"Tô Sương, ta vốn không muốn đối phó ngươi, dù sao người làm sai là mẫu thân ngươi, không liên quan gì đến ngươi, đáng tiếc, ngươi không biết quý trọng cơ hội này." Thư Ninh khẽ nâng mắt, ngữ khí đạm mạc, bình tĩnh nói.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Nhìn nữ tử từ từ đi về phía mình, Tô Sương rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, nôn nóng la lớn: "Cha, cứu ta!"
Nhưng Tố Chấn trước nay vẫn luôn yêu thương nàng, giờ phút này lại không ra tay ngăn cản, trong mắt hàm chứa áy náy và hối hận xen lẫn tia đau đớn...
Thì ra nữ nhân hắn yêu bao nhiêu năm nay lại là lang hổ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Sự ôn nhu thiện lương của nàng đã sớm biến mất sạch sẽ...
"Thư Ninh, ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi..." toàn thân Tô Sương run rẩy cầu xin.
Nàng còn chưa không muốn chết, càng không muốn chết trong tay kẻ thù.
"Biết sai rồi?" Thư Ninh cười lạnh, "Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, Tô Sương, hiện tại thực lực của ngươi không bằng ta, cho nên ngươi không giết được ta, nếu thực lực của ngươi vượt qua ta, tin chắc ngươi nhất định sẽ bất chấp tất cả mà giết ta, nhưng mà ta rất sợ chết, cũng chỉ có thể giết ngươi thôi."
Trên đời này không có gì là tuyệt đối, cho dù nàng phế bỏ thực lực của Thư Ninh, nói không chừng sẽ có một ngày nàng quật khởi, vì sự an toàn của bản thân, giết nàng, chính là biện pháp duy nhất!
"Không..."
Vừa mở miệng, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào ngực Tô Sương, nàng ngẩn ra, tuyệt vọng nhìn dung nhan thanh nhã trước mắt.
"Thư Ninh, dù ta thành quỷ cũng nhất quyết không bỏ qua ngươi!"
Cuối cùng, thanh âm nàng nghẹn ngào, hai mắt đỏ như máu tràn ngập căm hận, nhìn chằm chằm khuôn mặt làm nàng hận thấu xương kia...
Thư Ninh rút kiếm ra, máu tươi bắn khắp nơi, nhiễm đỏ khuôn mặt tái nhợt của nàng, dưới ánh mặt trời nhìn có vẻ dữ tợn...
Lúc này, Nguyên Lạc Tâm không dám hó hé, càng không hề muốn Thư Ninh làm cháu dâu mình nữa.
Ngay cả đám cường giả linh nguyên kia đều chết hết trong tay bạch y nữ tử kia, nếu hắn còn ngu ngốc xông lên, vậy không phải muốn chết sao? Giống như Tô Sương không có đầu óc kia...
"Nguyệt Nhi", Thư Ninh nhàn nhạt nhìn vẻ mặt hối hận của Tô Chấn, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười thanh nhã, "Ta nên rời đi rồi, còn các ngươi?"
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đến Đậu gia ở Thiên Ma thành."
Hiện tại, Đậu gia là do cữu cữu Đậu Tịnh Quân quản lý, người Tiêu gia cũng tới đó, lúc này cũng là thời điểm nàng trở về đoàn tụ với bọn họ...
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi."
Thư Ninh cười cười, hai mắt sáng ngời: "Đã báo thù cho mẫu thân rồi, ta cũng sẽ không tiếp tục ngốc ở đây nữa."
"Tốt."
Mộ Như Nguyệt cười nói, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Thư Ninh và Tử Thiên Cảnh, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, ý cười trên môi càng đậm.
"Ninh Nhi!"
Bước chân Tô Chấn lảo đảo, bi thương muốn chết nói: "Là ta hiểu lầm ngươi, không biết ngươi có nguyện ý trở về Tô gia hay không? Ta sẽ yêu thương, sủng ái ngươi nhất, chỉ cần ngươi trở về, ngươi chính là đại tiểu thư Tô gia..."
Bước chân Thư Ninh cứng đờ, cười lạnh nói: "Giống như lời ta đã nói với Kim Khải mấy ngày trước, gương vỡ khó lành, sai lầm đã từng phạm phải, không phải dùng những chuyện khác là có thể bù đắp được, đặc biệt là xúc phạm tới người mà ta quan tâm..."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK