàng rất hy vọng công tử có thể nhanh mạnh lên một chút.”
“Nhanh mạnh lên một chút...”
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Hi vọng mình mạnh lên, điều này chứng tỏ đối phương cũng không có ác ý.
Vậy tại sao đối phương lại cho mình thân phận “Người Trở Lại”?
Thế gian này không có chuyện gì vô duyên vô cớ, chắc chắn đối phương có dụng ý. Cái thân phận “Người Trở Lại” này cũng chắc chắn có tác dụng của nó.
Nếu như đối phương có ý tốt thì có lẽ thân phận này sẽ mang đến cho mình sự tiện lợi thậm chí là hữu ích phi thường.
Cho nên, thân phận này sẽ mang đến chuyện gì?
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ một lát thì bỗng nhiên ngừng lại.
“Mạnh lên...”
Hắn lẩm bẩm, bước ra khỏi công sự phòng ngự nhìn xuống thế núi hiểm trở bên dưới.
Đám Hắc ma dương đang hăng hái đánh tới, kết quả là càng ngày càng nhiều người mới không thấy đâu.
Có vài người mới bị giết hóa thành tiên huyết chi lực của bầy hắc ma dương.
Một số người mới khác vì biểu hiện xuất sắc, được Trật Tự Sinh Mệnh chú ý, trực tiếp biến mất khỏi thế giới người mới.
Chân núi đã không còn bao nhiêu người mới nữa.
Bọn họ hoảng hốt lui lên núi.
Cùng lúc đó, đám Hắc ma dương bắt đầu leo lên theo.
Cố Thanh Sơn đứng trong gió, yên lặng nhìn bầy dê di chuyển.
Nàng hi vọng ta mạnh lên.
Đúng vậy, nếu như không đủ mạnh, mình có tư cách gì đi hỏi nàng nguyên do?
Cho dù biết được vài bí mật thì mình lấy cái gì để bảo vệ những bí mật này?
Nói trắng ra, trong tận thế vô biên hủy diệt chư giới, yếu ớt chính là cái tội của chúng sinh.
Chỉ có những sinh mệnh cường đại nhất mới có được nhiều tự do hơn, có thể thấy rõ tất cả sự thực phía sau các vấn đề.
Cố Thanh Sơn cảm thán một tiếng, không suy nghĩ thêm nữa.
Mình đã đến Khu Tranh Bá.
Đường, ở ngay dưới chân mình.
Hắn nhìn đám Hắc ma dương không ngừng tới gần trên sườn núi, tay chụp vào hư không.
Một cây cung thình lình bị hắn cầm trong tay.
Dạ Vũ cung.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn có thêm một ống tên.
Hắn giơ trường cung lên, liếc bầy Hắc ma dương đang đánh tới bên dưới.
Dây cung không động, lại có hai đạo tàn ảnh hóa thành gió táp, vượt lên trước chém về phía bầy dê.
Triều Âm kiếm.
Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Mạnh lên, từ giờ khắc này chính thức bắt đầu!
Khu Tranh Bá.
Thánh giáo Tử Vong.
Giáo đường.
“Chào đại nhân.”
“Tham kiến đại nhân.”
“Đại nhân tôn kính, ngài định làm gì?”
Các giáo đồ lần lượt hành lễ nói.
Hắc Khuyển nổi bồng bềnh giữa không trung, khẽ gật đầu với các giáo đồ bên dưới.
“Anna vẫn chưa ra sao?” Nó hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy vẫn ở thế giới Tàn Lụi để rèn luyện kỹ nghệ.”
“Ta đi xem thử.”
Hắc Khuyển nói rồi biến mất khỏi giáo đường.
Một giây sau nó xuất hiện trong một thế giới u ám.
“Khí tức tử vong... Cảm ứng được rồi, ở kia.”
Hắc Khuyển phân biệt phương hướng rồi dùng tốc độ bay vượt quá mức tưởng tượng lao đi trong vài hơi thở đã tới nơi.
Nó đáp xuống đỉnh một tòa nhà chọc trời, nhìn phế tích của thế giới ở xa xa.
Nó nhìn thấy trong ánh sáng xám mờ mờ có một bóng dáng cực lớn từ phía xa lao tới.
Thình! Thình! Thình!
Bóng dáng kia đạp xuống mỗi bước đều khiến mặt đất chấn động dữ dội.
Hắc Khuyển im lặng nhìn chằm chằm đối phương cho tới khi đối phương dừng trước tòa nhà chọc trời.
Đối phương cao gần bằng tòa nhà, toàn thân bao phủ trong bộ khôi giáp tái nhợt. Bộ giáp này cực kỳ kín, ngay cả chút khe hở ở mắt cũng không có.
Nó đứng yên bất động ở đó, mặt đất tiếp xúc với nó dần từ bùn biến thành cát sỏi, ngay cả tòa nhà chọc trời Hắc Khuyển đứng cũng dần trở nên cổ xưa mục nát.
Hắc Khuyển nhìn quái vật to lớn, nghiêm nghị hỏi: “Sứ giả Tàn Lụi, ngươi muốn cống hiến cho Thánh giáo Tử Vong sao?
Đằng sau khôi giáp vang lên tiếng thở dốc nặng nề, giống như con quái vật này đang trải qua một sự giãy dụa và do dự nào đó.
Lúc này, đỉnh mũ giáp quái vật đột nhiên xuất hiện một người.
Anna.
Anna dốc lòng tu hành cuối cùng lại một lần nữa hiện thân.
Cô trông không khác gì trước kia, vẫn xinh đẹp động lòng người, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Chỉ có mái tóc đỏ rực kia của cô có chút thay đổi.
Mái tóc dài của cô đã hoàn toàn biến thành mài đen, nhưng lại không phải màu đen bình thường mà tản ra ý vị hắc ám khó lượng.
Anna chẳng chút hứng thú giơ liêm đao cán dài lên, quét ngang qua, gõ mạnh lên mũ giáp cứng rắn kia của quái vật.
“Đừng đem thêm phiền phức cho ta, chẳng lẽ ngươi quên những lời ban nãy ta nói với ngươi rồi?” Cô nói.
Quái vật kia ngừng thở dốc đau đớn, cuối cùng chậm rãi quỳ rạp trước mặt Hắc Khuyển.
“Ta sẽ tận lực vì Thánh giáo Tử Vong.”
Quái vật phát ra âm thanh như sấm rền, oang oang nói.
Hắc Khuyển có được đáp án trên người lập tức bốc lên ngọn lửa hắc ám mãnh liệt.
Những ngọn lửa màu đen này lăng không tụ thành một hàng chữ, trực tiếp bay vào cơ thể quái vật.
Quái vật kia run lên đau đớn, một lúc lâu sau mới khôi phục bình tĩnh.
Hắc Khuyển nói: “Thần khế đã xong, đến đây, trước khi vạn vật kết thúc ngươi đã lao vào lòng của Tử thần, đây là vinh quang vô thượng.”
Ầm...
Hai bên cơ thể sứ giả Tàn Lụi đột nhiên có hai cánh cửa lớn màu đen mở ra.
Sứ giả Tàn Lụi chưa kịp làm gì thì cả cơ thể đã biến mất trong cánh cửa lớn hắn ám rồi.
Anna bình yên vô sự.
Cô nhẹ nhàng đáp xuống tòa nhà chọc trời, vác liêm đao hắc ám trên vai, ngáp một cái.
“Mệt chết mất, ta phải về ngủ đây... A, đúng rồi, ngươi tới đây làm gì?”
Hắc Khuyển trầm mặc, nói: “Ngay cả sứ giả Tàn Lụi cũng có thể hàng phục, không thể không nói, tiến bộ của ngươi tương đối nhanh đấy.”
“Nói nhảm, nói trọng điểm đi.”
“Chỉ e là ngươi không có thời gian ngủ rồi.”
“Vì sao? Ta cực khổ xử lý một tên quỷ gây rối này rồi, ngươi đừng mong bắt ta làm chuyện khác... Ta phải quay về ngủ một giấc thật ngon!”
“... Ta mời ngươi uống rượu.”
“Hào phóng vậy? Không phải lại là ta thanh toán chứ?”
“Không, đương nhiên ta thanh toán, nếu như ngươi không yên lòng, đợi ngươi chọn rượu xong ta trả tiền trước sau đó chúng ta mới uống.”
“Hì hì, rất có thành ý... Vậy được, ta cố gắng đi theo ngươi uống ly rượu rồi trở về ngủ sau vậy.”
“Trước đó, ngươi cần phải đại diện Thánh giáo Tử Vong đi chào hỏi vài vị khách đã.”
“Hóa ra vẫn là có việc cần sai ta làm, hừ, không cần, ta không thèm đi với ngươi, ta có thể tự đi mua chút rượu uống!”
“Anna, ngươi nghe ta nói, đây là công việc đơn giản nhất, chỉ nói vài câu khách sáo với những người kia xong là ngươi có thể về, sau đó ta mời ngươi uống rượu.” Hắc Khuyển nói.
“Thật chứ?” Anna bán tín bán nghi nói.